Edit: Yến Tử
Beta: Thiên Tình
So với Giang Khác, Ninh Kiêu càng ngạc nhiên hơn.
Bởi vì hắn bước vào trước nên đứng trong cùng, đương nhiên thu hết tình cảnh vừa rồi vào mắt.
Kỳ thật từ lúc Giang Khác và người đại diện của hắn chạm mặt, hắn đã nhạy bén nhận ra có chỗ nào đó không bình thường, tuy rằng nhìn qua giống như người thì mắc bệnh ngôi sao khó hầu hạ, kẻ thì hàm ý châm biếm từ chối nhận xét ác ý, đều chướng mắt nhau, nhưng bầu không khí giữa hai người lại làm hắn không thể xen vào.
Tại sao móc chìa khóa của Giang Khác lại ở chỗ cô?
Chắc không phải như hắn nghĩ đâu nhỉ...
Ninh Kiêu nhìn thoáng qua Giang Khác, không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không, bóng lưng của đối phương giống như cứng đờ, tựa hồ cũng bị hành động của cô làm hoảng sợ.
Hai người đều đang trầm tư, đến khi Văn Anh nghe được tiếng thang máy đóng lại, mới quay đầu nhìn, sau lưng không một bóng người, chỉ có thang máy lần nữa từ từ đi lên.
Cô nhịn không được mà cười ra tiếng.
Chờ đến khi Ninh Kiêu bối rối chạy ra khỏi thang máy, cô đã dựa vào vách tường chờ hồi lâu. Trong thang máy chỉ có một mình Ninh Kiêu, Giang Khác vốn định đi xuống lầu, không biết vì sao lại không xuất hiện.
"Đi thôi."
Cô nhìn bộ dạng lúng túng của đối phương, hảo tâm mà tha cho hắn, bước về phía trước.
Ninh Kiêu đuổi theo, nhịn không được từ sau bả vai cô nhô đầu ra, không kiềm nổi nội tâm nghi vấn xao động, cắn răng một cái hỏi: "... Chị và Giang tiền bối có quan hệ như thế nào?" Hắn cũng không hiểu sao, trong lòng tựa như có móng vuốt đang cào, vốn đã nhịn được rồi, nhưng lúc đi thang máy, lại nhớ tới hình ảnh ban nãy, cảm xúc lên men liền nhịn không được.
"Vấn đề cá nhân, không thể trả lời."
Cô quả nhiên cự tuyệt, ngay khi Ninh Kiêu một lần nữa mở miệng, túi xách của cô vang lên tiếng chuông điện thoại, thành công làm hắn ngậm miệng.
"Nói." Vừa thấy người gọi đến là Vân Âu, cô ngắn gọn dứt khoát nói.
"Chị, bên phía gã mập gặp phải vấn đề."
Lời của đối phương làm Văn Anh dừng bước. Trước mắt, sự nghiệp của Ninh Kiêu đã đi vào quỹ đạo, cô hiển nhiên sẽ đặt chú ý lên một "cổ phiếu tăng trưởng" khác.
Vì thế, dưới ánh mắt bất mãn của Ninh Kiêu, cô từ bỏ ý định đi theo lịch trình của hắn, xua hắn và trợ lý lên xe, tập trung tìm hiểu tiến độ bên Vân Âu.
Điện thoại vẫn chưa cúp, Vân Âu đầu bên kia dường như đang đi qua đi lại, có vẻ sốt ruột không thể giả quyết, "Công ty của cậu ta vốn dĩ chỉ là một công ty nhỏ, không có triển vọng, em tưởng chỉ cần nói ra cái tên Hoàn Đế là có thể nắm chắc đến % rồi. Em đã xem xét, hợp đồng của cậu ta vẫn còn thời hạn, nhưng nếu chị đã coi trọng, tiền bồi thường cũng không thành vấn đề."
"Nói ý chính."
"À, ý chính..." Vân Âu liếc nhìn một đầu khác ở hành lang, cũng có một người trợ lý đang gọi điện thoại, Vân Âu hơi che kín micro, "Ý chính là, bây giờ Ngôi Sao cũng coi trọng cậu ta!"
"Ồ?"
