Edit: Thiên Tình
Ta và nàng ấy không giống nhau.
_____
"Ta là ai?"
Nàng cười giễu cợt. Nàng ngồi dựa vào bên giường, bởi vì sinh bệnh, khuôn mặt không chút son phấn trắng như tuyết, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước. Dáng vẻ này đáng lẽ nên làm người ta thương tiếc, lại tựa như hoa hồng có gai, lộ tính công kích. "Bệ hạ đã nhanh quên đến vậy rồi ư, ngay cả người mà mình từng hại cũng không nhớ rõ?"
Hai chữ "Bệ hạ" từ miệng nàng khiến Vũ Văn Hoằng ngẩn ra. Hắn thử hỏi: "Nàng là Thái tử phi của ta, sao ta hại nàng được, lại hại nàng khi nào?"
"Thái tử phi?" Nàng khẽ niệm, giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, lắc đầu nói, "Bệ hạ sớm đã đăng cơ vi đế, Thái tử ở đâu ra, ta lại làm sao thành Thái tử phi được?"
Nghe nàng nói thế, hắn thậm chí quên mất chuyện nàng phủ nhận thân phận của bản thân, mà ngay lập tức ngăn lại nàng, "Đăng cơ vi đế lời này sao có thể nói bừa! Nếu truyền đến tai phụ hoàng, ắt sẽ thành tai họa."
"Sao ta lại ăn nói linh tinh? Ngược lại là bệ hạ, ngài không cần cố ý lừa bịp ta..." Tay nàng vuốt đến chăn gấm, thờ ơ hỏi, "Tại sao lãnh cung lại đổi khác, tại sao Bích Nguyệt vốn đã lấy chồng lại trở về, còn trẻ tuổi như vậy nữa. Bệ hạ rốt cuộc đang làm gì, lại muốn làm gì ta? Ngài không định nói rõ ràng sao?"
Lãnh cung, tỳ nữ lấy chồng, bệ hạ...
Từ đủ loại tin tức kể ra, cứ như người ở một thế giới khác.
Vũ Văn Hoằng nhìn nàng, lại như đang nhìn một người xa lạ quen thuộc, hắn hỏi lại lần nữa: "Nàng không phải Chi Chi, nàng là ai?"
Lúc này đến phiên nàng sững sờ, "Sao ngài biết... nhũ danh của ta là Chi Chi."
[Vũ Văn Hoằng sao lại biết nhũ danh của ta? Từ ngày nạp ta vào Đông cung, hắn chẳng bao giờ xem ta, cứ như cưới kẻ thù về. Ta đang nằm mơ à.]
Hắn nhìn nàng không nói lời nào, trong lòng đã có suy đoán.
Mà nàng đã nhận ra ánh mắt kỳ lạ của hắn, như là phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.
Nàng không nhịn được gắng gượm rời giường, qua loa khoác thêm y phục, đi tới trước gương trang điểm. Gương đồng phản chiếu ra dáng vẻ tuổi trẻ của nàng. Không giống như nàng ở thế giới kia đã nếm đủ mùi đời, khuôn mặt này còn rất sức sống, khóe môi tự nhiên mà vểnh lên, giống như gặp ai cũng có thể cười được.
"Không thể nào..." Nàng hoảng sợ liên tục lui về sau, cẳng chân đụng vào ghế tròn, lảo đảo một cái, "Ta không thể nào trông như thế này được, đây rốt cuộc là đâu, ta là ai?"
Nàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Vũ Văn Hoằng. Lúc này nhìn lại, nàng mới phát hiện nhiều chi tiết vừa rồi không chú ý, ví dụ như hắn không mặc long bào, thần sắc thiếu đi rất nhiều lệ khí, khuôn mặt cũng trẻ hơn...
Nàng bị kích thích quá độ, không đợi Vũ Văn Hoằng kịp phản ứng, đã mở cửa chạy ra ngoài!
Nhị hoàng tử Vũ Văn Phong vốn là đến Đông cung tìm Thái tử thương nghị, đang đi thì có người không cẩn thận đụng trúng.
