Ánh mắt của hắn có chút ngỡ ngàng, chỉ là khoảnh khắc trong chớp mắt, nếu không phải khoảng cách gần như vậy, tôi nhất định không nắm bắt được.
"..
Đau sao?" Hắn nhìn vào những vết thâm đỏ trước ngực tôi, khẽ nhíu mày.
Đây không phải hỏi thừa sao, bị cắn cả đêm như vậy...!
Nhìn thấy tôi không nói gì, hắn cũng không nói gì rồi đứng lên, biểu cảm khi ấy lại có chút...!phiền muộn.
Phiền muộn gì chứ? Lẽ nào hắn thật sự ngủ sao?
Không phải hắn nói hắn ngủ hay không cũng không sao sao? tôi còn tưởng rằng hắn không cần ngủ chứ.
Nếu như hắn không cẩn thận ngủ mất, tôi cũng không nên trách hắn, hắn có thể ngủ bên cạnh tôi, ít nhất chứng tỏ rằng hắn tin tưởng tôi.
“Không sao, không...!không đau.” Tôi giả vờ nói.
Quả thực không đau, nhưng có hơi ngứa.
Khi tôi mặc đồ lót cảm thấy rất không thoải mái, lúc này đã là tháng rồi, vậy là tôi không mặc áo lót nữa, mặc chiếc áo lồng mềm, rồi quàng khăn cổ, sau đó lại mặc thêm áo gió, như vậy là đến trường được rồi.
Ăn mặc như thế này giấu những người khác không thành vấn đề, nhưng bà tám Tô Mộng lại phát hiện ra, vỗ vào sau lưng tôi, sau đó sau đó nhìn vào tay mình, hỏi: “Cậu thả rông sao?"
"Suyt!" tôi thật sự muốn lạy cậu ấy luôn!
Cậu ấy nhếch môi, khẽ hỏi: “Cậu sao vậy? Lẽ nào đồ lót lại chật rồi? Thanh Tiêu có phải cậu mang thai không?"
Tôi giật mình, lo lắng nhìn cậu ấy, có chút thấp thỏm hỏi cậu ấy: “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy?"
“Chị họ tớ cũng đang mang thai, ngực lại to lên, cuối tuần tớ vừa đi mua đồ lót cho phụ nữ có thai với chi ấy, nói cho cậu biết, chị ấy bắt đầu thông sữa rồi, thì ra đến thời kỳ cuối mang thai, thì đã bắt đầu có sữa rồi, tớ lần đâu tiên biết đó." Tô Mộng phấn khởi nói.
"...!Cậu đúng thật là háo sắc, quan tâm những thứ này làm gì?" tôi đành tránh xa cậu ấy.
Ánh mắt cậu ấy bừng sáng nói: “Nếu còn có cơ hội phát triển, thì tớ không cần nghĩ đến việc đi bơm ngực nữa, tớ huy vọng to hơn một chút, đủ dùng là được rồi! To giống như cậu mệt chết đi được, mặc đồ cũng kín đáo, quê mùa, hơn nữa còn không có chủt điệu đà gì, cậu nhìn cậu kín cổng cao tường như vậy!"
“Đúng đúng vậy.." tôi trốn tránh cánh tay của cậu ấy, không ngờ cử động mạnh quá, đụng vào người phía sau, tôi vội vàng xin lỗi, vừa nhìn, lại là Quách Văn Lệ.
Lệ Lệ chủ động nói chuyện với tôi: “Thanh Tiêu, chào cậu, quần áo hôm nay của cậu thật đẹp."
Tôi và Tô Mộng nhìn nhau, bộ đồ quê mùa này của tôi, đẹp sao?
Tổ Mộng đáo lại: "Lệ Lệ, có phải gần đây yêu đương rồi không? Da càng ngày càng đẹp như vậy!"
Trên mặt Lệ Lệ lộ ra nụ cười không giấu diếm được: “Ừm, có bạn trai rồi..."
"Không phải chứ, yêu cầu của cậu cao như vậy, soái ca nào lại được cậu nhìn chúng vậy chứ?"
"Cũng bình thường mà, là họ hàng của Thanh Tiêu đấy.” Lệ Lệ cười với tôi, giống như đã xem tôi là người nhà.
Da mặt của cậu ấy trắng, bởi vì cậu ấy thích trang điểm, tôi cũng không nhìn ra sắc mặt của cậu ấy, cũng không nhìn ra có khí đen hay không, nhưng từ lời nói cử chỉ của cậu ấy có thể cảm nhận được cậu ấy vẫn bình thường, không bị hút đi dương khí.
Cậu ấy bị Quan Nhan Thần dụ dỗ nghe theo hắn răm rắp, nhìn bộ dạng này của cậu ấy, tôi thực sự rất khó tưởng tượng ta khi cậu ấy biết Quan Nhan Thần chỉ là một thể xác da người, cậu ấy sẽ có phản ứng gì.
Thực ra tôi cũng không có tư cách lo lắng cho cậu ấy, người mà tôi yêu không phải cũng khác biệt đó sao?