"Hôm nay em đến đúng lúc gặp người bên đó, em nhận ra, là người đi theo Liễu Y, trước khi chúng ta rời Ngôi Sao, em nghe loáng thoáng là người này muốn tách ra một mình làm việc, lần này hẳn là tới đào người về cho bản thân. Cậu này cũng không chỉ coi trọng gã mập, phỏng chừng là đang giăng lưới diện rộng, chọn vài người, nhưng lúc trước cậu ta đã bàn bạc với người phụ trách của công ty này, nhanh hơn chúng ta một bước. Bất quá, nếu em cho người phụ trách chút lợi lộc, loại gã mập ra khỏi danh sách cũng không phải chuyện khó..."
Văn Anh nghe ra Vân Âu do dự, nói thẳng: "Không thể nào có chuyện bỗng dưng thiếu mất một người mà cậu kia không phát hiện, muốn ký hợp đồng cũng không phải chuyện một hai ngày, trong quá tình đó bị người ta phá hỏng sẽ càng phiền phức. Em gửi cho chị địa điểm, chị qua đó ngay."
Người mà Vân Âu nói tới hẳn là người đại diện đời trước của Chu Châu, chỉ tiếc đối phương cầm át chủ bài lại không biết, vì thế đã lỡ mất thời gian của Chu Châu rất nhiều năm.
Lúc Văn Anh đến, lại phát hiện Liễu Y đang ngồi đối diện Vân Âu.
Cô ta bưng cà phê, hai chân bắt chéo nghiêng về một bên, khí thế cố tình thu lại trước mặt Dương Sâm đều phóng ra. Khi cô ta nói chuyện và làm việc với Dương Sâm thì dịu dàng, giống như dòng nước, khiến người ta cảm thấy không có chút tính công kích nào, nhưng trạng thái đàm phán trước mắt của cô ta, mới phù hợp với thân phận người đại diện.
Liễu Y không thèm nhìn Vân Âu, mà là nói với người phụ trách của công ty kia: "Tôi sẵn lòng đưa gấp đôi tiền bồi thường."
Người phụ trách lập tức vui mừng khôn xiết.
"Liễu Y tỷ không hổ là con gái của cổ đông Ngôi Sao, nói tăng liền tăng." Vân Âu bất mãn vì bị xem nhẹ, giọng điệu khiêu khích, "Nếu thật sự muốn giành, Hoàn Đế và Ngôi Sao ngang sức ngang tài, cũng chưa chắc để chút tiền ấy ở trong mắt."
Liễu Y khẽ liếc Vân Âu một cái, khóe môi giương lên, "Nói rất đúng, nhưng tôi là con gái của cổ đông Ngôi Sao, tôi có thể làm chủ được chuyện này, còn cô thì sao?"
Cô có thể đại diện cho Hoàn Đế không?
Câu nói hàm ý này khiến Vân Âu trong phút chốc không thể đáp trả, thế nên khi thấy Văn Anh, mắt Vân Âu sáng long lanh, như đứa bé bị ăn hiếp nhìn thấy người thân vậy!
Khoảnh khắc Văn Anh sải bước xuất hiện ở phòng tiếp khách, hấp dẫn mọi sự chú ý của những người đang có mặt, Liễu Y trong nháy mắt căng chặt dây thần kinh, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Văn Anh không tiếp lời của cô ta, cô vừa ngồi xuống liền lưu loát nói: "Nếu hai bên đều có hứng thú, vậy gọi Chu Châu ra ngay mặt nói chuyện đi."
"Chị!" Vân Âu khẽ hô một tiếng, nháy mắt ra hiệu với cô.
Vân Âu vẫn luôn giấu họ tên người kia, Liễu Y chỉ biết bọn họ đang vừa ý một người, lại không biết đến cùng là ai.
"Không sao đâu." Cô vỗ nhẹ bả vai Vân Âu mà trấn an, sau đó nói thẳng với người phụ trách, "Quan trọng nhất vẫn là ý của người ký hợp đồng, mấy vấn đề khác thì chờ cậu ta ra quyết định rồi nói tiếp."
Vân Âu lúc này mới phản ứng lại, cả bọn ở đây bỗng dưng nâng giá vùn vụt, chỉ sẽ làm lớn túi tiền của công ty kia thôi!
Nếu là ngày thường, Vân Âu cũng sẽ không làm chuyện đấu đá vì thể diện này, nhưng Vân Âu có thành kiến với Liễu Y quá sâu, làm ảnh hưởng phán đoán. Vân Âu thấy Liễu Y nghe xong lời của Văn Anh liền thẳng sống lưng, không khỏi cười thầm. Bối cảnh nhà cô dù tốt thì đã sao? Bàn về nghiệp vụ vẫn thua xa chị của tôi!
