Hai người ăn lẩu hiển nhiên có chút quạnh quẽ, nhưng Doãn Sướng không có ý mời thêm người, giống như trên đời này chỉ cần có Thiệu Quân Lăng chia sẽ niềm vui với hắn là được rồi.
Thiệu Quân Lăng cũng biết Doãn Sướng gần đây bị Tào Phi ảnh hưởng, nội tâm bế tắc chỉ sợ không thích tiếp xúc với người ngoài, có thể bỏ qua tâm tình mà mời nó một bữa cơm thật là không dễ dàng, nên nó cũng không hy vọng có người thứ ba tham gia.
Nhưng chuyện đời không như ý muốn, bọn họ vẫn là bị quấy rầy.
Thiệu Quân Lăng chọn rất nhiều đồ ăn, đang chờ nồi lẩu sôi thì một thanh âm bỗng nhiên từ xa tới gần: “Á, đây là…… Em trai cháu đó hả?”
Doãn Sướng nghiêng đầu thấy bóng người, toàn thân cứng đờ, gọi một tiếng “Tiền bối”.
Thật là trùng hợp, người tới chính là Lạc Xuyên.
Thiệu Quân Lăng chưa từng gặp Lạc Xuyên, nhưng nó đã xem qua vài đoạn video ngắn mà Lục Linh Quyên gửi tới, liếc mắt một cái là nhận ra đó chính là diễn viên đóng vai Tào Tháo.
Tào Tháo đã chết, cũng có nghĩa là vai của Lạc Xuyên đã đóng máy. Ông từ chối lời mời dự tiệc mừng công với đoàn làm phim, chỉ ra ngoài dùng cơm với quản lí, vừa vặn đụng phải hai anh em bọn họ.
Lạc Xuyên đi đến bên cạnh bàn dừng lại: “Chỉ có hai đứa thôi à?”
Doãn Sướng bất đắc dĩ mời ông: “Dạ, tiền bối không ngại thì dùng cơm với bọn cháu.”
“Được chứ, người nhiều náo nhiệt.” Lạc Xuyên không chút khách khí mà ngồi xuống, tầm mắt nhìn thẳng Thiệu Quân Lăng, tò mò không chút che giấu.
“Thiệu Quân Lăng,” Thiệu Quân Lăng tự báo họ danh, tiện đà vươn tay, “Chào chú ạ.”
Lạc Xuyên nắm tay Thiệu Quân Lăng, tầm mắt lại chuyển qua khoảng cách giữa Thiệu Quân Lăng và Doãn Sướng, hỏi: “Cháu tới thăm ban à?”
“Không ạ,” Thiệu Quân Lăng nâng ngón tay chỉ Doãn Sướng, “Cháu tới thăm anh ấy.”
Lạc Xuyên nhớ tới Diêu Mạn Hòe từng nói “Bọn họ chiếu cố lẫn nhau”, cười nói: “Hai anh em gắn bó quá ha.”
Thiệu Quân Lăng vừa nói chuyện với Lạc Xuyên, vừa lo lắng đánh giá Doãn Sướng, sợ anh mình sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc đầu Doãn Sướng còn cứng đờ, nhưng rồi cũng thả lỏng.
Có thể là do nhân vật Lạc Xuyên đóng đã chết rồi, nên giờ phút này Doãn Sướng không còn khúc mắc gì nữa, thậm chí còn có tia sáng lấp lóe trong ánh mắt. Mặc kệ là Tào Tháo trong phim, hay là diễn viên Lạc Xuyên trong đời thực, đều là người đáng khâm phục.
Thiệu Quân Lăng hỏi: “Chú uống rượu không ạ?”
Lạc Xuyên: “Uống chứ, gọi rượu trắng đi.”
Thiệu Quân Lăng gọi một bình rượu Ngũ Lương, rượu được mang tới thì Lạc Xuyên tự rót cho Doãn Sướng một ly, nói: “Tới, kính cha cháu một ly.”
Doãn Sướng & Thiệu Quân Lăng: “……”
Ly rượu trắng rất nhỏ, Doãn Sướng nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.
