Trình Bán Tiên nhìn thì là tên lưu manh, hơn nữa cũng còn rất trẻ, rất khó tưởng tượng ông ta đã hơn năm mươi rồi, hơn nữa còn gọi ba tôi là “Tiểu tử nhà họ Quan", có vẻ vai vế cũng to.
"..
Ông ta nói, mười hai giờ đêm nay, nói tôi phải dẫn theo người chồng Đám cưới ma đến đó một chuyện, nếu không thì không cần nói thêm gì nữa." Tôi ngước đầu nhìn Phong Ly Ngân, hy vọng hắn có thể gật đầu.
Phong Ly Ngân ngồi ở trên cái ghế ngồi cạnh bàn đọc sách của tôi, sau khi nghe tôi nói xong những chuyện này, hắn cứ mãi im lặng như vậy.
Anh có thể đi cùng tôi tới đó không?"
Hắn khẽ ngước mắt lên, đôi mắt sâu thăm đỏ nhìn tôi chằm chằm: “Trước mắt, người biết thân phận thật sự của tôi chỉ có người nhà họ Thẩm, và ít người nhà em.
Ông ta nói rõ muốn tôi đến, khẳng định đã biết tôi là ai, theo những gì em nói ông ta có bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vậy tại sao lại biết đến thân phận của tôi chứ?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Tôi không hề nói với ông ta, tôi cũng không biết tại sao ông ta lại muốn tôi dẫn chồng của Đám cưới ma đến đó."
Khi nhắc đến chữ chổng, tim tôi khẽ đập thình thịch, nhìn trộm biểu cảm của Phong Ly Ngân, hắn lại không có chút cảm xúc dư thừa nào.
“...!Đi bây giờ sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Hả?”.
Truyện Thám Hiểm
“Không phải nói mười hai giờ sao? Bây giờ cũng sắp đến mười hai giờ rồi." Hắn nhìn chiếc đồng hồ trên bàn học.
Khi tôi và Phong Ly Ngân xuống nhà, anh tôi mở cửa phòng ra hỏi: “Thanh Tiêu, có cần anh lái xe đưa hai người tới đó không?"
"Không cần đâu, nơi đó là nơi nào chứ, nửa đêm nửa hôm rồi anh đừng đi nữa! Em tự bắt xe đến là được rồi." Tôi nhíu mày, nghĩ đến những người phụ nữ lẳng lơ đó, sợ anh tôi sẽ bị bọn họ “ăn” mất.
“...!Vậy được, đẹp trai như anh tới đó nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm.
Em rể, chỗ đó phức tạp lắm, cậu chăm sóc kỹ cho Thanh Tiêu nhé, đừng để nó đi một mình." Anh tôi không yên tâm căn dặn.
Phong Ly Ngân cũng khá khách sáo với anh tôi, “Ừm” một tiếng giữ thể diện cho anh tôi.
Những con đường văn minh lúc hơn mười giờ đã vô cùng vắng vẻ, yên tĩnh, Phong Ly Ngân sau khi học được cách mười ngón tay đan chặt vào nhau, thì thường xuyên làm như vậy kéo tôi.
Chỉ có mấy trăm mét trên con đường ngắn, tôi cố ý đi thật chậm, mấy lần hắn quay đầu lại nhìn tôi, nhưng lại không nói gì.
Lên taxi, vừa nói địa điểm thì tài xế đã nhíu mày nói: "Cô gái nhỏ, muộn như vậy rồi cô còn chạy đến ngoại ô làm gì? Chỗ đó đều là nhà nghỉ, người ở đó hỗn loạn, cô gái xinh đẹp như cô đi tới đó sẽ rất nguy hiểm đấy."
Tôi cảm ơn tài xế, nói đi tới đó sẽ có bạn trai đón tôi, tài xế nhíu mày rồi không nói gì nữa.
Qua một lúc, ông ấy lại bắt đầu nói: “Cô còn trẻ trung xinh đẹp như vậy phải biết cách bảo vệ bản thân, bây giờ mấy chuyện cưỡng hiếp sàm sỡ đó nhiều lắm đấy!”
Phong Ly Ngân quay đầu nhìn tôi, hắn rất tức giận khi nghe thấy tôi tố cáo hắn cưỡng hiếp, nhưng hắn trước đây quả thực rất tàn bạo, bây giờ cũng như vậy!
Con hẻm quả phụ vào ban đêm là một thế giới khác, hoàn toàn khác với ban ngày.
Ban ngày thấy nơi này cũ kỹ vắng vẻ, hơn nữa còn có chút u ảm, ai có thể ngờ rằng đến đêm sẽ trở nên như này.
Nơi này không có đèn công cộng, người đi qua đi lại rất nhiều, đều là đến tìm những thú vui rẻ tiền.
Cạnh cửa một căn nhà cũ kỹ nhỏ thấp, có hai người phụ nữ ăn mặc hở hang đứng đó, cao thấp gầy mập, già trẻ gì cũng có.
Bọn họ bôi móng màu đỏ, giơ tay để ra giá với khách hàng, sau khi bàn giá xong sẽ đẩy cánh cửa sau người ra, đi vào một căn phòng nhỏ để hoàn thành giao dịch.
