Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

chương 121: ván cờ của cổ nhân 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi đang lo lắng thì bị hắn rống một câu như vậy nên nhịn không được mà quát lại: “Bụng bụng...!Anh thật lòng quan tâm đến đứa con này sao? Anh chỉ quan tâm đến cái pháp trận kia thôi! Trong lòng tôi anh tôi là quan trọng gấp nhiều lần so với cái pháp trận của anh! Nếu anh tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thèm quan tâm đến cái pháp trận của anh thế nào nữa đâu!”

Tôi rống xong, xung quanh đều trở nên im ắng.

Tiểu quỷ sai quỳ trên mặt đất không dám nói một lời nào, những người khác thì nhìn tôi như đứa tâm thần khi quơ tay rồi quát mắng với không khí.

Kệ đi, tâm thần thì tâm thần, tôi cũng chẳng phải người bình thường gì.

Trên gương mặt khôi ngô của Phong Ly Ngân lộ vẻ tức giận chưa từng có, cuộc cãi vã của chúng tôi dần tăng lên, sự bao dung của hắn đối với tôi đã sắp đến cực hạn rồi.

Nói là cãi nhau chứ thật ra chẳng phải cãi cọ gì, chỉ là tôi muốn la lối để trút giận mà thôi, giữa chúng tôi đã không có cái gọi là bình đẳng rồi thì tôi cũng không thèm quan tâm đến sau này nữa.

Hắn tức giận đến nỗi không khí xung quanh như đóng băng lại, tôi không muốn xin lỗi, anh tôi chẳng thấy đâu, tôi lo lắng mới gọi hắn đến, vậy mà hắn chỉ quan tâm thứ trong bụng tôi thôi.

Sự quan tâm này là có mục đích, không phải tình cảm thật lòng.

Không cần biết chúng tôi đã thân mật với nhau thể nào trong đêm, cho dù triền miên với nhau đến tận bình minh cũng không muốn chia xa thì cũng không thể che giấu được chuyện tôi chỉ là một công cụ, ngay từ đầu đã như vậy rồi.

Tôi cắn môi cúi đầu, nhìn hắn nắm chặt nắm tay nén giận đến nỗi mu bàn tay nổi đầy gần xanh.

...Sao? Chẳng lẽ muốn đánh tôi sao?

"Em câm miệng đi, ngoan ngoãn đứng im đó đi, Quan Thanh Tiêu, chỉ cần em động đậy một chút ta sẽ giam cầm em ngay lập tức!” Hắn cắn răng gầm nhẹ một câu, kéo vai tôi ra phía sau hắn.

Tôi lảo đảo hai bước, đứng dưới mái hiên, giận đến nỗi nước mắt tuôn rơi.

Phong Ly Ngân nhảy lên vách tường đi vào trong.

Tôi cũng muốn vào đó mà! Tôi đứng ngoài này không thể nhìn tận mắt chuyện bên trong, sốt ruột muốn chết!

Tiểu quỷ sai quỳ bên chân tôi, vươn tay kéo vạt áo tôi nói: “Đừng khóc mà...!Tiểu nương nương...!Nhiệm vụ của hai chúng tôi chỉ là chờ người gọi đến thôi chứ không làm gì khác nữa, thành hoàng đã nói đó là lệnh của đế quân đại nhân...!Chuyện vặt vãnh thế này mà đế quân đại nhân còn tự ra lệnh có nghĩa là ngài ấy rất quan tâm người đó.."

Tôi không thèm! Hắn chỉ quan tâm thứ trong bụng tôi thôi! Tôi đã tin bao nhiêu lý do lý trấu của hắn rồi, dù sao kết quả tệ nhất là toi mạng thôi, chỉ cần bố tôi anh tôi không sao là được.

Bây giờ bố tôi mới tỉnh lại, vẫn còn nằm ở bệnh viện chờ hồi phục thì anh tôi đã mất tích!

Mắt tôi nóng hổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, trong thời gian này anh tôi vẫn luôn ở cùng tôi, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì thì tôi phải làm sao đây?

Đang lúc tôi khóc lóc thảm thiết nhất, đột nhiên nghe cảnh sát Tiểu Tiết hỗ một tiếng: “Ai đang ở đó!"

Tôi ngẩng đầu thì thấy một bóng người cách đó không xa đang nhìn chúng tôi, nghe thấy tiếng hô thì xoay người bỏ chạy.

Ai mà có tật giật mình như vậy?

Tiểu Tiết và đồng nghiệp lập tức đuổi theo! Hai người chen nhau đi trên rãnh cống, đạp lên song sắt mà đuổi theo.

Đột nhiên Tiểu Tiết nói rằng: “A, chỗ này có một cái di động!"

Tôi giật mình, chẳng lẽ là di động của ông Trần? Lúc đó tôi nghe thấy tiếng di động của ông ta rơi xuống, sau đó thì không nghe tiếng trả lời nữa.

Tôi vội chạy đến xem, Tiểu Tiết ngồi xuống trên mấy thanh sắt rãnh cống, thử kéo song sắt lên, đồng nghiệp của anh ta đã đuổi theo bóng người kia.

"Anh đuổi theo đi! Tôi tự nhặt lên!" Tôi giục Tiểu Tiết đuổi theo, anh ta lập tức chạy đi.

