Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh vừa ngồi lên chiếc xe màu đen của Ngu Trọng Dạ, tài xế liền lái xe lao đi, cậu có chút giật mình, dựa vào thân phận và xuất thân của Ngu Trọng Dạ mà nói, đang ngồi thực sự là chiếc xe quá khiêm tốn, dù thế nào cũng phải là Hồng Kỳ L() có thể đi ngược chiều ở đường Trường An, hay đỉnh hơn là Rolls Royce Phantom().
() Hồng Kỳ L
() Rolls Royce Phantom
“Đi đâu, tôi cho cậu nhờ một đoạn.” Ngu Trọng Dạ nói.
“Thầy, có thể đến chỗ thầy hay không?” Hình Minh chưa bao giờ phủ nhận mình là một người mang chủ nghĩa cơ hội. Thế nào là chủ nghĩa cơ hội, đó là cho dù chỉ còn một chút hi vọng sống sót cũng đều phải liều mạng nắm bắt, tuyệt đối không buông tay.
Bây giờ lão Trần đang chèn ép muốn bắt cậu nghỉ việc, đài trưởng Ngu chính là cơ hội duy nhất của cậu.
Ngu Trọng Dạ cười nhẹ một tiếng, nói với Lão Lâm, lái xe.
Xe vừa mới chạy qua khỏi một con đường, Hình Minh đột nhiên mạnh mẽ đập cửa xe, hô to với Lão Lâm: “Dừng xe!”
Ngu Trọng Dạ không lên tiếng, lão Lâm không dám dừng, chỉ giảm tốc độ xe, khiến Hình Minh phải tự mình mở cửa xe nhảy xuống. Cậu choáng váng muốn nôn, mà thà rằng nhảy xuống xe gãy chân, cũng không dám nôn trong xe Ngu Trọng Dạ.
Trong dạ dày cuộn lên từng đợt, Hình Minh vừa ghé sát mặt vào luống hoa rìa đường, hai chân đã mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, nôn ra, nôn đến trong miệng toàn dịch dạ dày cùng mật đắng.
Điện thoại di động trong túi đúng lúc vang lên, Hình Minh lấy điện thoại ra nhìn số gọi đến, ba dượng của cậu, Hướng Dũng.
Chần chờ mười mấy giây, cuối cùng vẫn nghe điện thoại.
Hướng Dũng hỏi: “Chú với mẹ con đang ngồi trước TV chờ xem ‘Minh Châu kết nối’, nhưng sao tối nay lại không có gì thế?”
Hình Minh giải thích: “Năm sau chương trình có sự điều chỉnh, đang tạm thời ngưng phát sóng hai kỳ.”
“Mẹ con có đi hỏi qua người trong đài một chút, họ nói do người dẫn chương trình lúc trước đã trở lại? Vậy con sẽ không dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’ nữa à?”
“Cháu làm ở ‘Minh Châu kết nối’ được gần một năm, thái độ nhiệt tình, chăm chỉ nên trong đài giao cho cháu một chương trình mới, cháu cầu còn không được đây.” Hình Minh tiếp tục không nhẹ không nặng giải thích, đài Minh Châu đã thông báo với tất cả mọi người, người dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’ sẽ đổi thành Trang Lôi. Nếu nghĩ kỹ thì chắc là Ngu Trọng Dạ đã lệnh trong đài chừa cho Hình Minh mấy phần mặt mũi, người phát ngôn không nhắc tới sự kiện thuê diễn viên giả kia, chỉ tuyên bố với người ngoài Trang Lôi trở lại sớm là do sự sắp xếp từ trước của chương trình, còn Hình Minh đang chuẩn bị cho một chương trình mới.
“Lần trước con cầm hai bình Lafite đi có đủ không? Nếu không đủ, chú còn có ở đây.”
“Một bình bị vỡ, một bình không uống, lúc nào rảnh cháu sẽ mang về cho chú, rượu ngon như vậy để ở chỗ cháu chỉ tổ phí phạm thôi.”
“Thứ sáu tuần sau chính là ngày giỗ của ba con, con hôm đó có về nhà không?” ba dượng Hướng Dũng của cậu là một người ít nói, nhiều năm như vậy, đến ngày giỗ của Hình Hoành cũng chưa bao giờ quên, trái lại với Hình Minh là con trai mà đôi lúc còn quên chuyện này.
“Gần đây cháu không về được, thời gian chuẩn bị cho chương trình mới không nhiều, cháu phải giành giật từng giây một.”
“Mẹ con bây giờ đang ở bên cạnh chú, con có muốn nói với mẹ mấy câu không?” Hướng Dũng hỏi mà có chút thấp thỏm lo lắng.
