Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Tình
Vấn đề "không làm Thái tử" đã đặt ở trong lòng Vũ Văn Hoằng từ lâu.
Từ nhỏ hắn đã vì làm Hoàng đế mà sinh, mọi nỗ lực cũng vì chuyện này. Cho dù đời thứ nhất thất bại, hắn vẫn không cho rằng vấn đề nằm ở chính mình. Hắn chuẩn bị hết mọi thứ, hắn thất bại, không phải vì hắn không thể gánh trọng trách, mà chỉ là bị Vũ Văn Lạc ám hại thôi. Cho nên sau khi trọng sinh, hắn thề phải phản kích Vũ Văn Lạc, đoạt lại ngôi hoàng đế của mình, chém tận giết tuyệt những kẻ kiếp trước phản bội hắn.
Nhưng chính lúc này, nhận thức của hắn lại phát sinh biến hóa.
Hắn phát hiện trọng sinh cũng không hẳn để hắn làm lại. Sở thích của hắn không đổi, đời trước chọn Văn Anh, đời này cũng vậy. Cách xử sự của hắn không đổi, tư duy cố hữu đã ăn sâu bén rễ trong đầu, phát hiện năng thần là người thuộc phe đối địch liền từ chối bổ nhiệm.
Vào lúc này, hắn biết được quốc gia mà mình thống trị sẽ như thế nào, cái chết của ba trăm ngàn người nặng trĩu sau gáy, khiến hắn dần cúi thấp đầu.
Hắn bắt đầu nghĩ, có lẽ hắn vốn không hợp với vị trí này, hắn đã cưỡng cầu một lần, không thành công, hà tất cưỡng cầu lần nữa?
Nhưng một khi nghĩ đến chuyện từ bỏ vị trí Thái tử, hắn lại mê man. Ngoại trừ ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng kia, hắn không biết mình còn có thể làm gì.
Trong lúc lơ đãng, hắn hỏi vấn đề này ra, hắn cho rằng mình sẽ nghe được câu trả lời giống như Ngô Ngọc Trinh từng nói: Thái tử là người thừa kế khâm định của bệ hạ, sao lại có thể có ngày đó?
Ai ngờ ngay khi hắn cười lắc đầu, vừa định lướt qua đề tài này, chợt nghe được tiếng lòng của Văn Anh.
[Không làm Thái tử? Vậy thì có thể làm nhiều việc thú vị lắm!]
Hắn ngẩn ra, chỉ thấy Văn Anh nằm trên sạp mỹ nhân ăn trái cây, duỗi tay mò được một quả táo đỏ, cắn một cái. Nhận ra tầm mắt của hắn, nàng quay đầu nở nụ cười. Quai hàm hơi phình, nàng cười rộ lên như con sóc nhỏ, làm hắn cũng cười theo.
"Ví dụ như?"
"Ví dụ à..." Nàng kéo dài âm tiết, chẳng mấy chốc đã ăn hết táo vào bụng, nằm nhoài trên gối mà nói, "Chúng ta có thể đi xem danh lam thắng cảnh, phong tục tập quán các nơi, còn có thể đi ra ngoài biển. Ta từ nhỏ đã muốn đi ra bên ngoài, tỉnh thoảng theo mẫu thân vào chùa dâng hương, nhìn những quầy hàng náo nhiệt hai bên đường, liền muốn mở một cái quán nhỏ. Bán trang sức, bán sách hay bán đồ ăn gì cũng được. Khách nhiều thì tán gẫu trời nam đất bắc, không có khách thì lấy vợt đuổi ruồi, gẩy bàn tính tính toán sổ sách, nhàn nhã biết bao. Tốt hơn lấy chồng nhiều."
Nàng một hơi nói hết, có thể thấy đã suy nghĩ thật lâu.
Vũ Văn Hoằng nghe vậy cũng hứng thú, nhướng mày hỏi: "Tại sao tốt hơn lấy chồng? Nàng gả cho ta không tình nguyện?"