"Ngươi làm gì thế, không biết..." Hắn vừa định tức giận, chợt thấy kẻ đầu tóc bù xù, quần áo xốc xếch trước mặt là Văn Anh. Mà ánh mắt nàng hoảng loạn, dường như đang lúc nhìn chung quanh thì không cẩn thận đụng vào hắn.
"Hoàng tẩu?" Hắn bất giác khép quạt lại, "Ngài sao vậy?"
Nàng bắt lấy cánh tay hắn, "Ngươi nói cho ta biết, nơi này là đâu?"
"Nơi này đương nhiên là Đông cung." Hắn buồn cười nói, "Hoàng tẩu muốn thách đố ta, không bằng đổi câu khác khó hơn?"
"Đông cung, tại sao ta lại ở Đông cung?"
Lời này càng nói càng kỳ lạ, chỉ có điều hắn đối với mỹ nhân luôn có vô hạn khoan dung, liền đáp: "Ngài là Thái tử phi, không ở Đông cung thì ở đâu chứ?"
"Thái tử phi, sao ta có thể..." Nàng ngước mắt thấy được mặt hắn, đột nhiên sững lại, "Vũ Văn Phong? Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta tất nhiên là đến tìm Thái tử điện hạ." Hắn nói tới đây, tầm mắt chuyển xuống. Khi thấy móng tay nàng bởi vì dùng sức túm lấy cánh tay mình mà trắng bệch, hắn hơi dừng, nhưng cũng không nói gì, chỉ tự động dời mắt. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Vũ Văn Hoằng từ cách đó không xa chạy tới đây.
Hắn cầm quạt xếp vẫy vẫy, "Đại ca tới thật đúng lúc, hoàng tẩu đây là..."
Không chờ hắn nói xong, liền nghe Văn Anh hỏi Vũ Văn Hoằng, "Tại sao Vũ Văn Phong còn sống?" Ngữ điệu còn muốn kinh ngạc hơn cả hắn.
Vũ Văn Phong: "..."
Vũ Văn Hoằng vừa đến, trước tiên kéo nàng đến bên cạnh mình, mới bình tĩnh nói: "Bệnh tình chị dâu đệ chưa khỏi hẳn, hiện giờ chỉ sợ là đầu óc phát sốt đến mơ hồ, nhất thời ăn nói linh tinh, đệ đừng để bụng."
"Thì ra là như vậy..." Vũ Văn Phong đột nhiên bị nữ thần cắm một đao, nhất thời còn chưa hòa hoãn lại, chỉ nói, "Vậy đại ca mau đưa hoàng tẩu về đi, miễn cho gặp gió bệnh tình trở nặng."
Văn Anh xem bên này lại nhìn bên kia, bỗng trầm mặc lại, phảng phất ý thức được tình cảnh của mình.
Nếu như nói lãnh cung có thể bố trí lại được, người đã xuất giá có thể tìm về, người cũng có thể hoá trang trở nên trẻ lại, vậy còn chết mà sống lại...
Vũ Văn Hoằng tựa hồ nghe được tiếng lòng của nàng, hơi liếc nàng một cái.
Hắn mang người đi, chỉ có Vũ Văn Phong còn đứng ở tại chỗ. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay, phía trên đó phảng phất còn dư lại hơi ấm. Hắn cười lắc đầu, nhấc chân rời đi.
Một lần nữa ngồi xuống nói chuyện, hai người đã tĩnh táo hơn nhiều, như là đã hiểu được tình huống trước mắt, lại vẫn có sự mông lung của riêng mình. Hai người chia ra ngồi hai bên, đối diện nhìn nhau.
Cuối cùng Vũ Văn Hoằng mở miệng trước.
"Nơi nàng sống, e rằng khác với nơi này. Ta muốn biết, nàng tới đây bằng cách nào?"
Văn Anh im lặng.
Thông thường, dựa theo sự cảnh giác của Vũ Văn Hoằng đối với người khác, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng đối phương cũng là trọng sinh. Nhưng vì hắn có thuật đọc tâm, chỉ cần dẫn dắt cho Văn Anh hồi tưởng lại, tự nhiên sẽ lấy được rất nhiều thông tin. Với những thông tin thế này, hắn sẽ không hoài nghi.
Ban đầu, Văn Anh còn duy trì trạng thái cảnh giới. Nhưng khi hắn thay nàng phân tích sơ lược về hoàn cảnh hiện tại, nàng giống như không thể không thỏa hiệp, mới từ từ kể tình huống của mình.
Nàng nói: "Bây giờ nhớ lại, ngài từng tới lãnh cung một lần, nói với ta rất nhiều chuyện, những chuyện không thể nói với người khác... Lúc đó ta đã có linh cảm chẳng lành. Trước đêm ta tới nơi này, trong lúc ngủ mơ ta hình như cảm thấy ngạt thở..."
Vũ Văn Hoằng nhìn chằm chằm nàng, "Ý nàng là, ta giết nàng?"
Nàng chậm rãi gật đầu.
Hắn đăm chiêu. Chết rồi trọng sinh, giống với hắn.
Việc này cũng giải thích tại sao lúc nàng vừa thấy hắn, lại có vẻ sợ hãi hoảng loạn như vậy. Bởi vì nàng biết ai đã đẩy nàng vào chỗ chết, sợ hắn muốn hại nàng lần nữa.
Nếu ở thế giới kia hắn thật sự trở thành Hoàng đế, như vậy sẽ có quá nhiều bí mật không thể để người sống nghe được, quả thật phù hợp tư duy của hắn. Nhưng nghe được là chính mình hạ lệnh giết Văn Anh, hắn vẫn có chút không thoải mái, vô thức siết chặt chén trà trong tay.
Hắn hỏi: "Ta đi lãnh cung tìm nàng, nói những gì?"
[Còn có thể nói gì? Dùng hết mưu kế, giết người vô số, quay đầu lại cũng chẳng được gì...]
"Nói về triều đình, hậu cung, quyền thần, sủng phi, cái gì cũng nói." Nàng cười khẽ, "Ai mà ngờ, bệ hạ tọa ủng thiên hạ lại là một kẻ lẻ loi cô độc, cuối cùng còn phải tìm kẻ mà ngài căm ghét đến cực điểm như ta để trò chuyện."
Đã tọa ủng thiên hạ, thế tại sao lại nói hắn chẳng được gì?
Vũ Văn Hoằng nhíu mày.
Nhưng dần dà, hắn từ vài thông tin ít ỏi nàng cung cấp, rút ra kết luận.
Ở thế giới nàng sống, hắn tựa hồ cũng trọng sinh. Bởi vì theo cái nhìn của nàng, hắn lúc nào cũng làm những việc làm người khác không rõ vì sao, có thể sớm bố trí cạm bẫy đối phó kẻ địch, có thể biết trước đại sự xảy ra trong triều, từ đó tìm cách tránh né vân vân.
Nhưng ở thế giới đó có lẽ hắn không có thuật đọc tâm, bởi vì hắn vẫn cưới Ngô Ngọc Trinh làm phi.
"Tại sao ta lại nạp nàng làm Trắc phi?"
"Câu này, ta cũng từng hỏi ngài. Nói cho cùng ta thực sự không hiểu, ngài rõ ràng không thích ta, thậm chí căm ghét ta, tại sao phải cưới ta." Trà nóng bốc lên hơi nước mờ mịt, lượn lờ ở giữa hàng lông mày của nàng, nàng nói trong hồi ức, "Ngài nói là vì ta đã phản bội ngài, nên ngài muốn trả thù ta."
Hắn nghe thấy nàng chế giễu: "Lời này thật buồn cười, trước lúc đó, ta căn bản không quen biết ngài!"
Sau khi biết hết thông tin của nàng, Vũ Văn Hoằng liền báo cho nàng tin tức về nơi này, dặn dò nàng đừng để bị lộ, sau đó rời khỏi.