Hầu như tầng hai của mỗi căn nhà đều có treo đèn màu đỏ, ánh đem u tối, mờ mờ tỏ tỏ.
Nơi này làm cho tôi cảm thấy rất quỷ dị và u ám, chỗ ánh đèn đỏ lại yên tĩnh giống như bãi tha ma vậy.
Người đi qua đi lại nói thì thầm với nhau, những người quả phụ đứng nơi đường nhíu mắt nhìn, giống như những con quỷ khát máu, Cho dù là người sống, hay là kẻ say rượu bị ma quỷ nhập lên, bọn họ đều không để ý tới, chỉ cần cho bọn họ tiền và mang đến cảm giác vui vẻ quái dị là được.
Tôi vừa bước vào con ngõ nhỏ hẹp này, liền cảm thấy mình bị mọi người nhìn ngó đến mức không thoải mái, Phong Ly Ngân khẽ nói: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta cứ đi thôi, nhìn thấy ma quỷ gì cũng đừng để ý tới."
“Ừm.” tôi gật đầu, cúi đầu lấy khăn che đi nửa mặt, nắm chặt tay Phong Ly Ngân, vội vàng đi vào bên trong.
Đi qua căn phòng khi sáng nhìn thấy có đồ lót đỏ bay phấp phới, cửa sổ gạch xanh nhỏ cíu đó lại có bóng đèn màu đỏ, một người phụ nữ xõa tóc bò lên đó, biểu cảm của cô ta đau khổ, miệng lại phát ra những điệu cười quỷ dị.
Tôi rét run cả người, Phong Ly Ngân buông tay ra, ôm vai tôi nhanh chóng đi qua đó.
"Á..!" tôi đột nhiên bị kéo một góc áo, sợ hãi kêu lên.
Một người phụ nữ ngồi trên đường hút thuốc kéo lấy áo tôi, cô ta nhả một hơi thuốc, khẽ cười: “Người đẹp, tìm thú vui sao? Tôi nam nữ gì đều được nhé.”
Hả? Cái gì mà nam nữ cũng đều được chứ?
Da đầu tôi sắp nổi tung rồi! Người hay yêu cũng đều có sao?!
Phong Ly Ngân liền không nói gì ôm vai tôi nhanh chóng rời khỏi, tôi tức giận đến mức muốn tới đó mắng người, bị hắn lạnh lùng nhắc nhở: “Im miệng.
Đừng mở miệng nói chuyện, nơi này đều là những thứ dơ bẩn, mau đi thôi."
Tôi bước nhanh dẫn hắn tới căn nhà của Trình Bán Tiên, căn nhà chỉ đóng hờ lại, khẽ đẩy là mở ra rồi.
Trình Bán Tiền ngồi ở trong nhà ngước đầu lên nhìn trời, nhìn thấy tôi bước vào bĩu miệng cười: “Đến rồi? Mời vào trong.”
Phong Ly Ngân kéo tay tôi lại, lạnh lùng nói: "Nói với ông ta, tôi không vào đó, coi ông ta có ý đồ gì."
“Hả?” Tôi không hiểu hắn muốn làm gì.
"Sao vậy? Vào ngồi nói chuyện đi, lần này không có âm thanh quái dị nào đâu." Trình Bản Tiên mỉm cười với tôi.
Tôi nhìn Phong Ly Ngân đang đứng bên cạnh, sắc mặt hắn lạnh lùng, đứng đó không cử động.
"Tôi...!chồng tôi nói, anh ấy không vào đó." Tôi chỉ đành phải gắng gượng nhắc lại.
Nghe đến chữ chồng, Phong Ly Ngân quay đầu nhìn tôi, tôi quay đầu nên không nhìn thấy hắn, kêu phu quân như vậy rất kỳ quái sao? Bây giờ mọi người rất ít gọi phu quân, chỉ khi nói đùa mới kêu vậy.
Trình Bán Tiên sững sờ, lập tức hiểu ra, ông ta liền mở hai cánh cửa nhà ra, bên trong đã được ba trí gọn gàng, sạch sẽ, hoàn toàn khác với cảnh tượng khi sáng tôi nhìn thấy.
Ông ta phủi quần áo, tư thế cúi lạy, liên tục cúi đầu vái ba vái với tôi: “Thất lễ rồi, vỗn định vào nhà rồi mới dập đầu bái lạy...”
Phong Ly Ngân lạnh lùng hừm một tiếng: "Người này quả nhiên biết thân phận của tôi.”
Tôi ngồi ở trên sofa, Trình Bán Tiên quỳ ở bên cạnh, đưa một cái túi da bò: "Vất vả rồi, gần đây ngõ quả phụ có xảy ra một chuyện, tôi đã tìm hiểu được một ít nguyên nhân qua một người phụ nữ, vậy nên muốn mời chồng cô đến đây xem thế nào."
Trong cái túi da bò là ảnh, đều là cùng một người phụ nữ, chân tay rất dị thường, cả người đều là vết thương.
Tôi run người, thi thể như vậy tôi cũng từng tận mắt nhìn thấy! Lập tức nói: “Đây là luyện hồn của con ma nữ đó! Khi đó cô ta đã cùng Ma Vương trốn thoát..".