Nàng không hề sợ hãi, cười hì hì nói: "Ngài xem ngài là Thái tử cao quý, sau này còn phải nạp thiếp, nữ nhân nhiều thì chuyện cũng nhiều. Ngài chỉ có một, ta đẩy ngài ra ngoài, hay là giữ lại cho mình đây? Dù sao đều không có kết quả tốt, cuộc sống không dễ chịu, nếp nhăn trên trán phải thêm vài đường, chỉ hận thờì gian quá dài, chi bằng sớm chết sớm siêu sinh..."
Lời còn chưa nói hết, đã bị hắn nhét một quả táo chặn miệng. Hắn bất đắc dĩ cười: "Chỉ thích nói bậy."
Nhưng hắn không thể không thừa nhận lời của nàng có đạo lý, đời trước, và cả đời trước trước nữa, hẳn là như vậy.
Nàng nhổ hạt, nhai thịt táo ngon lành, nghĩ một lát lại nói: "Ta cảm thấy vị trí Thái tử giống như gông xiềng, nếu ngài bằng lòng làm thì cũng tốt. Cho dù nó sẽ đè ép ngài không thở nổi, nhưng ngài có thể thể hiện giá trị của bản thân, ngài cảm thấy cao hứng, thế thì ta rất ủng hộ. Nhưng nếu như nó chỉ là một loại thói quen, chi bằng thử một lần bỏ xuống gông xiềng, có lẽ ngài sẽ càng yêu thích một cuộc sống không có nó." Nàng cười, thuần túy mà thoải mái, "Thời gian rất dài, những thứ thú vị còn rất nhiều, ngài có thể thử xem."
Không nghĩ tới nàng sẽ nói ra đạo lý như thế, Vũ Văn Hoằng chìm đắm trong đó hồi lâu. Lúc lấy lại tinh thần, nàng đã ăn đến món khác.
Món này có lẽ không quá ngon, nàng ngậm vào miệng thì nhíu mày một lúc, rồi vội vàng nuốt xuống, lại uống trà. Liên tiếp đổi ba loại, nàng mới tìm được món mình thích, nhàn nhã ăn, còn không quên đưa lên miệng hắn.
Hắn cười ăn, không quên xoa đầu nàng.
Cũng trong năm đó, Thái tử Vũ Văn Hoằng cùng thánh thượng mật đàm hơn ba ngày. Sau ba ngày, thánh thượng lập Thái tử khác, triều chính khiếp sợ, suýt dẫn tới rung chuyển. Nhưng bệ hạ tuổi tác chính thịnh, hoàng quyền tập trung, lại có tiền Thái tử đồng tâm hiệp lực. Vì vậy, dưới uy thế của thánh thượng, đám ngoại thích điển hình là mẫu tộc của Hoàng hậu đành phải thoái nhượng, triều thần sau khi kịch liệt tranh luận, cũng dần tán đồng. Sau lần đó, Lục hoàng tử Vũ Văn Lạc mang binh một đường hát vang, giành được đại thắng. Giữa nhiều thế lực cạnh tranh, hắn trở thành tân Thái tử, cuối cùng lên ngôi Hoàng đế.
Khi đã đăng cơ, Vũ Văn Lạc gia phong Nhị hoàng tử, người sớm nhất thuận theo thời thế, biết nghe lời phải phụ trợ cho hắn, làm Hiền Thân vương. Đồng thời, hắn gia phong Vũ Văn Hoằng làm Dự Thân vương, Văn Anh làm Thân vương phi.
Lúc này, Văn Anh đã mang theo Vũ Văn Hoằng ra ngoài chơi mấy chuyến, nếu không phải có lễ gia phong, nàng còn không muốn về đô thành thụ phong. Vũ Văn Lạc so với trước đây càng có thêm uy nghi của bậc đế vương, không còn thận trọng như thời niên thiếu, cũng không còn khí phách hăng hái như lúc mới vào quan trường. Hắn đối xử với người thân hòa hữu lễ, nhưng khó mà dò ra được chút tâm tư. Ở trước mặt Vũ Văn Hoằng, hắn lại bỏ xuống tư thái, đặc biệt tôn kính. Nhưng có thể nhìn ra, đối với vị tiền Thái tử này, cảm xúc của hắn đặc biệt phức tạp.