“Sảng khoái.” Lạc Xuyên cũng làm. Ông lại làm một ly khác, ý bảo Thiệu Quân Lăng cũng uống, Doãn Sướng lập tức chặn lại nói: “Em nó không thể uống rượu đâu chú, nó còn chưa thành niên.”
Lạc Xuyên sửng sốt: “Chưa thành niên?”
Thiệu Quân Lăng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: “Vâng, còn mười lăm ngày nữa mới được.”
Lạc Xuyên nhướng mày: “Chưa từng uống qua rượu?”
Thiệu Quân Lăng không nói lời nào, Lạc Xuyên cười nói: “Có lén uống lần nào chưa? Chỉ còn mười lăm ngày thôi mà, uống một chút không sao đâu.”
Doãn Sướng đảo ánh mắt sắc bén qua, Thiệu Quân Lăng lập tức bưng lên ly Coca Cola: “Chú ơi, cháu không uống đâu, hai người uống đi.”
Lạc Xuyên cũng không miễn cưỡng nó, tiếp tục đối ẩm với Doãn Sướng.
Ba ly rượu xuống bụng, Lạc Xuyên nhìn Doãn Sướng nói: “Nhóc con dạo này diễn rất khá.”
Doãn Sướng không nói gì, khả năng quen thói che giấu bản thân trước mặt Tào Tháo, không màng thua thiệt cãi lời.
Lạc Xuyên nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra, bộ phim này rất có thể sẽ là bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời diễn viên của con…… Con có nghĩ gì về tương lai chưa?”
Doãn Sướng do dự nói: “Con vẫn chưa nghĩ tới, quay xong bộ phim này mới tính tiếp.”
Lạc Xuyên nhìn hắn: “Con thích đóng phim không?”
Doãn Sướng cũng không biết nói như thế nào, trước kia hắn thích là vì có hứng thú. Nhưng bộ phim này lại làm hắn khổ sở không thôi.
Đừng nhìn Tào Phi thay đổi triều đại, vinh quang vô hạn, nhưng với Doãn Sướng mà nói, cả đời Tào Phi là một bi kịch, đã được chú định từ lúc hắn sinh ra đến lúc hắn chết đi…… Cho nên hắn ngồi trên vị trí kia không được mấy năm là chết.
Diễn nhân vật như vậy thì sao hắn thích cho được? Hắn chỉ là thân bất do kỷ……
Hẳn là hắn không còn thích làm diễn viên nữa nếu phân tích theo cách đó.
Bộ phim mà hắn bị dày vò nhất lại được tất cả mọi người khen ngợi, không chỉ có Lạc Xuyên, đến cả đạo diễn và các diễn viên từ lớn đến nhỏ, đều khen hắn không dứt miệng, cái này làm cho Doãn Sướng cảm thấy rất mờ mịt.
“Con chỉ muốn hiểu thêm ba thông qua diễn xuất mà thôi.” Doãn Sướng nói.
Câu trả lời làm Lạc Xuyên ngạc nhiên, ông cho rằng người có thiên phú diễn xuất như Doãn Sướng đương nhiên sẽ trả lời là “Thích”, vậy thì ông còn có thể cho vài lời khuyên từ bậc tiền bối……
Doãn Sướng rót thêm một ly, nhìn về phía Lạc Xuyên nói: “Con nghe nói trước kia chú và ba là đối thủ một mất một còn ạ?”
Lạc Xuyên thu hồi suy nghĩ, mỉm cười nói: “Con thấy có giống không?”
Doãn Sướng lắc đầu, nếu là đối thủ một mất một còn, thì làm sao Lạc Xuyên có thể tâm bình khí hòa mà ngồi ở chỗ này nói chuyện với hắn, làm sao Lạc Xuyên lại dạy dỗ diễn xuất từng tí một chứ?
Lạc Xuyên thưởng thức chén rượu nói: “Hai chúng ta đã biết nhau từ hồi hai mươi tuổi.”
Doãn Sướng cả kinh: “Hai mươi tuổi ạ? Còn sớm hơn cả dì Diêu nữa ạ?”