Kỳ thực, Liễu Y cũng không quá để tâm đến việc hơn thua với Văn Anh, điều cô quan tâm chính là tư chất của người mà Văn Anh coi trọng. Tuy rằng cô luôn cho rằng Văn Anh không thích hợp làm người đại diện, nhược điểm lớn nhất của đối phương chính là không biết cách chiếu cố đến cảm xúc của nghệ sĩ, nhưng không thể phản bác chính là, mắt nhìn người của Văn Anh rất chính xác. Dương Sâm thì không nói, dù là những nghệ sĩ dưới trướng mà Văn Anh lại không quá bận tâm kia, khi Văn Anh đi rồi, họ được phân đến trong tay người khác, đều được xem là nhân vật chủ chốt.
Cho nên vừa nghe nói Văn Anh tựa hồ có ý định với nghệ sĩ ở công ty này, ngay cả Vân Âu cũng bị cử đến đây, cô liền chạy đến. Dù Vân Âu che lấp đến kín không kẽ hở, khiến cô vẫn không dò ra được người kia rốt cuộc là ai, nhưng cô cũng không để bụng, cùng lắm thì ký hợp đồng thêm vài người, tìm ra hạt giống tốt nhất là được.
Không nghĩ tới Văn Anh lại hào phóng, vừa đến đã nói ra tên họ người nọ.
Chu Châu?
Cô ở trong đầu tìm kiếm một lượt, không tìm ra minh tinh nào tương ứng. Cũng phải thôi, nếu là người tương đối nổi tiếng, trợ lý của cô ngay từ đầu đã có thể phân rõ.
Nhưng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, giây phút nhìn thấy Chu Châu, Liễu Y vẫn suýt nữa làm đổ ly cà phê.
Một tên béo?!
Đặt ở tình huống bình thường, người béo thường không được xem là đẹp, bởi vì ngũ quan bị phình to đến không còn hình dạng, Chu Châu cũng giống vậy. Ninh Kiêu mặc áo thun quần jean thì là thanh xuân vô định, mặc lên người hắn thì giống như một túi nilon nhặt bừa từ ngoài chợ, rồi cố sức nhét một con cá chết to béo vào trong.
Cũng may diễn viên hài cũng là minh tinh, tạo hình của hắn đã qua xử lý, ít ra cũng sạch sẽ khoan khoái.
Hắn khác với lúc ở trên chương trình TV, trước khi bước vào đã đeo tai nghe, nhìn thấy những người đang ngồi cũng để ý thân phận của họ, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cơ hồ không có chút phản ứng. Mặc dù người phụ trách đã nói tình huống cho hắn, hắn cũng không bởi vì nghe được tên hai công ty lớn mà thay đổi sắc mặt. Hình tượng ngoài đời của hắn, không hề giống một diễn viên hài khiến người ta ôm bụng cười to chút nào.
"Vậy, nếu chuyển tới các công ty của các người, tôi sẽ được đãi ngộ ra sao?" Hắn ấn lên màn hình di động vài cái, hình như là tạm dừng nhạc, nhưng không bỏ tai nghe xuống, thờ ơ hỏi.
Khi Liễu Y thấy hình tượng của hắn cũng đã do dự, không sai, người mập có thể giảm béo, sau khi giảm béo cũng có thể trở nên đẹp trai, nhưng là... muốn có tiểu sinh đẹp trai, trong công ty còn thiếu sao? Nếu không giảm béo, vậy sẽ bị định hướng là diễn viên hài, cũng không phải diễn viên hài không tốt, diễn viên hài có ưu thế của diễn viên hài. Nhưng thứ cô muốn chính là ảnh đế thứ hai, là người có thể chứng minh năng lực của cô hơn Văn Anh, chứ không phải diễn viên hài!
Theo cái nhìn của cô, người này thậm chí còn không có dã tâm, mới có thể bày ra bộ dạng thờ ơ trước cuộc gặp gỡ có thể quyết định tiền đồ của mình như thế.
Người như vậy, rốt cuộc Văn Anh coi trọng ở điểm nào? Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghi ngờ ánh mắt của Văn Anh.