Nếu như ngai vàng là do hắn tự đoạt được, vậy thì Vũ Văn Hoằng chỉ có một đường chết. Nhưng bây giờ chính hắn lại được Vũ Văn Hoằng một tay nâng lên vị trí này, hắn chỉ phải cung phụng người này, sơ suất một cái là lưu lại bêu danh. Thôi thì dù sao hoàng gia cũng không thiếu một phần cơm chùa.
Chờ hắn đi tới trước mặt Văn Anh, vẻ mặt hắn cũng không có gì bất đồng, chỉ là lúc đỡ tay nàng đặc biệt ôn nhu một ít.
Văn Anh cười tủm tỉm gọi hắn "Bệ hạ.", nhưng vẫn là dáng vẻ mà hắn thích xem nhất.
Nàng cũng từng hỏi Vũ Văn Hoằng, có hối hận không, Vũ Văn Hoằng chỉ nói: "Hắn thích hợp hơn ta."
"Nhưng ngài có thuật đọc tâm." Nàng nói, "Cho dù ngài không thể tín nhiệm bọn họ, cảm thấy không thể tri nhân thiện nhậm(), có thuật đọc tâm phụ trợ, có lẽ sẽ làm tốt hơn hắn."
() Giỏi về nhận biết người có phẩm đức và tài năng, sử dụng một cách hợp lý nhất.
Vũ Văn Hoằng lại nở nụ cười.
"Thuật đọc tâm vốn không phải vạn năng. Huống chi nó chỉ là ngoại vật, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Ta sẽ không quá ỷ lại nó."
Văn Anh không xa không gần ngồi trước bàn, chống cằm nhìn hắn.
Hắn bị nhìn mà không hiểu ra sao.
"Sao vậy?"
"Hây, chỉ đột nhiên cảm thấy, phu quân của ta phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, khiến người ta khuynh đảo."
Hắn nhướng mày hỏi: "Người bị khuynh đảo này là nàng?"
"Đương nhiên là ta." Nàng cười ngọt ngào.
"Lẽ nào không phải là 'những nữ nhân suốt ngày kiếm cớ té vào lòng hắn' ?"
Nàng cứng đờ, lập tức kháng nghị: "Không phải nói không cần thuật đọc tâm sao!?"
"Bình thường không cần, thỉnh thoảng dùng một vài, hiệu quả càng diệu."
Hắn khẽ mỉm cười, bắt lấy cái lược nàng tiện tay ném qua, tiến lên đem người bế ngang, chuẩn bị từ đầu đến đuôi 'đọc' nàng một lần, thể nghiệm cảm giác tuyệt không thể tả.
Lần này, Văn Anh vừa về không gian, giành trước nhào qua ôm nhóc gấu trúc, cảm thán, "Tiểu Thập nhi của ta tròn ra rồi."
Lúc cô rời đi, Tiểu Thập ước chừng đã được bảy tám tuổi, rất là tinh nghịch, không giống con gấu lười mê ngủ này chút nào, cô thích quá nên không làm hắn thức tỉnh.
Nhóc gấu trúc mặt không hề cảm xúc mặc cô ôm một hồi, mới liếc về phía bên trái đằng trước nói: "Người đến rồi."
Z đang lơ lửng ở đó nhìn cô.
Trong ánh mắt của hai người, Văn Anh rốt cục buông tay, mặc cho z rút đi tín ngưỡng lực, đánh giá là "A+".
"Cô vẫn không chịu đánh thức cậu ta?" Chỉ nghe z hỏi.