“Chú Hướng” Hình Minh im lặng một lúc, sau đó nói, “Vâng.”
Hướng Dũng là ba dượng Hình Minh, người ba dượng này không chỉ cưới vợ của người khác, mà còn đối xử với con của người khác như con đẻ mình, có thể nói chính là tiếp bàn hiệp(), quả thật là một người trượng nghĩa. Cho nên Hình Minh vẫn luôn đối với người ba dượng này rất mực cảm kích, đối với cuộc hôn nhân bị người ngoài nói là “Hoa nhài cắm phân trâu” này không có ý kiến nhiều, một tiếng “chú Hướng” cũng là tiếng gọi xuất phát từ tận đáy lòng.
() Tiếp bàn hiệp (接盘侠): từ ngữ trên mạng, bình thường dùng để chỉ những người rất vĩ đại, rất si tình, rất ngu ngốc, có thể chịu đựng được oan ức.
Hướng Dũng và Đường Uyển vừa là hàng xóm cũng vừa là bạn học của nhau, hết cấp hai thì cả hai mỗi người một ngả, một người không tốt nghiệp cấp hai, một người là sinh viên đại học. Hướng Dũng từ nhỏ đã xấu xí, mặt mũi dữ tợn, thân cao không tới mét bảy, lưng còn hơi gù, mà Đường Uyển từ nhỏ đã là một mỹ nhân, người ta nói mỹ nhân tại cốt bất tại bì, mà Đường Uyển từ khi còn trẻ bề ngoài đã không có gì có thể xoi mói, nhìn vào giới giải trí hiện nay chắc khó mà tìm được ai đẹp như thế.
Nhưng từ xưa đến nay ái tình nào có bao giờ nói chuyện đạo lý. Đường Uyển đối với Hướng Dũng, như là “Cô gái trong mộng” “bạn cùng bàn”, mà Hướng Dũng đối với Đường Uyển, chỉ là nhìn có chút quen mắt thôi. Mà cơ hội vĩnh viễn nghiêng về người có chuẩn bị, Hướng Dũng tuy học hành không được, nhưng đầu óc lại linh hoạt nhanh nhẹn, sau khi tốt nghiệp trung học thì đi làm ăn buôn bán trên biển, không mấy năm đã có thể thay thế được chiếc xe Jinbei trong nhà thành BMW, coi như đang từng bước tiến vào giới thượng lưu. Lúc đó vụ án của Hình Hoành khiến dư luận được một trận xôn xao, Viện kiểm soát nghi ngờ người phóng viên báo kinh tế nhận hối lộ và cưỡng gian nên đã khởi tố, toà án nhân dân trung cấp() cuối cùng kết tội Hình Hoành nhận hối lộ và cưỡng gian, phán xử ông chịu án tù có thời hạn năm. Chồng vào trong tù vẫn không ngừng yêu cầu kháng cáo, Đường Uyển kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, chỉ có Hướng Dũng đối mẹ con hai người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mời luật sư, dựa vào quan hệ của mình, trước sau đều do ông bỏ tiền chuẩn bị. Hướng Dũng kết hôn sớm, vợ là Ly Tú Hoa khuôn mặt cũng coi như là một mỹ nhân, con trai Hướng Tiểu Ba lớn hơn hai tuổi so với Hình Minh, ông cứ như vậy móc tim móc phổi trợ giúp Đường Uyển mà không có ý đồ gì, không cần báo đáp lại, cuối cùng có thể bỏ vợ tái hôn, ôm người đẹp về cũng là chuyện không ngờ tới.
() Ở Trung Quốc, dưới Tòa án nhân dân tối cao là toà án nhân dân trung cấp và toà án nhân dân cơ sở
Hướng Dũng tuyên bố với người ngoài, quan hệ hôn nhân của mình và Ly Tú Hoa đã sớm rạn nứt trước cả khi Đường Uyển xuất hiện, hai người không phải mới một hai lần đánh nhau vào đồn công an, láng giềng xung quanh đều có thể làm chứng. Tuy nhiên cái mũ ác “con trai của kẻ thứ ba” này, Hình Minh vẫn phải đội lên đầu suốt mười năm.
Khi Hình Hoành còn đang bị nhốt trong tù, Đường Uyển đệ lên một tờ đơn ly hôn. Từ đạo nghĩa mà nói, Hướng Dũng là ân nhân cứu mạng một nhà Hình Minh, Hình Minh không phản đối việc mẹ mình báo ân như thế, nhưng cậu không tha thứ được.