Sau khi Lệ Lệ đi rồi, Tô Mộng nhiều chuyện liền nói với tôi: “Bjan trai của cậu ấy là người nhà cậu sao? Là ai vậy? Đúng là có mắt nhìn người mà! Hoàn cảnh gia đình nhà Lệ Lệ rất tốt, làm quan hai đời, ba cậu ấy là phó thị trưởng!"
Phó thị trưởng? Tôi đột nhiên có chút lo lắng, cái “người" khoác lên da thịt của Quan Nhan ThẦn, có phải có âm mưu gì không?
Trong cái ngành này, mọi người thường không có quan hệ gì với những người bình thường, nhưng mà nhưng người quan chức họ lại tin là âm dương huyền học, những người trong ngành này sở dĩ sống âm thầm, chính bởi vì những người họ qua lại đều có những bí mật phải giấu diếm.
Quan Nhan Thần nói với Lệ Lệ nhà hắn ta là thế sgia trung y, đây cũng không phải hoàn toàn nói dối, ba mẹ hắn ta quả thực có làm nghề y, nhưng hoàn toàn không phải thế gia gi cả, chỉ là chuyên chữa trị cho những người có qua lại với âm dương, giống như bà cụ khám cho tôi đấy vậy.
Nhưng mà Quan Nhan Thần nói đến Tam Bảo của mỹ nhân, tôi thấy giống như là tà pháp tẩy não vậy.
Vậy mà Lệ Lệ cũng tin, cậu ấy xem đó như chuyện vui khi làm trên giường.
Khi Phong Ly Ngân nghe thấy những điều mà tôi nói, lắc đầu: “Âm dương chú trọng đến thỏa hiệp, cách nói này cũng có lý lẽ nhất định, nhưng lại bị tà đạo làm cho sai lệch...!cô đừng tin.”
"Tôi đương nhiện không tin rồi! Chỉ cảm thấy Quan Nhan Thần tìm Lệ Lệ, có mục đích của hắn ta, không chỉ đơn giản là tiếp cận tôi, ba của Lệ Lệ là phó thị trưởng, người có quyền lực có thể khiến cho Quan Nhan Thần hành động thuận tiện hơn." Trong lòng tôi có chút lo lắng.
Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn tôi: "Cô phải đề phòng cái người tên Lệ Lệ này, không thể coi cô ta là người bình thường được nữa, ngày hôm đó cô ta đăng lên vòng bạn bè, nói đợi bạn trai đến ăn đêm, nhưng mà Quan Nhan Thần căn bản không đến, mà lại đến bắt cóc cô, nói không chừng người gọi điện nói anh cô gặp chuyện cũng do Quan Nhan Thần sắp xếp, tất cả mọi chuyện đều có âm mưu."
Tôi cắn môi, nghĩ như vậy, tôi cảm giác có đề phòng cũng không đề phòng hết được.
“Phong Ly....” Tôi khẽ kêu, ánh mắt hắn u ám lại, nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi...!tôi muốn hỏi anh, anh thật sự không có chút tình cảm gì với đứa trẻ này sao? Anh, nhẫn tâm hy sinh một đứa trẻ thành hình sao..." tôi không nhịn được lên tiếng hỏi.
Cho dù hắn tức giận, tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Hắn không hề tức giận như tôi nghĩ, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Trong lòng tôi có chút tuyệt vọng, giữa chúng tôi, quả thực không nên đụng cham đến vấn đề này sao?
Nhưng hôm nay tôi muốn hỏi đến cùng, thái độ bây giờ hắn đối với tôi, tôi âm thầm cảm thấy không giống với trước đây nữa, có lẽ...!tôi tự an ủi bản thân, có lẽ hắn sẽ có chút không nỡ.
“Nếu như vẫn còn thời gian, vẫn còn cách khác, tôi sẽ không người hy sinh người khác." Giọng nói của hắn hờ hững: “Quan Thanh Tiêu, nghĩ đến những chuyện cô gặp phải, sau này nếu như có cơ hội...!cô tận mắt nhìn thấy cảnh tượng của thôn Hoàng Đạo, có lẽ cô cũng sẽ hạ quyết tâm thôi.”
Tôi không nói gì, hồi lâu sau, tôi phá vỡ im lặng cười nói: “Do anh quyết định vậy, tôi cũng không có bản lĩnh chống đối lại chỉ là thấy rằng, có dòng máu của ba của mẹ, một sinh mạng đang cố gắng lớn lên, nhưng tương lai đối với đứa trẻ này rất không công bằng."
Khi tôi quay người lau đi nước mắt, Phong Ly Ngân kéo tôi lại: “Nếu như cô còn muốn có con, sau này chúng ta sẽ lại có..."
“Phong Ly Ngân, không có người phụ nữ nào lại đột nhiên muốn có con, đặc biệt là những người ở độ tuổi như tôi...!muốn đứa con, chẳng qua chỉ là yêu bố của đứa trẻ, anh không hiểu đâu.".