"Anh hỏi như vậy làm tôi thấy tội lỗi quá..." Cô do dự. Lần này khác lần trước, Chu Châu và nhóc gấu trúc còn có thể tách ra xem thành hai người, nhưng Thập hoàng tử và nhóc gấu trúc đều là trẻ con, cũng làm cô có chút cảm tình. Nếu như nói lần trước, cô cố ý đặt nhóc gấu trúc vào một vị trí không quá hữu dụng, lần này cô thật lòng muốn hỏi ý kiến của thằng nhóc.
"Mi muốn đi ra chơi không?"
Hắn ngáp một cái, "Tùy ý."
Văn Anh đăm chiêu nhìn hắn, cười rộ lên, "Được, ta biết rồi."
Phần thưởng rút được lần này là một luồng ánh sáng. Văn Anh vừa mở tay ra, nó liền chui vào huyệt thái dương của cô.
Nàng lại không sợ hãi, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Linh quang." Z nói, "Người ta thường nói câu 'Linh quang chợt lóe', chỉ chính là nó. Nó đến từ một cái thế giới kín, không có loài người, chỉ có vô số linh quang. Mọi sinh vật nếu ở một phương diện nào đó tôi luyện tới trình độ nhất định, hoặc là gặp phải tình huống đặc thù, đều sẽ phá vỡ bức tường hư không, có được nó."
"Lại là hàng dùng một lần?"
"Kỳ hạn vĩnh cửu, tác dụng của nó là làm cô liên tục có linh cảm trong lúc cô đang sáng tác, hoặc là khi đang học tập bất kỳ hạng kỹ năng nào, có thể nhanh chóng nắm bắt bí quyết."
Văn Anh lập tức cười tươi như hoa, "Ai da tôi thích nó!"
Kỹ năng này hiển nhiên hữu dụng hơn thuật đọc tâm, bất kể là thế giới nghệ thuật hay là thế giới vũ lực, cho dù là thế giới sinh hoạt bình thường nhất, cũng có thể hòa nhập bằng tốc độ nhanh nhất. Thử so sánh, nếu như cô ở thế giới quân phiệt có được linh quang, ít nhất sẽ không bị thời cuộc gây trở ngại, bị vây ở dinh đại soái. Có một thứ bản lĩnh, mới có thể sống tương đối tự do trong cái thế đạo hỗn loạn đó, thời gian tiêu tốn có lẽ cũng sẽ rút ngắn rất nhiều.
Vừa lúc, thế giới sắp tới đối với cô mà nói vô cùng xa lạ.
Ở thế giới kia, nhân loại đã tiến vào thời đại đại vũ trụ, giới tính từ nam nữ biến thành ba loại giới tính, chia ra làm: Alpha, Beta, Omega. Căn cứ theo bộ phận sinh dục, trong ba loại giới tính lại phân chia thành nam và nữ. Nói đơn giản, nữ Alpha, nam Omega, nam Beta và nữ Beta đều có bộ phận sinh dục, chỉ có nam Alpha là giống với nam giới hiện đại, nữ Omega giống với nữ giới hiện đại.
Khi Alpha và Omega xuất hiện đặc thù giới tính vào thời kỳ trưởng thành, sẽ tiết ra chất dẫn dụ hấp dẫn lẫn nhau. Omega đến kỳ động dục nhất định phải tìm Alpha để được đánh dấu, và kết hợp.
Alpha cường thế mạnh mẽ, đa số là giai cấp lãnh đạo; Beta là giai cấp bị lãnh đạo, tương đương với ong thợ, tỷ lệ sinh dục không cao, thường phụ trách lao động; Omega số lượng ít ỏi, cơ thể yếu đuối, lấy sinh sôi nẩy nở làm nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, quốc gia hùng mạnh nhất nơi đó tuy gọi là Liên Bang Tự Do, trên danh nghĩa là rất dân chủ, thực tế thì vẫn bị các thế lực thượng tầng tương tự với thế gia môn phiệt khống chế, ở đấy họ được gọi là tinh phiệt. Những tinh phiệt này sẽ dựa theo địa vị chính trị, quân sự, cùng với chất lượng và số lượng tài nguyên của tinh cầu nắm trong tay, mà chia làm: đặc đẳng tinh, nhất đẳng tinh, nhị đẳng tinh, thấp nhất là tam đẳng tinh.
