Cảm tình bên trong của nữ nhân vốn là lo được lo mất, Giang Khởi Vân xem như là người lạnh nhạt, tôi sẽ đều khiing có cảm giác an toàn, huống chi anh tôi còn là người rất thông minh.
Kinh nghiệm bản thân của Lâm Ngôn Thấm chính là con số .
So với tâm trí anh tôi, cô ấy như là con cừu nhỏ.
Huống chi thực tế chính là thực tế.
Có số khoảng cách không cách nào dễ dàng vượt qua.
Giống như tôi và Giang Khởi Vân, cho dù đã hoàn thành lễ ở Minh Phủ, từng mặc chiếc áo cưới lớn màu đỏ, quỳ bái lễ tiếp nhận quỷ thần, đã uống quà cưới (trà) của tiên gia, nhưng ở nhân gian tôi vẫn như cũ là người “chưa cưới đã mang thai, bà mẹ đơn thân đã bị đàn ông lừa gạt.”
Tuy tôi và gia đình tôi không xem việc đó là gì, nhưng tam nhân thành hổ ( là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm, hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật.
Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.), chúng khẩu thước kim ( trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn, anh hưởng dư luận rất lớn).
Tôi trong mắt người khác chính là ví dụ tiêu cực.
Gia đình tôi đối với những tin đồn hoàn toàn phớt lờ, vốn dĩ chúng tôi là gia tộc hành tẩu âm dương, thế tục như thế nào không sao cả, nhưng Lâm gia không giống như thế.
Lâm gia không thể có chút sai lầm nào, bằng không sẽ bị người khác chà đạp.
Tôi đột nhiên đã hiểu rõ hơn chút, Lâm Ngôn Thấm nói thời điểm anh tôi cùng cô ấy lần đầu tiên, cô ấy chỉ cảm thấy hơi đau chút, phần lớn thời gian là rất ôn nhu và thoải mái.
Cuối cùng cô áy đã thoải mái, còn anh tôi tự mình đi giải quyết.
Nghe chừng có chút khó tin, khi người tình nồng thắm, làm sao có thể băn khoăn, kiêng dè nhiều như vậy.
Bản thân tôi đã từng trải nghiệm qua cảm giác đó, lí trí đã sớm sụp đổ, cái gì cũng không quản không để ý ( đem con bỏ chợ), chỉ muốn ôm chặt lấy người yêu của mình, giây đồng hồ cũng không muốn cùng đối phương chia lìa.
Chúng ta có thể không quản không để ý, có thể bỏ mặc chính mình sa vào trong nháy mắt đó, sau đó bản thân lại gánh chịu hậu quả.
Nhưng anh tôi thì không thể, anh ấy là gia chủ, trêи có già dưới có nhỏ, anh ấy không thể vì loại việc này gây ra sai lầm khiến cho hậu quả nghiêm trọng!
Lâm tiểu thư nói không nuốn dùng bao, anh tôi nói được, như thế thì chỉ có thể kiềm chế bản thân thôi.
Kỳ thực anh ấy mới dè dặt đúng không?
Anh ấy đối xử với Lâm tiểu thư mới là cẩn thận từng li từng tí, dè dặt chôn giấu rất sâu đúng không?
Dẫu sao bối cảnh gia đình Lâm tiểu thư không thể tiếp nhận cái loại tin đồn kia về tôi.
” Thế anh rốt cuộc có chuyện gì? …… Tại sao trêи người lại có mùi nước hoa?”
” Không có nước hoa, ngược lại phấn hương thì có, em đã quên hôm nay lúc em ra ngoài, chúng ta ở nhà kho dọn dẹp sao? Những món hàng hoá cũ nát đó không biết ba đã để bao nhiêu năm hộp son cũ lâu năm đó đều bay hơi ẩm biến thành dung dịch rồi, anh còn đã chà xát trêи tay, khả năng là mùi vị này đó.”
Anh tôi ngửi ngửi bả vai mình:” …… Làm sao anh cảm giác vẫn còn có chút mùi thơm, cái mũi vị giác bị phá hỏng rồi sao?”
Tôi nhịn không được tiến lại gần ngửi ngửi, dường như có chút mùi thơm, sữa tắm trong nhà đều cùng nhãn hiệu, mùi hương.
Tôi ngửi được chút mùi hương khác.
” Làm sao vậy?…… Anh lại đi rửa? Anh tôi nhìn về phía tôi.
” Mùi phấn hương nào tắm rửa sẽ đều trôi hết? Anh vẫn còn muốn cùng Lâm tiểu thư trò chuyện chứ, cô ấy vẫn có thể đứng ở bên ngoài trông mong luyến tiếc kìa, em ra mời cô ấy tiến vào.” Tôi quăng ra câu, ra ngoài giải thích cùng Lâm Ngôn Thấm.
Lâm Ngôn Thấm là cô nương cực dễ nói chuyện, chỉ cần có đạo lý, thì cô ấy lập tức có thể nghe lọt, còn có thể tự mình kiểm nghiệm qua, tính cách này…….ngay từ lúc bắt đầu tôi vẫn thực là nhìn lầm rồi.
Cô ấy là tiểu thư khuê các, danh môn Thục Viện ( tiểu thư con nhà giàu gia thế danh giá), nội tâm kiêu ngạo, nhưng không cáu kỉnh, xấu tính.
Nhưng mà cái hộp son cú lâu năm kia khiên tôi có chút chán ghét, chạy vào đến trong sân mở đèn, nhìn đống thu được dưới mái hiên, ngày mai chuẩn bị tiếp tục phơi nắng hàng tồn kho.