Sau khi Đường Uyển tái hôn hai tháng, Hình Hoành chết ở trong tù. Đang làm bài thi thì Hình Minh bị gọi ra ngoài, theo mẹ đi nhận thi thể của ba mình, tận mắt nhìn thấy người ba anh tuấn cao lớn bây giờ thân thể trần trụi nằm ở trong nhà xác, gầy yếu queo quắt như thai nhi nằm trong bụng mẹ, hai gò má ông phù thũng, miệng mũi chảy máu, toàn thân từ trên xuống toàn là các vết thương xanh tím.
Cảnh sát đưa ra kết quả điều tra nguyên nhân cái chết là do nhồi máu cơ tim.
Đường Uyển dù sao vừa mới kết hôn, thản nhiên vẫy tay qua loa, không tranh không nháo, đồng ý.
Nói không tha thứ cũng là vì khinh thường, Hình Minh khi còn là thiếu niên vẫn tin rằng đó là người phụ nữ mình hận đến suốt đời, nhưng mà một chữ hận này xem ra quá nặng, cậu vẫn luôn đặt ở trong lòng, bên trong luôn có một thứ âm thanh “thình thịch” nện vào trong tim. Vang đến đáng sợ.
Đường Uyển nhận lấy điện thoại trong tay Hướng Dũng, hỏi mấy câu xem con trai dạo này có khỏe không, ân cần rất rõ ràng, nhưng Hình Minh chỉ qua loa mà trả lời, con không sao, rất khỏe.
Trên Internet đã có ít chuyện nói bóng nói gió, kể về việc khi cậu còn ở trong ‘Duyên tới là em’. Hình Minh hai ngày nay không lên mạng, không phải vì sợ, mà là không nhìn đã biết lúc trước có bao nhiêu lời ca ngợi, bây giờ những lời mắng nhiếc chắc đủ lấp hết những lời khen đó.
Mà Đường Uyển nhìn thấy, những lời chửi mắng trên mạng khiến cho bà hãi hùng khiếp vía, bà còn muốn hỏi thêm cái gì đó, nhưng cứ ấp úng mãi, cuối cùng không hỏi. Con trai của bà nên bà hiểu, chỉ nhìn bộ dạng ngông cuồng cố chấp bây giờ của Hình Minh, là có thể đoán ra thời thiếu niên của cậu có lệ khí bức người thế nào. Lệ khí cậu thường hay nhờ các sự việc vinh dự khác che lấp, nhưng khi Hình Hoành vừa mới mất Hình Minh thường một lời không nói nhiều cùng người khác liều mạng đánh nhau, trên người quanh năm có vết thương, còn nhớ khi đang học cấp ba có hai tên học sinh nói về chuyện của ba cậu, cậu liền cùng người ta liều mạng, đùi bị một miếng thủy tinh lớn xẻ qua thành một vết thương dài hơn cm, lúc đó là giữa tháng sáu, Hình Minh sau khi về nhà không nói một lời với ai, sau đó vết thương bị bịt đến bưng mủ, thiếu chút nữa là bỏ mạng.
Đường Uyển đã quen đứa con trai này không quen không thân, thờ ơ mà ở chung, nhưng mà cho dù như vậy, vẫm muốn làm điều tốt nhất cho con trai mình.
Nhiều năm như vậy, bà đã có thể nghe thấy âm thanh “Thịch thịch” đang gõ kia.
Đường Uyển cuối cùng nói, không liều không phải là con trai Hình Hoành, nhưng nếu như ở bên ngoài quá mệt mỏi, quá khổ cực, cửa nhà luôn mở rộng chào đón con.
Ngắt điện thoại của Đường Uyển, Hình Minh ôm dạ dày, ngồi xổm cạnh chỗ lúc nãy mình vừa mới ói ra. Viền mắt khó giải thích được nóng lên, trận vừa rồi liều chết uống rượu như vậy, chắc hẳn bị đau dạ dày.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc Mercedes của Ngu Trọng Dạ vẫn cứ đứng ở ven đường, cách cửa sổ xe màu đen nên không nhìn thấy người bên trong, nhưng cậu đoán, bây giờ Ngu Trọng Dạ chắc là đang nhìn mình.
Hình Minh đứng dậy, sửa sang lại âu phục, sau đó đi đến bên chiếc xe màu đen đang đỗ trên đường.
“Tốt chưa?” Ngu Trọng Dạ hỏi.
“Rồi.” Hình Minh ngồi lên xe Ngu Trọng Dạ, tự mình mở kính xe xuống, giải thích nói, “Trên người có mùi rượu, để cho gió lùa bớt.”
Ngu Trọng Dạ nhắm mắt ngửa mặt ra đằng sau, Hình Minh nghiêm túc ngồi ở bên cạnh hắn, vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa xe.
Thành thị đèn đuốc rực rỡ, trời đất vẫn quay cuồng. Một đường im lặng.