Tôi đang chuẩn bị tìm một cây gậy làm đòn bẩy thì thấy Phong Ly Ngân đã đuổi theo đến đây, hắn giận dữ nói: "Quan Thanh Tiêu! Em xem lời nói của ta là trò đùa sao? Ta nói em đi một bước thì ta sẽ giam em lại, em có nghe không vậy?"

“Giam thì giam đi! Chờ tôi tìm được anh tôi, tôi.."

Tôi còn chưa nói xong thì cổ họng như bị bóp chặt không thể phát ra tiếng nữa, xương cổ cả người đều bị buộc chặt cứng, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.

Phong Ly Ngân giận đến phập phồng cơ ngực, tôi...!tôi chỉ lo lắng cho anh tôi thôi mà, có mắc lỗi lầm gì to tát đâu? Vậy mà hắn lại bắt giam tôi!bg-ssp-{height:px}

Lần trước cũng thế! Làm cho cơ thể tôi không thể động đậy, miệng không thể nói!

Trừ việc khóc ra, tôi chỉ có thể ôm hy vọng viên vông rằng hắn có thể dịu dàng với tôi một chút!

"Đừng khiêu khích tính kiên nhẫn của ta, đừng xem lời nói của ta chỉ là gió thoảng bên tai." Trong ánh mắt của hắn hiện ra một tia tàn nhẫn.

“Quan Thanh Tiêu, em phải tự hiểu rằng, có một số việc không thể chỉ cần cố gắng thì có thể làm được! Huống chi em còn chưa cố gắng hết mình!”

Đúng, đúng, tôi không cố gắng hết mình, tôi có thể xảy ra chuyện nhưng thứ trong bụng tôi nhất định phải nguyên vẹn!

Tôi nghe thấy một loạt tiếng bước chân, trong đó có cả tiếng giày cao gót.

“Đế quân đại nhân, chúng tôi tới muộn rồi sao?” Thẩm Thanh Nhụy nhìn thấy tôi rồi lập tức nhìn vào không khí bên cạnh tôi.

".Căn nhà chết tiệt này là của ai, vì sao lại niêm phong, lập tức điều tra rõ ràng ngay, trong nhà có một cái mương, song sắt ở trên đã bị tháo ra, người gầy có thể đi vào, phái người đuổi theo xem có tà khí không, bằng mọi cách, tốc độ nhanh nhất tìm ra Quan Ngạn Hạo” Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, miệng không ngừng ra lệnh cho Thẩm Thanh Nhụy.

“Vâng! Anh còn gì sai bảo không?" Thẩm Thanh Nhụy hỏi.

".Mang Quan Thanh Tiêu đi, canh chừng cho kỹ!"

Giọng điệu lạnh băng của hắn làm tôi đau đớn.

Chỉ cần tôi có một chút cảm xúc trái chiều thì sẽ bị hắn đối đãi nghiêm khắc như vậy sao?

Ánh mắt nghiền ngẫm và nụ cười nhạt nơi khóe môi chỉ tồn tại trên giường, tồn tại những lúc tâm trạng hắn vui sướng thôi.

"Vâng." Thẩm Thanh Nhụy cung kính cúi người.

Phong Ly Ngân biến mất trước mắt tôi, tôi không biết hắn đi đâu.

Thẩm Thanh Nhụy bước một bước đến gần tôi, bĩu môi khinh thường nói: “Chưa từng thấy ai như cô, đã hầu hạ đế quân đại nhân mấy tháng rồi mà còn có thể chọc anh ấy giận thành như vậy, thật là ngu ngốc muốn chết!”

Cô ta búng tay một cái, sau lưng xuất hiện hai nam đạo sĩ trẻ..

“Đem Quan tiếu thư đến trực thăng đi, tôi tự đưa về trông chừng...!Cô ấy là khách quý, các cậu cẩn thận chút, một sợi tóc cũng không được rụng, hiểu không?" Cô ta lạnh lùng nói.

“Vâng” Hai vị nam đạo sĩ tiến tới.

Tôi đứng yên không thể cử động, cơ thể như bị trói gô, ngoại trừ hít thở, tim đập, mắt còn chớp và lệ còn rơi thì không thể làm gì khác.

Hai vị đệ tử trẻ tuổi của nhà họ Thẩm cẩn thận nâng tôi lên như một xác chết, đưa tôi ra khỏi con đường tối đen đến một khu đất trống, hai chiếc trực thăng loại nhỏ của Thẩm gia đang đáp ở đây.

Bọn họ đặt tôi nằm ở ghế sau, cửa trực thăng lạnh lùng khép lại, tôi nhìn đồng hồ điều khiển chớp sáng, nước mắt chảy xuôi xuống ghế nệm.

Phong Ly Ngân đã nói, nếu hắn muốn tàn nhẫn với tôi hắn có cả trăm cách giam cầm tôi, những lời đó đều là thật, hắn nói được thì làm được.

Chỉ cần nhấc tay, hắn đã có thể làm tôi ngoan ngoãn đầu hàng.

Mà lúc này anh tôi không ở đây, không có ai mắng hắn giúp tôi, không có ai an ủi tôi, không có ai chọc tôi cười để che đi đôi mắt ướt lệ.

Két..

Cửa cabin lại được mở ra, phi công và Thẩm Thanh Nhụy tiến vào.

“Về nhà chính." Thẩm Thanh Nhụy cười khinh miệt liếc mắt nhìn tôi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio