Chi tử vụ quy, u u nam sơn.
Đây là Kinh Thi của Đào Yêu và Tư Kiền, Phong Ly Ngân trích hai câu này ra để đặt tên cho con chắc không phải do thuận miệng nói ra mà có thâm ý gì đó.
Anh tôi nghe xong, sửng sốt nửa ngày: “Ý là muốn em gả lên núi hả?
Phụt..
Tôi suýt hộc máu.
Hòa thượng Hối Thanh đang ăn mì bên cạnh cũng bị sặc, ho nửa ngày rồi cười nói: "Vậy mà cậu còn dám nói mình là sinh viên trường đại học nổi tiếng, trình độ văn hóa còn không bằng người tốt nghiệp cấp ba như tôi."
"Cút đế! Ông đây học ban tự nhiên!" Anh tôi nổi giận.
Chi tử vu quy ý nói việc xuất giá của con gái, u u Nam Sơn nguyên câu là “trật trật Tư Kiền, u u Nam Sơn” nghĩa là sự yên lặng sâu thẩm, núi non trùng điệp non xanh nước biếc.
Hắn muốn nói về cái gì...!
Anh tôi nói gì cũng được, hắn muốn nó nghĩa là gì cũng được, chỉ cần là họ Quan là được.
"Tại sao họ Quan thì tốt?" Tôi không hiểu hỏi.
"Hỏi thừa, họ Quan thì anh không cần lo chuyện hương khói thừa kế để đi thụ tinh nhân tạo nữa!” Anh tôi cười ha ha: “Đỡ tốn một khoản tiền!"
"Anh, nghiêm túc chút không được hả?" Tôi bất lực nhìn anh ấy.
"Được rồi Thanh Tiêu, có một số việc bây giờ chưa thông thì không cần nghĩ đến, sau đó cơ duyên sẽ tự đến thôi! Đến đây, ăn mì nè." Anh tôi đưa cho tôi một gói mì ăn liền.
Điều kiện nơi này hữu hạn không có đồ ăn ngon gì, cũng không ai rảnh để nấu cơm, chỉ cần đỡ đói là được, hơn nữa toàn bộ mấy gói dầu mỡ cũng phải bỏ đi, cả thầy chùa không tu cũng không được ăn, trước khi cúng bái hành lễ là phải trai giới ().
() Trai giới: tắm gội sạch sẽ, ăn chay, không uống rượu, vv.
để gọi là giữ mình cho trong sạch trước khi cúng lễ, theo nghi lễ thời trước.
Tôi cũng cần phải trai giới, Phong Ly Ngân bảo trưa mai hắn sẽ đến làm phép.
Trong khái niệm của người thường thì giữa trưa là lúc dương khí mạnh nhất, nhưng trong mắt của người giới âm dương, buổi trưa là thời khắc mà dương khí từ mạnh nhất chuyển sang yếu nhất, là lúc âm chuyển sang dương.
Việc chém đầu ngày xưa cũng chia làm những thời khắc khác nhau, nếu như là chém người bình thường thì tiến hành lúc giữa trưa, lúc này còn bóng nên phạm nhân có thể thành quỷ, mà phạm nhân trọng tội hoặc kẻ tội ác tày trời thì sẽ trảm ngay buổi trưa canh ba, lúc đó là dương khí mạnh nhất, sau khi bị trảm sẽ hồn phi phách tán, ngay cả quỷ cũng không thể làm được.
: Khoảng giờ phút, lúc mặt trời lên đỉnh và chiếu xuống sẽ không thấy bóng người.
Trong căn nhà này không có giường, một cái cũng không có, chỉ có một cái ván, chỉ có thể nằm nghiêng người.
Bụng tôi đã không còn phẳng lì, hơi nhô lên tròn tròn, Phong Ly Ngân đặt tay lên là có thể bao lấy nó.
Tiếng gió rít bên ngoài ẩn giấu những luồng âm khí, trong tòa nhà gỗ chỉ có tôi và Phong Ly Ngân ở, những người khác đều ở lều quân dụng bên ngoài, trong nhà vắng vẻ đến đáng sợ.
"Sợ sao?" Phong Ly Ngân nghe tôi nói, buồn cười hỏi: “Đáng sợ ở đâu?" Cập nhật nhanh nhất trên truyện .
“Nhà gỗ cũ nên cảm thấy lạnh người, hơn nữa màu gỗ không đồng nhất, em vừa nhìn kỹ rồi, là gỗ Kim Ti Nam đó, tòa nhà này ít nhất mấy triệu tệ, nhưng Kim Ti Nam là loài cây thiên âm, nơi này càng thâm trầm hơn nữa.."
: Loại gỗ có vân sọc vàng.
"Hơn nữa ngôi nhà này xây ở lưng chừng núi, cho dù sắp xếp phong thủy thế nào cũng vô dụng, vị trí đã không tốt rồi, còn đối mặt với nơi có âm khí ngút trời nữa, cho dù có đình cỏ che chắn cũng không ngăn nổi âm sát, nếu người thường mà ở chỗ này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."
".Khả năng xem phong thủy của em cao hơn cả việc học đạo pháp rồi.” Phong Ly Ngân cười khẽ.bg-ssp-{height:px}
"Có con ma nào lọt lưới không vậy?"
"Thường xuyên có, xong diệt nó tại chỗ, bắt không được cũng hết cách, tình huống dưới kia em cũng thấy rồi đó, dù sao ta cũng là người của âm phủ, bị hạn chế pháp lực khi ở dương gian, ta cũng không có dương khí để phá tan âm tà dưới kia." Phong Ly Ngân nghiêng người chống đầu nằm sau tôi.