Theo biểu thị trên bản vẽ nguồn sáng, gia tộc của hai nhân vật quan trọng đều thuộc đặc đẳng tinh. Thần sử sa đọa tuy xuất thân từ gia tộc nhất đẳng tinh, nhưng cha mẹ bị ngộ hại khi hắn còn nhỏ, bản thân hắn lại không biết thân phận của mình. Trải qua trăm cay nghìn đắng mới hắn trở thành tướng lĩnh cao nhất của Liên Bang, có thể lái cơ giáp Liên Bang cấp SS, rong ruổi chiến trường.
Quy tắc của thế giới đặc biệt này làm cô đầu choáng mắt hoa, càng miễn bàn mỗi lần bắt đầu nhất định đều rơi vào hoàn cảnh xấu, Văn Anh đã có dự cảm chẳng lành.
Z chỉ nói: "Trải nghiệm một lần cô sẽ hiểu." Rồi hắn chuyển cô ra khỏi không gian.
Lại một lần nữa mở mắt, Văn Anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ mà kỳ dị. Cô chưa kịp đánh giá bốn phía, tầm mắt đã bị người trước mặt đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
Một chàng trai tóc đen mắt đen đang co ro trong góc, khẽ thở phì phò. Khuôn mặt non mịn của hắn ửng hồng, thân thể gầy gò đang run rẩy co lại thành tư thế phòng bị, kể rõ hắn đang cố kiềm nén. Làn da hắn trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ thắm, ngũ quan tương đối tinh xảo, thậm chí có thể nói là xinh đẹp.
Đây là một nam Omega, cũng là thần sử sa đọa của thế giới này, Ellen.
Giờ phút này, trong phòng bay đầy mùi hương thơm ngọt dị thường câu nhân.
Tầm mắt chàng trai bỗng hướng về phía cô, thở dài nói: "Beatrice, tôi không trách cậu, cậu cũng đừng trách Cyril được không?" Trong đôi mắt mỏi mệt đầy tơ máu kia có sự giãy dụa, ánh mắt vẫn trong suốt khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Văn Anh nhất thời không kịp phản ứng, thấy hắn nhìn mình liền theo bản năng sờ mặt, lại sờ đến nước mắt.
Beatrice là tên của cô ở thế giới này.
Trong phòng còn có người thứ ba, chàng trai được Ellen gọi là Cyril đang quỳ một chân bên cạnh hắn. Trong tay người này cầm một liều thuốc tiêm, đang từ từ bơm chất lỏng trong đó vào da Ellen. Ellen hít thở bình ổn trở lại, đồng thời cũng làm cho mùi thơm trong phòng chậm rãi tan đi.
Bộ dạng của Cyril cũng rất xuất chúng, mái tóc vàng thuần túy dường như có thể phát sáng, mà hắn xác thật là một trong những điểm sáng trên bản vẽ. Nếu bắt gặp một ánh nhìn của hắn liền sẽ bị cặp mắt xanh ôn nhu như hải dương kia lừa gạt. Dáng người hắn thon dài rắn rỏi, bả vai rộng lớn. Cho dù quỳ trên mặt đất, vô hình trung vẫn có một luồng áp lực từ trên người hắn phát ra, làm cho người khác chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, cũng làm chàng trai mắt đen co ro kế bên càng giống như thiếu nữ.
Mà bây giờ, ánh mắt nguyên bản ôn nhu của Cyril bỗng trở lên lạnh lùng, hắn nói: "Nhà Clark chỉ có nhị đẳng tinh, đừng làm ra việc gì khiến mình hối hận. Có mấy lời nếu truyền ra ngoài, em biết hậu quả rồi đấy."
Hắn chỉ khẽ liếc Văn Anh một cái đã làm trái tim cô thắt lại, nhịp đập trì trệ. Là phản ứng của nguyên chủ còn chưa mất đi.