Văn Anh cặn kẽ ngẫm lại những lời mình vừa nói, hành động mình vừa làm, mới khẽ thở phào.
Cửa đầu tiên xem như thông qua.
Cô cho rằng chỉ khi làm hắn biết vài chuyện hắn không biết, mới có thể hóa giải cây gai trong lòng hắn. Vậy nên trở thành một người trọng sinh giống hắn, hiển nhiên là điểm đột phá rất tốt. Mấy thông tin cô nói cũng không phải tự biên, mà là chuyện hẳn sẽ phát sinh ở quỹ tích nguyên bản -- Cũng có nghĩa là nếu cô không tới thế giới này, sau khi Thái tử sống lại, mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Hắn sẽ giết huynh đệ, trừ dị kỷ, trên tay dính đầy máu.
Thần sử sa đọa của thế giới này chính là Ngô Ngọc Trinh. Nàng ta đã vào luân hồi, mất trí nhớ. Mà theo quỹ tích vốn có, sau khi sống lại, Thái tử sẽ thành tâm đối đãi nàng ta, cho nàng ta ngồi lên Hậu vị.
Nhưng hắn vẫn sẽ một lần nữa nạp nguyên chủ làm Trắc phi, vì trả thù và cũng vì đối phương là một con cờ tuyệt hảo. Hắn biết trong tương lai nguyên chủ sẽ qua lại với Lục hoàng tử, sẽ tiết lộ tin tức của mình cho đối phương, vì thế lợi dụng nguyên chủ cung cấp tình báo sai lệch, đả kích đối thủ.
Văn Anh uống cạn chén trà nóng, vươn người một cái.
Nhiệm vụ ở thế giới này quả thật không dễ giải quyết, dù sao thì từ xưa tới nay thù hận vẫn luôn đơn giản hơn tha thứ.
Vũ Văn Hoằng phát hiện, cho dù tướng mạo giống nhau, thậm chí vốn là cùng một người, giữa hai Văn Anh vẫn có nhiều điểm khác biệt.
Chi Chi thích ngủ gà ngủ gật, thích trêu chọc tiểu huyền phượng, nói chuyện lúc nào cũng chưa nói đã cười, cho dù giận dỗi cũng không giận được bao lâu, suy nghĩ trong đầu nhiều đến mức có thể chất thành tòa núi nhỏ, luôn có thể làm hắn không nhịn được cười. Văn Anh trọng sinh lại không như vậy, nàng thích ngồi một mình vào ban đêm, lúc cười lại như hoa hồng có gai, vừa đâm người khác cũng đâm chính mình, nhất định phải đâm rướm máu mới hài lòng. Nàng thích yên tĩnh, không thích nghe chim hót, kiềm nén vài ngày liền không nhịn được bảo hắn đưa lồng chim đi chỗ khác.
Hắn nhìn cung nhân xách chiếc lồng khuất dần ở cuối hành lang, một cảm giác không nói nên lời hiện lên.
Giống như đang trơ mắt nhìn Chi Chi biến mất, rốt cuộc không về được...
"Đang nghĩ gì?" Văn Anh đi tới bên cạnh, nhìn theo phương hướng của hắn, có chút hiểu rõ, "Nghe nói nàng ấy rất thích con chim này, thật không nghĩ tới... Xem ra ngài cũng khá thích nàng đấy chứ."
Vũ Văn Hoằng không phủ nhận.
Nàng cười cười: "Chẳng qua, nghe nói trước lúc ta đến, ngài đã lạnh nhạt nàng một quãng thời gian? Nếu là như vậy, ta có đi hay không cũng không sao cả nhỉ. Ngài coi như nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi, muốn phế ta lập người khác làm phi cũng không hề gì. Ta và nàng ấy không giống nhau, dù sao cũng không phải lần đầu tiên."
Hắn liếc nàng, "Đi thôi, đi thỉnh an."
Nàng cười theo sát.