Tôi ngồi xổm xuống lật tìm, đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu muốn nổ tung, quay đầu nhìn lại, trong sân không có gì cả, chỉ có tiếng ve sầu kêu nhanh muốn chết ở bên ngoài thôi.
Có phải hay không gần đây thần thức rõ ràng lên, kết quả nghi thần nghi quỷ rồi?
Tôi tiếp tục tìm kiếm, đem cái hộp gỗ chạm khắc hoa văn kia lật mở ra.
Đây là của hồi môn thời xưa, thường là hộp nhỏ tinh xảo để đựng đồ trang sức, trang điểm mà nữ tử dùng khi xuất giá.
Bên trong không chỉ có hộp son phấn, mà còn có những vật khác, có điều là vừa mở ra chính xác có hương thơm sặc mũi.
Tôi không biết son phấn trước đây hạn bảo quản là bao lâu, hơn nữa quá hạn sẽ biến thành cái dạng gì, có điều nghĩ thế nào cũng phải sẽ biến thành đen đen kiểu vậy, giống như đống thạch chứ?
Ba cũng thật là, những đồ hư hỏng gì là thu nhận! Nói không chừng lúc ông còn trẻ thu nhận, tự mình đã quên tại sao muốn thu nhận rồi?
Thời điểm ban đêm Giang Khởi Vân đến, anh ấy đột nhiên tiến đến vên người tôi hít hà, hỏi:” Mùi thơm son phấn ở đâu ra?”
Hả? Cái tên này, mũi linh như vậy chứ.
Tôi rất cẩn thận không đụng vào hộp son phấn cũ lâu năm kia, hơn nữa đã tự tắm rửa rồi, anh ta đều có thể ngửi ra?
” Dọn dẹp bên trong nhà kho đó, ba không rõ bao nhiêu năm rồi đã thu nhận một món đồ nữ trang?”
” Nữ trang……” Giang Khởi Vân hơi hơi nheo mắt:” Mộ Tiểu Kiều, ta giống như chưa tùng thấy em trang điểm ăn mặc qua? Hình như lần cuối cùng thấy em tự mình ăn mặc, vẫn là lúc em gặp gỡ linh hồn đứa bé sơ sinh kia.”
” Nói nhảm! Anh cái tên này còn không cho phép em mang giày cao gót! Về sau lại mang thai thế, cả ngày tâm tình cáu kỉnh, còn tùy lúc đối mặt với nguy hiểm của bảo bảo, hoặc là nguy hiểm của bản thân, em làm sao có thể mang giày cao gót và váy ngắn nữa!”
Giang Khởi Vân cười cười, gảy tóc tôi:” Vậy em bây giờ có thể mặc rồi, mặc váy ngắn và giày mình thích, ăn mặc trang điểm……”
” Ngày mai thì sẽ ăn mặc trang điểm, anh muốn hay không đến xem thử?” Tôi cười hỏi.
Giang Khởi Vân hơi sững sờ, ngẫm nghĩ lại:”…… Đã tháng rồi?”
Tôi gật gật đầu:” Anh thân là một người cha, làm sao lại sơ ý như vậy.”
Kỳ thật tôi không trông mong Giang Khởi Vân tham gia.
Anh ấy bận rộn như thế, hơn nữa hiện tại trước mặt người khác anh ấy không thể biến hoá thực thể, chỗ ngồi trống bên cạnh tôi, có người không có mắt đến ngồi xuống thì phải làm cách nào?
Hơn nữa đại đa số là người trong vòng tròn, khả năng còn sẽ cho rằng tôi nuôi dưỡng tiểu quỷ.
Giang Khởi Vân nhìn tôi mở tủ quần áo tìm y phục.
Thật tốt, chiếc váy nhỏ lúc tham gia buổi lễ khai giảng đi catwalk vẫn còn có thể mặc được.
Chiếc váy lễ phục nhỏ trễ bên vai màu xanh lam này là trang phục chính thức duy nhất tôi lấy ra.
Tôi thử mặc bộ đồ vào, vẫn tốt, vẫn tốt, có thể mặc!
Giang Khởi Vân đem tóc sau lưng tôi phất ra, cười nói:” Ngực căng rồi……”
Nói nhảm! Hiện tại là kho lương thực của bảo bảo đó, có thể không căng sao!
” Có thể mặc vào cũng không tệ.” Tôi nhìn lại Giang Khởi Vân, anh ấy ngồi nhàn nhã trêи cửa sổ, cười hời hợt nhìn tôi.
Tôi có hi vọng anh ấy có thể tới, dù sao, đây là lần đầu tiên chúng tôi vì Vu Quy và U Nam trải qua cái thời gian quan trọng.
Thế nhưng loại yêu cầu này tôi lại không mở miệng được, huyết ngọc trêи mặt nhẫn Ly Long tiêu tán, linh thai là xiềng xích chặt chẽ nhất tôi và anh ấy liên hệ gắn liền.
Đứa con ra đời, anh ấy không thể trước mặt người khác biến hoá thực thể, đang ở trong gia tộc nhiều người như vậy, nếu như bên cạnh tôi trống không, hoặc là si ngốc nhìn về phía không khí, đều rất dễ dàng làm bại lộ sự hiện hữu của anh ấy.
Ngày hôm sau người nhà chúng tôi đi đến sảnh phòng tiệc rất sớm, ngẩn ngơ đến nhàm chán.
Anh tôi liền đem tôi và Lâm Ngôn Thấm đến phòng ăn xoay tròn uống trà ăn điểm tâm, vốn là hành động giết thời gian, nhưng mà lại gặp người quen cũ của anh tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn nữ nhân mặc chiếc áo cúp ngực váy xoè này trước mắt, trong lòng mài dao xoèn xoẹt, nghĩ đợi chút nữa làm sao chỉnh đốn anh tôi!
———————.