Gia tộc Clark, tức gia tộc của nguyên chủ. Câu cảnh cáo này khiến cô không thể không kiềm nén cảm xúc.
Trước đó, Văn anh đã hiểu sơ lược mọi chuyện, hiện tại cô đang trong một hoàn cảnh dị thường xấu hổ. Thần sử sa đọa Ellen là một nam Omega. Dựa theo lẽ thường, Omega thân thể mềm yếu, dễ bị thương tổn, là loại được xã hội bảo hộ. Bọn họ không được hỗ trợ tư cách thi đậu khoa quân sự, bởi vì Omega xuất hiện ở khoa ngành tụ tập nhiều Alpha sẽ là tai nạn. Nhưng Ellen có tinh thần lực cấp S, hắn không cam lòng mình tồn tại chỉ để làm một cái máy sinh đẻ. Hắn dùng thuốc ức chế Omega, thành công che giấu giới tính trở thành Beta, thi vào khoa quân sự của Học viện Liên Bang Tự Do.
Thuốc ức chế chỉ có thể áp chế Omega tiết chất dẫn dụ trong thời gian ngắn, ở Liên Bang là cấm phẩm hạng nhất, chỉ bán ở chợ đen. Kỳ động dục của Ellen sắp tới, hắn thật vất vả mới mua được thuốc ức chế từ chợ đen, lại bị nguyên chủ phát hiện ra manh mối, đoạt được thuốc ức chế, làm hại hắn suýt nữa động dục trong trường học.
Đúng lúc này, Cyril kịp thời chạy tới, ngăn lại nguyên chủ lúc đó đang kích động, đưa vào một căn phòng tuyệt đối an toàn, mới tiêm cho Ellen thuốc ức chế.
Hắn ở chung phòng với Ellen, đã sớm biết Ellen là Omega, nhưng vì thưởng thức tâm chí và bản lĩnh của đối phương nên không báo lên cấp trên.
Cứ như vậy, Beatrice vỗn dĩ thích hắn, thấy hắn bảo vệ một Omega khác, tất nhiên là bị đả kích nặng.
Văn Anh điều chỉnh hô hấp, khẽ cắn bờ môi run run, nói: "Em không cảm thấy mình đã sai."
Cyril hơi ngạc nhiên, nhưng không chờ hắn tiếp tục mở miệng, đã thấy cô lui về sau, đột nhiên mở cửa chạy ra ngoài.
Lông mày trên khuôn mặt anh tuấn kia khẽ nhíu, Ellen ở một bên thở nhẹ mới lôi lại lực chú ý của hắn: "Cảm ơn cậu, Cyril... Không nghĩ tới cậu đã sớm biết tôi là Omega, còn đuổi theo giúp đỡ tôi."
"Không có gì." Cyril không để ý nói: "Thiên phú của cậu không nên bị lãng phí. Còn Beatrice... tôi sẽ khiến cô ấy ngậm miệng."
Văn Anh đi ra ngoài, cảm giác khẩn trương mới thoáng dịu lại. Ở quỹ tích cũ, nguyên chủ đối chọi gay gắt với Cyril, chẳng những không thay đổi được suy nghĩ của đối phương, còn khiến đối phương nổi trận lôi đình. Cho dù nhà Clark là gia tộc nhị đẳng tinh, nhưng muốn hủy diệt đả kích, đối Cyril mà nói cũng chỉ là hơi chút khó khăn mà thôi.
Nguyên chủ vốn ỷ vào tình nghĩa từ nhỏ đến lớn với Cyril mà gây sự, ai ngờ trong tự điển của đối phương không hề biết tình nghĩa là gì, ra tay không chút nhân nhượng, mới làm nguyên chủ khuất phục thực tại, giấu bí mật về Ellen dưới đáy lòng.
Cô không định khuất phục, cũng không định lãng phí thời gian cãi nhau với Cyril, dứt khoát tẩu vi thượng sách.