Chung Túy cung hôm nay cũng rất náo nhiệt, không ít hoàng tử đến thỉnh an, bao gồm Thập hoàng tử mà Uyển phi đang bế, và Lục hoàng tử Vũ Văn Lạc. Chờ đến khi những người khác đều rời đi, chỉ còn Uyển phi vẫn tiếp tục nói chuyện với Hoàng hậu, Vũ Văn Lạc thì ôm đệ đệ hắn. Thập hoàng tử luôn thân cận với Văn Anh, ngửi được mùi của nàng liền vẫn nhìn về phía nàng, muốn được nàng ôm. Tình cảnh này giống hệt ngày đó.
Vũ Văn Hoằng không khỏi nhìn thoáng qua Văn Anh.
Lại thấy nàng cũng không thèm nhìn Vũ Văn Lạc, thậm chí đối với Thập hoàng tử cũng hờ hững, chỉ một mực cung kính hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy vậy bèn khó hiểu, hỏi: "Tại sao Thái tử phi không ôm Thập nhi?"
"... Thân thể ta không thoải mái, sợ sẽ lây cho Thập hoàng tử."
Lời này vốn không sai, nhưng giọng nàng có chút gượng gạo, khiến người nghe sinh nghi.
Vũ Văn Hoằng đành phải đi ra hoà giải, làm chứng là nàng thực sự chưa khỏi bệnh, xin Hoàng hậu và Uyển phi thứ lỗi, sẵn đó mượn lý do này dẫn nàng rời đi Chung Túy cung.
Vừa về tới Đông cung, hắn liền nhíu mày hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
"Ta làm sao?" Nàng gỡ trâm cài xuống, vứt trên bàn trang điểm, cười lạnh nói, "Lời này không phải nên hỏi bệ hạ sao?"
Nàng tức giận lên sẽ quên mất thân ở nơi nào, bất giác gọi ra xưng hô ngày xưa.
Nhưng chính vì thế, càng chứng tỏ nàng khác với Chi Chi.
Vũ Văn Hoằng đã sớm sai ám vệ đuổi những người xung quanh, lúc này không ai đứng bên ngoài nên không sợ bị nghe thấy.
Hắn chỉ hỏi nàng: "Vì sao?"
"Ta mang thai ba tháng, bởi vì uống chén thuốc bệ hạ ban cho, bị sẩy thai. Từ đó về sau, ta không dám ôm đứa trẻ nào nữa, chỉ sợ sẽ nhớ đến nó..."
Hắn ngẩn ra, "Ý nàng là, ta giết hài tử của mình?"
Nàng nhìn hắn, ném ra một tin động trời, "Đương nhiên không phải, ngài ghét ta còn không kịp, đâu chịu chạm ta. Ta mang thai là con của đệ đệ ngài Vũ Văn Lạc."
Vũ Văn Hoằng tức giận nở nụ cười. Quả nhiên, cho dù làm lại lần nữa, nàng vẫn sẽ phản bội mình.
Nhưng Văn Anh lại nói tiếp: "Ngài nói tại sao ta lại cùng Vũ Văn Lạc ở bên nhau? Bởi vì vào ngày nạp ta, ngài say rượu vào phòng, chỉ vào mũi mắng ta tiện phụ, nói ta sớm hay muộn sẽ phản bội ngài, cùng với Vũ Văn Lạc phản bội ngài! Ta đã quên đêm hôm đó ta nguyên bản lòng mang đầy chờ mong đã trải qua như thế nào, ta tưởng đó chỉ là lời nói lúc say rượu thôi. Nhưng ở những ngày tháng sau đó, một ngày, một tháng, một năm... từ đầu đến cuối ngài chưa bao giờ nghiêm túc nhìn ta một lần. Chỉ vì suy đoán chủ quan, ngài liền nạp một nữ nhân mà ngay cả chạm một cái cũng không chịu!"
Nàng nhẹ giọng cười nhạo: "Được thôi, ngài không phải nói ta phản bội ngài sao, vậy ta liền phản bội cho ngài xem."