Sau khi liếc qua tư liệu được trợ lý mang đến, đã xác nhận đối phương đi theo hướng diễn hài, Liễu Y dùng trạng thái làm việc tốt nhất, đưa tài nguyên tốt nhất mà công ty có thể mang đến cho diễn viên hài, thậm chí còn đưa lời tán thưởng, "Trong Ngôi Sao có giáo viên Tông Y, thầy ấy là một người xuất sắc, tôi nghĩ mọi người đều biết điều này. Tôi rất coi trọng cậu, tôi cho rằng cậu có thể trở thành người nối nghiệp của thầy ấy."
"Ồ." Chu Châu liếc nhìn Liễu Y, giọng điệu không chút phập phồng, quay sang xem Văn Anh, "Vậy còn cô?"
"Ảnh đế."
So với Liễu Y, Văn Anh chỉ dùng hai chữ ngắn gọn.
"Cái gì?!"
Liễu Y lỡ tay làm đổ cái ly, bị cà phê bắn vào người cũng không lo xử lý, nhìn Văn Anh như đang nhìn kẻ điên.
Là cô điếc hay là đối phương điên rồi?
Không chỉ Liễu Y, ngay cả vẻ mặt Vân Âu cũng cứng lại, Vân Âu chỉ biết chị của cô nhất quyết muốn có được người này, nhưng không biết chị ấy lại đặt muc tiêu... mạnh bạo như thế.
Ngay cả Chu Châu cũng ngơ ngẩn, hắn cau mày, tháo tai nghe, "Cô nói lại lần nữa."
"Một chiếc cúp ảnh đế, cậu thích không?" Ánh mắt của Văn Anh bình tĩnh mà chắc chắn nhìn thẳng vào hắn, khi đối phương vẫn đang sững sờ, cô cười bổ sung, "Đúng rồi, Dương Sâm chính là được tôi tìm ra, anh ta vừa lấy được ảnh đế Kim Giác đấy."
"Bây giờ là Dương Sâm là nghệ sĩ của tôi!"
Liễu Y nhịn không được xen mồm, nhưng chẳng ai quan tâm.
Chu Châu im lặng hồi lâu, mới trả lời cô: "Vẫn là thôi đi, đừng nói đùa."
Văn Anh nhìn dáng vẻ của Chu Châu, không khỏi nghĩ đến tương lai của hắn.
Cô có thể thu được thông tin về tương lai, nhưng vì lượng thông tin quá khổng lồ, chỉ có thể biết nội dung đại khái, nếu muốn hiểu sâu hơn, cần phải bỏ thời gian đi chú ý. Cô xem qua một buổi phỏng vấn của Chu Châu khi đã thành danh, đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất mà hắn bộc bạch về quá trình chuyển biến tâm lý của mình trước mặt người xem.
"Thể chất của tôi trời sinh đã dễ béo, thật ra thơ ấu của tôi có chút gập ghềnh, vốn dĩ phải gầy mới đúng, nhưng tôi lại cực kỳ béo." Hắn cười tự giễu, "Nhà tôi không có tiền, nhưng cha mẹ đều thích đánh bài, hồi nhỏ, âm thanh mà tôi nghe được nhiều nhất chính là tiếng người ta đến đập cửa, nhìn nhiều nhất chính là cảnh cửa nhà bị hắt sơn đỏ au. Cho nên sau khi tan học tôi thường không về nhà, lêu lổng ở ngoài cả ngày, xem người ta đi qua đi lại, xem TV qua cửa kính ở trung tâm thương mại. Tôi thích quan sát bọn họ, rôi lại hòa nhập mình vào bọn họ, suy nghĩ rất nhiều thứ, có lẽ đây chính là lý do tôi có thể nhanh chóng nghiền ngẫm ra nội tâm nhân vật."
"Có một lần, tôi tham gia hội văn nghệ trong trường, là một vai phụ độc ác mà trong lớp không có người chịu đóng, khi tôi diễn xong, thầy giáo vô cùng giật mình, các bạn học cũng bị tôi dọa tới mức suýt khóc. Khi đó tôi chợt nhận ra, tôi có lẽ có thiên phú, tôi không phải một người bình thường... Nhưng tôi quá béo. Lúc chân chính bước lên con đường này, tôi nhận ra sẽ không có người nào trao cơ hội cho một gã mập, tôi nỗ lực giảm béo, nhưng không ai thấy được, dần dà tôi cũng từ bỏ. Về sau tôi được Vương đạo diễn nhìn trúng, đóng phim của ông ấy, có chút danh tiếng, Vương đạo diễn từng rất tiếc hận mà nói với tôi, tôi đã phí phạm thiên phú của mình."