“Mạn Hòe đó hả?” Lạc Xuyên xuy một tiếng, “Cô ấy chắc vẫn còn là học sinh đó chứ.”
Doãn Sướng cuối cùng gặp phải một người đã từng quen biết Doãn Đông trong quá khứ, trái tim nhảy loạn, vội vã hỏi: “Khi đó chú có thân với ba con không ạ?”
“Không tính là quen thân, chỉ là sơ giao.” Lạc Xuyên híp mắt hồi tưởng lại quá khứ, khi đó ngành sản xuất phim ảnh trong nước vẫn chưa phát triển, muốn làm diễn viên trên cơ bản đều đến Cảng Thành mưu sinh. Khi bọn họ vừa mới nhận biết, Doãn Đông đang làm công ở một quán bar vào buổi tối, ban ngày làm người mẫu, chưa tính là diễn viên. Mà lúc ấy ông cũng chỉ là diễn viên quần chúng vô danh ở đài truyền hình, nào có nổi tiếng như hôm nay.
Đất Cảng Thành nhỏ, Lạc Xuyên ngẫu nhiên đến quán bar uống rượu, gặp được Doãn Đông tới từ đất liền, nói chuyện vài câu thế là quen biết. Đó là một đoạn tuổi trẻ năm tháng khí thịnh, hai người ngẫu nhiên sẽ cùng nhau uống rượu, tâm sự chuyện không công bằng trong cuộc sống, mặc sức tưởng tượng tương lai.
“Ba con rất tốt, trọng tình trọng nghĩa, cũng rất hào phóng với bạn bè……” Lạc Xuyên dừng một chút, trên mặt có chút xấu hổ, “Nhưng có một chuyện không ai biết……”
Doãn Sướng buồn bực nói: “Chuyện gì ạ?”
Lạc Xuyên vẫy vẫy tay bảo người đại diện đi trước, mới nói với Doãn Sướng: “Bạn trai lúc trẻ của anh ta.”
Doãn Sướng đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được chân tướng, trước mắt nhanh chóng hiện lên hình ảnh biệt thự ở Cảng Thành nhiều năm trước hắn cùng Lục Linh Quyên đi qua, còn phòng vẽ tranh, dương cầm…… Trong đầu vang lên sấm sét đùng đùng!
Thiệu Quân Lăng bên cạnh cũng không phải không có kinh ngạc mà nhìn về phía Lạc Xuyên, chờ ông tiếp tục.
“Năm đó, người dân rất bài xích những người đồng tính, cho nên ba con……” Lạc Xuyên nhớ lại lúc đó Doãn Đông bị phanh phui chuyện tình cảm, người ta hung dữ chửi ông “Gay chết tiệt” ở sau lưng như thế nào, liền không đành lòng nói tiếp nữa.
Năm đó ông cũng bị ảnh hưởng từ người khác, cảm thấy nam nhân ở cùng nam nhân rất ghê tởm, cho nên dần dần bảo trì khoảng cách, không hề liên lạc. Vài năm sau lại gặp nhau, Doãn Đông đã là diễn viên mới debut, bên người còn có người đại diện nữ.
Khi đó Doãn Đông biến hóa rất lớn, đã không còn là người làm công ở quán bar năm xưa. Vốn dĩ Lạc Xuyên không có cừu hận gì với Doãn Đông, thấy người ta “Lạc đường biết quay lại”, cũng không khỏi buông xuống thành kiến.
Hiện tại nhớ tới làm Lạc Xuyên cảm thấy những so đo lúc trước thật buồn cười. Lăn lê bò lết trong giới showbiz này mấy năm, giao dịch dơ bẩn nào mà ông chưa thấy qua? Giới tính của Doãn Đông thì có là gì với đám người thú tính ăn cả trai lẫn gái kia.
Doãn Sướng đột nhiên thanh tỉnh trừng mắt truy vấn Lạc Xuyên: “Chú gặp qua bạn trai của ba con rồi à?”
“Gặp qua một lần, một người đàn ông rất đẹp trai.” Lạc Xuyên theo bản năng mà ngó Doãn Sướng một cái, kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Sướng ở trên báo mạng, ông đã nghĩ đến người bạn trai của Doãn Đông, người nọ cũng là soái khí, cao lớn thế này, tuấn mỹ vô trù, còn có một chút hỗn huyết.
