Mấy ngày liên tiếp, Doãn Sướng đều luôn tay ôm quả trứng thông minh không rời.
Thiệu Quân Lăng cũng không giận Doãn Sướng vì đã bỏ rơi người sống trước mặt, cả ngày chỉ biết nói chuyện với người máy, ngược lại nó rất vui khi thấy Doãn Sướng yêu quí món quà này —— là một nhà thiết kế thấy người dùng yêu thích sản phẩm mà mình làm ra thì đương nhiên phải vui sướng chứ, đúng không nè?
Doãn Sướng vẫn cho rằng hai tháng qua Thiệu Quân Lăng luôn bận rộn là vì làm chú người máy này cho hắn, thật ra là Thiệu Quân Lăng đã cẩn thận ghi chép những sở thích của anh trai mình từ lâu rồi.
Thiệu Quân Lăng mất hai năm hoàn thành kế hoạch này, bởi vì cuối năm ngoái nó mới quyết định đi du học, và để đuổi kịp sinh nhật của Doãn Sướng, nó đã cắt bỏ khá nhiều chức năng cho người máy. Nói cách khác, sản phẩm tặng cho Doãn Sướng không phải là phiên bản đầu tiên Thiệu Quân Lăng thiết kế.
Nhưng không quan trọng, bởi vì người sáng lập và thiết kế đều là Thiệu Quân Lăng, đương nhiên nó có quyền thay đổi và nâng cấp thành phẩm. Hơn nữa, kết hợp với phản hồi từ Doãn Sướng thì thành phẩm làm ra càng gần với nhu cầu của người tiêu dùng hơn.
Trước khi xuất ngoại, Thiệu Quân Lăng nâng cấp cho Tiểu Lăng thêm một lần nữa, sửa một số chức năng Doãn Sướng hay dùng, còn thêm vào chức năng đối kịch bản cho người máy.
Lúc Doãn Sướng phát hiện Thiệu Quân Lăng có thể chỉnh sửa, thay đổi chức năng cho Tiểu Lăng. Hắn không chút khách khí hỏi Thiệu Quân Lăng, có thể sửa giọng nói cho Tiểu Lăng luôn hay không.
“Anh muốn đổi thành giọng ai?” Thiệu Quân Lăng hỏi.
Trước mắt giọng của Tiểu Lăng là giọng máy phổ thông, vì để mau chóng sử dụng, Thiệu Quân Lăng trực tiếp mua giọng nói này từ một công ty bán âm thanh. Nếu Doãn Sướng muốn cái khác, như là tiểu loli, thiếu nữ, thiếu niên, thì dễ làm thôi, Thiệu Quân Lăng lại đi mua giọng mới từ công ty thôi.
Kết quả Doãn Sướng hỏi: “Có thể đổi giọng thành nhóc không?”
Thiệu Quân Lăng: “……”
Cái yêu cầu này…… Nếu muốn giọng của nó, thì nó phải dành ra thời gian, ghi âm lại từng từ, ngữ điệu, câu cú này nọ, chuyện này không thể làm trong một, hai ngày là xong.
Doãn Sướng thấy Thiệu Quân Lăng nhíu mày, cho rằng nó đang tìm cách, vì thế trầm ngâm theo, không ngờ hắn lại đề ra yêu cầu quá phận hơn: “Tốt nhất là giọng nói lúc nhóc còn nhỏ ấy.”
Thiệu Quân Lăng nháy mắt hỏng mất: “Không thể!!”
Doãn Sướng chớp chớp mắt: “…… Vậy được rồi.”
Đảo mắt tới giữa tháng , Thiệu Quân Lăng thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát, Doãn Sướng tuy không thể đưa nó sang Mỹ, nhưng tốt xấu gì còn có thể đưa nó ra sân bay.