"Lúc ông ấy nói ra những lời này, tôi mới phát hiện mình đã ngu xuẩn biết bao, tại sao tôi lại phải để ý những gì người ta nói? Tôi sống vì họ sao? Còn chuyện nào khó khăn đến nỗi cả đời tôi cũng không làm được sao? Nếu không phải, vậy tại sao tôi lại không thử?"
"Nếu có thể sống lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nỗ lực thử xem."
Người MC phỏng vấn hắn cười hỏi: "Nếu có thể làm lại, ngài cảm thấy, mình có thể đạt đến mức độ nào?"
"Ảnh đế." Ngữ khí của hắn chắc chắn, thấy biểu tình kinh ngạc của đối phương, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, "Đây là thành tựu mà mỗi nam diễn viên đều mong muốn có được, tôi cũng không ngoại lệ, bất quá bây giờ cũng chỉ là tưởng tượng thôi."
Mà hiện tại, Văn Anh dùng lời hắn từng nói để kích thích hắn: "Tại sao lại thôi đi chứ, cậu cho rằng tôi đặc biệt đi tới chỗ này là vì muốn nói đùa à? Xin lỗi, thời gian của tôi rất quý giá. Chu Châu, cậu có thiên phú, cậu từ chối tôi, chỉ bởi vì tất cả mọi người nói với cậu rằng cậu không làm được. Thế nhưng, tại sao cậu phải để ý người khác nói gì? Cậu sống vì họ sao? Cậu cảm thấy có chuyện nào khó khăn đến nỗi cả đời cũng không làm được sao? Nếu không phải, vậy tại sao cậu lại không thử?"
Khuôn mặt tuổi trẻ của hắn không khỏi xúc động, "Tôi..."
Đây là người đầu tiên ngoại trừ chính hắn, khẳng định rằng hắn có thiên phú.
"Cậu trách mình không có cơ hội, bây giờ tôi trao cho cậu cơ hội, cậu có thiên phú, nhưng nếu như cậu không cần --" Cô lãnh đạm nói, "Thì nó chính thứ rác rưởi quý giá nhất trên đời."
Ninh Kiêu ở phim trường quay một bộ phim mới, phải quay n lần phân cảnh dầm mưa, sau khi chấm dứt, cả người hắn đều trở nên mơ màng. Sau đó hắn nghe được một tin tức từ miệng trợ lý, "Nghe nói Anh tỷ vừa ký hợp đồng với một người mới đến từ công ty nhỏ."
"Ồ." Hắn nằm nhoài trên sô pha, thẩn thờ mà trả lời.
"Tuổi tác cũng xấp xỉ cậu, tốt nhất là hướng phát triển đừng giống nhau, tài nguyên cũng không bao nhiêu, nếu tranh giành cũng mệt."
"Ai có thể tranh với tôi?" Mặc dù cả người ỉu xìu, Ninh Kiêu vẫn tự tin nói ra những lời này.
Trợ lý lặng lẽ liếc hắn một cái, ho nhẹ, "À thì... Anh tỷ rất coi trọng người này, nghe nói là đoạt người với bên Ngôi Sao, cạnh tranh dữ dội lắm!"
Ninh Kiêu nghe vậy, bỗng nhiên ngồi thẳng người lên, "Hửm? Cậu lặp lại lần nữa."
"Tóm lại chính là như vậy...... Kiêu ca, cậu để thuốc ở đâu thế, tôi lấy cho cậu, hôm nay trong nhà tôi có việc, có lẽ phải về sớm, cậu ngủ một giấc trước đi, nếu còn cảm thấy không thoải mái thì gọi cho tôi."
"Chờ đã!" Hắn gọi trợ lý lại, chần chờ một lát, mới nghiêm túc gật đầu, "Cậu gọi điện cho cô ấy, nói là ảnh đế tương lai nổi tiếng nhất quan trọng nhất có tiềm năng nhất dưới trướng cô ấy bị bệnh rồi, bảo cô ấy tới đây nhanh!"
_____
Ráng đến đây thôi, mấy ngày kế tiếp thật sự bất lực rồi _(:」∠)_