Nhưng Doãn Đông bảo vệ Doãn Sướng quá tốt, Lạc Xuyên nhớ rõ năm Doãn Đông tuổi giành được giải thưởng New Best Artist ở Cảng Thành mới bị truyền thông phơi ra có đứa con trai, nhưng ai cũng không biết con của hắn trông như thế nào, cho đến khi Doãn Đông gặp tai nạn máy bay mới bị paparazzi đại lục lôi ra ảnh chụp con trai.
Cho nên chuyện không có căn cứ thì Lạc Xuyên sẽ không nói lung tung.
Lạc Xuyên nhìn về phía Doãn Sướng, chạm ly với hắn, nói: “Đây là chuyện cũ lắm rồi, chú biết không nhiều lắm, nếu con không tin thì đừng để trong lòng.”
Doãn Sướng uống xong rượu, thấp giọng nói: “Không có việc gì…… Cảm ơn.”
Lạc Xuyên lại nói về quá khứ giữa hai người, giới truyền thông tung hê hai người là đối thủ một mất một còn, hận không thể gặp mặt đánh lộn, kỳ thật là không có chuyện đó.
Quan hệ giữa hai người bị đông cứng không phải vì tranh giành giải Ảnh đế mà là vì Diêu Mạn Hòe.
Doãn Đông và Lạc Xuyên lại gặp nhau trong một bữa tiệc của đài truyền hình. Trong bữa tiệc, Lạc Xuyên lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Diêu Mạn Hòe, lúc ấy Diêu Mạn Hòe còn trẻ, tư sắc tuy không bằng những nữ nghệ sĩ lúc bấy giờ, nhưng trời sinh mang khí chất nữ vương, là loại hình mà Lạc Xuyên thích nhất.
Ông vất vả lắm mới lấy được phương thức liên lạc của Diêu Mạn Hòe, triển khai theo đuổi, nhưng Diêu Mạn Hòe một lần lại một lần cự tuyệt ông, hơn nữa còn nói với Lạc Xuyên mình đã có người trong lòng.
Lạc Xuyên mới đầu không biết ý trung nhân của Diêu Mạn Hòe là ai, cho đến khi lần đầu tiên ông và Doãn Đông tranh nhau giải Ảnh đế, sau khi xuống sân khấu, ông nghe lén đoạn đối thoại giữa Doãn Đông và Diêu Mạn Hòe, rồi sau đó Doãn Đông khách khí xa cách mà cự tuyệt cô, còn ôn nhu nói với Diêu Mạn Hòe: “Nếu là làm tình nhân thì Lạc Xuyên hợp với em hơn là anh.”
…… Kể từ lúc đó, Lạc Xuyên có cảm xúc phức tạp với Doãn Đông.
Ông tranh giành với Doãn Đông mọi nơi, chính là muốn làm Diêu Mạn Hòe để ý đến mình, nhưng nhiều năm như vậy mà Diêu Mạn Hòe vẫn không dao động.
Xác thật, có một khoảng thời gian ông hận Doãn Đông đến chết.
Nhưng có hận tới đâu, thì Doãn Đông đột nhiên thật sự đã chết, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Tin tức Doãn Đông qua đời bùng nổ, Lạc Xuyên không dễ chịu tí nào, ông chẳng những mất đi đối thủ cạnh tranh, mà còn mất đi người bạn thân hiểu mình nhất.
Sau đó, ông buông xuống chấp niệm, mặc dù Diêu Mạn Hòe không đáp lại, nhưng ông cũng cảm thấy không quan hệ.
Cứ làm bằng hữu bình thường là được rồi, ít nhất bọn họ đều còn sống, còn có thể cùng nhau nhắc lại Doãn Đông.
Lạc Xuyên giương mắt nhìn về con trai cố nhân, nói: “Nếu con muốn tìm hiểu cuộc sống của cha con ở Cảng Thành năm đó, thì có một người biết rõ hơn chú…”