“Đây là chìa khóa nhà ở Pasadena, chìa khóa xe hẳn là ở trong ngăn kéo cái tủ bên tay trái, nếu có thời gian nhóc qua đó nhìn xem, địa chỉ anh gửi……” Doãn Sướng ngồi ở trong xe, nói chuyện nghiêm túc với Thiệu Quân Lăng lần cuối cùng, “Tới bên kia rồi nhớ nhắn tin cho anh, còn nữa, đây là số điện thoại của Ivan, bạn tốt của anh, nếu gặp chuyện gì khó khăn cần giúp đỡ thì có thể gọi cho cậu ta.”
“Ừ, đã biết.” Thiệu Quân Lăng nhận chìa khóa nhét vào túi áo, một mình xuống xe.
Doãn Sướng bởi vì thân phận người nổi tiếng, không thể xuống xe tiễn nó vào trong, hắn kéo xuống nửa cửa sổ xe, thấy cách đó Vi Hoành Tuấn đang đợi chờ. Thiệu Quân Lăng nhận hành lý từ chú Phương tài xế xong, quay đầu nói với Doãn Sướng: “Anh, em đi đây.”
Doãn Sướng há miệng thở dốc, vốn định buột miệng thốt ra “Lên đường bình an” nhưng lại nghẹn ở cổ họng, cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng.
Thiệu Quân Lăng nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên buông hành lý, kéo ra cửa xe chui vào trong.
Doãn Sướng ngẩn ra, vừa định hỏi nó có quên gì rồi không, lại thấy Thiệu Quân Lăng nhanh chóng đóng cửa xe, đóng lại cửa sổ vươn người lại gần, ngay sau đó, bộ phận mềm mại nào đó đột nhiên bị chạm vào, hơi thở nóng ấm tràn ngập.
Thiệu Quân Lăng vội vàng rụt người nói nhỏ câu gì đó, ánh mắt thiếu niên mười bảy tuổi từ trước đến nay không gợn sóng, trong nháy mắt có độ ấm nóng rực làm Doãn Sướng ngẩn ngơ.
Không biết động tác này quá nhanh, hay là do Doãn Sướng phản ứng quá trì độn, chờ đến khi hắn tỉnh ngộ thì Thiệu Quân Lăng đã xuống xe, đã cùng Vi Hoành Tuấn biến mất trong cửa hải quan.
……
Hai mươi tiếng đồng hồ sau, Doãn Sướng mới nhận được tin nhắn báo tin bình an từ Thiệu Quân Lăng.
“Em tới rồi.” —— chỉ có ba chữ đơn giản.
Biết được Thiệu Quân Lăng bình an đáp xuống mặt đất, Doãn Sướng thoáng nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng nội tâm của hắn rất nhanh bị cảm xúc dồn nét càn quét—— lần đầu tiên hắn bắt đầu nghiệm lại mối quan hệ giữa mình và Thiệu Quân Lăng.
Hắn thử liên tưởng tới hành vi trước khi rời đi của Thiệu Quân Lăng với mình hồi xưa, với những lần mình lưu luyến không muốn rời Doãn Đông, nhưng lý trí lại mách bảo hắn không cần phải tự lừa gạt bản thân.
…… Thiệu Quân Lăng không phải tiểu hài tử, nó đã là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, chuyện gì cần hiểu thì nên hiểu.
Doãn Sướng duỗi tay sờ môi mình, xúc cảm ấm áp vẫn còn phảng phất, nhiều năm sớm chiều ở chung làm hắn không hề kháng cự với hơi thở của Thiệu Quân Lăng, ngược lại còn cảm thấy rất là tự nhiên.
Nhưng điều này không đúng.
Hoàn toàn không đúng.
Lúc này, Doãn Sướng lại bắt đầu cảm thấy may mắn vì Thiệu Quân Lăng đã đi rồi, bởi vì hắn căn bản không có dũng khí chủ động hỏi Thiệu Quân Lăng làm như vậy là có ý gì…… Hắn sợ đáp án của Thiệu Quân Lăng sẽ làm mối quan hệ giữa hai anh em mà hắn cho rằng hoàn mỹ sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Doãn Sướng cũng sẽ không làm bộ chuyện này chưa từng xảy ra, ít nhất thì hai người cách xa nhau một thời gian lại là chuyện tốt.