Omega có nơi dạy học và vui chơi giải trí chuyên biệt, khu nhà cô đang ở thuộc học viện Liên Bang, cũng chính là cùng trường với Ellen và Cyril nhưng khác khoa. Nhưng trong ngày thường, bọn họ có thể tiến vào khoa khác nếu bảo đảm kỳ động dục chưa đến.
Cô học theo thường thức trong trí nhớ, lấy máy liên lạc cá nhân ra nhắn tin, rồi ngồi xe nhà bay đến khu trường học của mình.
Học viện dành riêng cho Omega trông rất nhã nhặn, không giống khoa quân sự chạy theo phong cách cứng rắn, cả cổng lẫn vách tường đều đúc bằng kim loại. Nơi này nhẹ nhàng hơn nhiều, xuân về hoa nở, tiếng nhạc không biết từ một cửa sổ nào truyền vào tai, khiến nhịp tim cô bình ổn lại.
Vừa đến một hoàn cảnh mới lạ thú vị, con người ta thường thường sẽ bất giác kích động lên. Hiện tại Văn Anh cũng có cảm giác nhà quê lên tỉnh này.
Phòng cô cũng là phòng riêng dành cho cá nhân, sau khi "quét mặt" tiến vào, cô liền ngã ngửa trên giường, thuận tiện điều chỉnh nó thành chế độ sóng biển. Cả người giống như một chiếc thuyền nhỏ, bị bọt sóng đẩy tới đẩy đi, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ, ánh đèn trên đầu ấm áp rơi xuống, dễ chịu muốn ngủ một giấc. Mà cô cũng thật hưởng thụ ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thì trời đã tối, gió êm sóng lặng, đèn trần tự động đổi thành màn đêm, trần nhà phảng phất rắc đầy tinh tú, lãng mạn cực kỳ.
Phá hoại bầu không khí chính là, máy liên lạc của cô nhận được tin nhắn từ Cyril, vẫn là kiểu cảnh cáo công khai lộ liễu đó. Cô ngẫm ngẫm, sau đó đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc của địa cầu nguyên thủy ":(" rồi mặc kệ.
Dù sao cô còn có chuyện quan trọng phải làm.
Thời đại vũ trụ, Internet vô cùng phát triển, thậm chí công nghệ Holographic chỉ mới xuất hiện trong tiểu thuyết hiện đại, ở thời điểm này đã phát triển toàn diện. Chỉ cần đăng nhập Internet vũ trụ, tên gọi tắt là tinh võng, sẽ tiến vào thế giới giả lập Holographic. Thế giới này gần như không có bất kỳ điểm khác biệt nào với thế giới thực. Ở lĩnh vực giải trí, nó còn hơn hẳn thế giới thực, có thể dung nạp tất cả người của Liên Bang, là nơi học sinh yêu thích nhất.
Vào lúc này, Văn Anh chợt nhớ tới tiêu chuẩn quan trọng đánh giá một người ở thế giới này. Đó là thể chất và tinh thần lực, E là thấp nhất, SS là cao nhất.
Tinh thần lực của Beatrice là A, nhưng thể chất là C, đây là trình độ thường thấy của một Omega bình thường. Ellen có tinh thần lực S, thể chất A, tương lai còn có không gian tiến bộ, quả thật cực kỳ hiếm thấy. Về phương diện này, cô ở thế yếu.
Mà trong tinh võng, ngoại trừ dữ liệu về thông tin thân phận, thì dữ liệu về hai thứ này không thể sửa đổi, những thứ khác bất kể là tên hay khuôn mặt đều có thể tha hồ thay đổi. Cho nên chiến đấu trong tinh võng không giống như trong võng du (game online). Ngoài đời mạnh mẽ, vào đây vẫn mạnh, tuân theo quy tắc: Người mạnh ngày càng mạnh, kẻ yếu ngày càng yếu. Nhưng dù vậy, các trận đấu và khiêu chiến ở nơi này vẫn nhiều vô số kể, bởi vì dù bị thương nặng đến đâu đi nữa cũng không hề ảnh hưởng đến hiện thực, là một nơi luyện tập rất tốt.
Nguyên
»