Tôi không dám nói lời nào, âm khí bên ngoài đã tràn ngập khắp nơi, cho dù tòa nhà này được kết giới bảo vệ nhưng tôi vẫn cảm nhận được có gì đó đang vây quanh nơi này.
Loại cảm giác này giống như một đàn kiến đang hành quân khắp nơi, tràn vào như thủy triều, đi qua chỗ nào thì da thịt chỗ đó sẽ bị gặm cắn đến khi chỉ còn là bộ xương trắng.
Phong Ly Ngân cũng cảm giác được điều đó, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm đêm đen ngoài cửa sổ.
"Bọn ta chỉ bắt được một nửa luyện hồn, nửa còn lại không biết đã chạy đi đâu, nhà Thượng Quan có quyền lực quá lớn ở dương gian, trong thời gian ngắn bọn họ vẫn đủ sức chống lại âm phủ."
"Thượng Quan Chấn còn nói sẽ đến nhà em làm khách, nhưng sau khi Quan Ngạn Thần xuất hiện thì hắn mất tích, hai chuyện này có liên quan đến nhau không?"
Phong Ly Ngân cười lạnh một tiếng, ngồi dậy: “Ai biết được? Các vị thần tiên toàn trí toàn năng đều ở tít tận chín tầng mây, đâu có ai thèm quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này."
"Thật sự tồn tại vị thần toàn trí toàn năng sao?" Tôi cho rằng những thứ đó chỉ là những lời nói hình dung cho sự thần thông vô lượng của họ mà thôi.
"Có." Hắn trả lời tôi một cách ngắn gọn nhất, sau đó thân thể dần biến mất.
Không phải chứ! Muốn tôi ở một mình trong căn nhà này sao? Tôi tình nguyện chen chúc ngoài lều với anh tôi nha!
Cho dù trong này không có quỷ, nhưng nơi này âm trầm lạnh lẽo như một cái quan tài vậy, tôi ở đây một mình mà da đầu đều run hết cả lên.
Tôi mặc quần áo tử tế rồi đi ra sân, cả một cái sân yên tĩnh, cửa mở rộng, có thể nhìn thấy đệ tử nhà họ Thẩm đang ngồi xếp bằng trước cổng, dường như đang kết trận.
Tôi vừa đến cạnh cửa thì Thẩm Thanh Nhụy phát hiện ra, đôi mày liễu của cô ta dựng lên, nổi giận đùng đùng quát: “Cô ra đây làm gì? Đi về! Không thấy chúng tôi đang bảo vệ cô sao?"
Bảo vệ tôi làm gì?
“Có chuyện gì ngoài đó vậy?" Tôi căng thẳng trong lòng.
Thẩm Thanh Nhụy cười lạnh: “Người không biết gì thật có phúc, chỉ cần nằm cạnh đế quân đại nhân là được...!Có chuyện gì bên ngoài? Cô không tự nhìn được sao?"
Tôi giương mắt nhìn ra ngoài, nơi này bị kết giới của Phong Ly Ngân bao bọc, còn pháp trận trừ tà của đệ tử nhà họ Thẩm ngăn cản mọi tà khí, tôi không thấy rõ lắm chuyện bên ngoài.
Trong bóng đêm có một ánh lửa, là ngôi đình tranh trên núi.
Ngôi đình kia là kiến trúc phong thủy dùng để ngăn cản tà khí, tại sao lại cháy rồi?
"Vừa rồi pháp trận chấn vị bị phá...!Pháp trận phản phệ, sét đánh phá hủy ngôi đình rồi." Thẩm Thanh Nhụy cau mày nói: "Tất cả pháp sư đều đi rồi.”
“Còn anh tôi thì sao? Anh tôi đâu?" Tất cả mọi người đều đi, anh tôi cũng đi sao?
Thẩm Thanh Nhụy liếc mắt nhìn tôi, dường như rất bất mãn trước sự ích kỷ của tôi: “Quan Ngạn Hạo cũng đi qua.”
"Anh tôi...!Anh tôi đâu có hiểu gì về pháp trận phong tà đó...!Sao các người lại để anh đến đó." Tôi gấp gáp, vừa định bước ra ngoài đã bị hai nữ đệ tử của nhà họ Thẩm ngăn lại.
"Hiểu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần đủ người là được, hắn và tên hòa thượng Hối Thanh kia đều đi."
Đi cho đủ người?
Trong lòng tôi chợt nhớ đến ý nghĩa của trận bát quái: Chấn vi lôi, ngũ hành mộc, hướng phương đông, số lượng bốn, người trưởng nam!
"Cần bốn người trưởng tử trưởng tôn thế gia, hắn cũng phải đi góp cho đủ số, nếu không cô tưởng cho hắn đến để chơi sao? Nhà họ Thẩm bọn tôi vì cái pháp trận này mà chết bao nhiêu người cô biết không?" Cơn giận của Thẩm Thanh Nhụy đột nhiên tăng lên, cùng với tôi một câu.
Vừa ghen tỵ với thân phận là thị nữ của Phong Ly Ngân, vừa lo lắng với thân phận người kế thừa Thẩm gia.
Nhưng đây cũng đâu phải lỗi của tôi?
"Thẩm Thanh Nhụy, cô tự xem lại cảm xúc của bản thân đi, đừng có công tư không rõ ràng." Tôi nén giận, cố gắng bình tĩnh nói với cô ta.
Thẩm Thanh Nhụy cười khẩy một tiếng....