Một tuần sau, Doãn Sướng vào đoàn làm phim.
Trước khi chính thức khai máy, còn phải chụp ảnh tạo hình, làm quen với phong cảnh, một loạt việc phải làm, mà trong khoảng thời gian này các diễn viên cũng lục tục tiến tổ, bận rộn giao tiếp cùng công việc hằng ngày rất nhanh đẩy lùi những bận tâm của Doãn Sướng.
《 quyền mưu tam quốc 》 là một bộ phim lịch sử cổ trang tập, số lượng diễn viên tham gia có hơn người. Mễ Tu tới trễ hơn Doãn Sướng ba ngày, hai người hiện giờ đều là nằm trong top đầu lưu lượng, tuy rằng kỹ thuật diễn không bằng những diễn viên gạo cội, nhưng lại được hoan nghênh nhất trong đoàn phim.
Buổi tối hôm nay, Doãn Sướng và Mễ Tu cùng với một số diễn viên trẻ vừa quen ra ngoài ăn lẩu.
Trước khi ra cửa, Doãn Sướng nhớ tới tối hôm qua Thiệu Quân Lăng nhắn tin bảo hắn nhớ mang Tiểu Lăng theo.
“Cái gì thế này?” Mễ Tu thuận miệng hỏi một câu.
Doãn Sướng nói: “Quà sinh nhật thằng em tặng đó.”
Mễ Tu vừa định truy vấn Thiệu Quân Lăng đưa quả trứng này cho hắn thế nào thì những người khác đi tới. Một đám người vô cùng náo nhiệt chào hỏi, vây quanh hai người bọn họ rồi cùng đi ra ngoài.
Tới phòng ăn, một nữ diễn viên trẻ cũng nhìn thấy quả trứng vàng nhạt trong tay Doãn Sướng, hiếu kỳ nói: “Doãn Sướng, đây là cái gì á?”
Doãn Sướng: “À, đây là AI.”
Nữ diễn viên: “AI?”
Doãn Sướng cười cười, kêu một tiếng “Tiểu Lăng”.
Mọi người chỉ thấy quả trứng bắt đầu biến hình, nó vươn đầu, mở ra hai cánh, trên mặt xuất hiện —— “y_y…o_o….a_a….”
Tiểu Lăng: “Anh!”
“Phụt……” Mễ Tu đang hớp miếng nước trà thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Một màn này làm mọi người cứng họng, có hai nữ diễn viên khác ôm mặt ngạc nhiên nói: “A a a, đáng yêu quá đi! Anh mua ở đâu thế?”
Doãn Sướng lại cười nói: “Không phải mua, ha ha, em trai anh làm.”
Mễ Tu nhìn chằm chằm AI hỏi Doãn Sướng: “Thằng nhóc đó làm á? Làm thế nào?”
Tối hôm qua, Thiệu Quân Lăng nhắn tin bảo hắn lúc ra ngoài nhớ mang Tiểu Lăng theo. Lúc bình thường, Tiểu Lăng vẫn trong tình trạng ngủ đông, nhưng nó cũng sẽ tùy thời thu thập số liệu, ghi nhớ nội dung trò chuyện, chuyển hóa từ ngữ, thu thập thông tin của người đối diện, tăng lên trình độ trò chuyện của nó với Doãn Sướng, cho nên Doãn Sướng mới mang nó theo.
Nhưng Doãn Sướng cũng không muốn khoe khoang gì nhiều, hắn đánh mắt với Mễ Tu, ám chỉ đợi sau khi trở về lại sẽ nói cho anh nghe, còn những người còn lại thì hắn chỉ nói qua loa đây là sản phẩm thể nghiệm mà thôi. Sau đó, Doãn Sướng tắt Tiểu Lăng đi, không muốn mọi người tò mò thêm.
Sau khi ăn xong, các diễn viên trẻ lại hỏi hai người có muốn đi tăng hai hay không.
“Không được không được, anh với Doãn Sướng về phòng đối diễn.” Mễ Tu cười tủm tỉm cự tuyệt.
“Tích cực thế à!?” Một nam diễn viên trêu chọc.
“Đừng trêu bọn tôi nhá, cậu biết bọn tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp mà, phải cố gắng chăm chỉ học tập, nếu không đến lúc đó bị đạo diễn mắng vào mũi để các cậu cười cho à?” Mễ Tu nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, vừa không đắc tội người ta, lại còn kết thúc trong hòa bình.
Trở lại khách sạn, Doãn Sướng mới vừa đóng cửa phòng, liền nghe Mễ Tu vội vã nói: “Trứng đâu? Trứng đâu? Lấy ra cho anh chơi với!”
“…… Ai nói đối diễn hả?” Doãn Sướng cạn lời liếc mắt nhìn anh ta, móc quả trứng từ trong túi quần ra, nghĩ nghĩ bỗng nhiên dừng lại nói, “Không đúng, anh nói câu kia có ý gì? Nói rõ xem!”
Mễ Tu: “Ha ha ha, đừng nháo, nhanh lên cho anh xem.”
…… Rốt cuộc ai chọc ai hả? Doãn Sướng nheo mày, vứt trứng cho anh ta.
Mễ Tu ôm quả trứng, học Doãn Sướng gọi nó: “Tiểu Lăng.”
Quả trứng không động đậy, Mễ Tu lại kêu hai tiếng: “Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, tỉnh lại coi!…… Không đúng, nó có cần điện không hả?”
Doãn Sướng bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lăng.”
Nghe được Doãn Sướng kêu, quả trứng trong tay Mễ Tu mới bắt đầu biến hình: “a_a anh!”
Mễ Tu kinh ngạc nói: “Sao lại thế này, nó chỉ nghe lời em thôi hả?”
Doãn Sướng cười cười: “Thì anh thấy đó.”
Bởi vì Thiệu Quân Lăng đặc thuộc tính quả trứng chỉ nhận biết giọng nói của chủ nhân, nên Tiểu Lăng chỉ nhận ra giọng của Doãn Sướng, cũng chỉ trò chuyện với Doãn Sướng, cho dù Mễ Tu có kêu nó thế nào thì nó cũng không phản ứng.
Nghe xong giải thích, Mễ Tu bất đắc dĩ chỉ có thể kêu Doãn Sướng nói vài câu với Tiểu Lăng để mình xem.
Doãn Sướng hỏi mấy vấn đề, Tiểu Lăng đều đối đáp trôi chảy, lúc sau hắn lại bảo Tiểu Lăng đọc kịch bản cho mình.
Mới triển lãm được hai, ba chức năng mà Mễ Tu đã hâm mộ hết sức: “Thần thánh phương nào đây? Còn biết làm người máy thông minh! Em trai mình thì chỉ biết đòi tiền anh nó!”
“Vậy thì phải xem ai là người dạy dỗ đó chứ.” Ở trước mặt Mễ càn rỡ, Doãn Sướng không che giấu mà khoe khoang.
Mễ Tu nghiêng đầu thấy bọng mắt của Doãn Sướng hơi hơi thâm quầng, đột nhiên hỏi: “Thằng nhóc đó biết em mất ngủ vì nó nên làm cái này cho em à?”
Doãn Sướng ngẩn ra, nói: “Không phải, nó không biết em mất ngủ có liên quan tới chuyện nó đi du học.”
Mễ Tu: “Vậy em thế nào rồi?”
“Cũng được, trước khi ngủ nhai hai viên thuốc bổ,” Doãn Sướng rót ly nước, vừa uống vừa nói, “Còn không được nữa thì uống thuốc ngủ.”