Trong nháy mắt, rối ren đến muốn bệnh, tôi đỡ lấy lâm phu nhân, để bà ấy không dẫm lên giày cao gót mà ngã xuống.
Tiểu quỷ sai dũng cảm phi thường dùng xiềng xích khoá trụ sinh hồn của mấy vệ sĩ kia, mấy vệ sĩ kia mềm người ngã xuống đất, doạ lâm phu nhân đến hoảng sợ.
Tiểu quỷ sai run rẩy nói:” tiểu nương nương, tiểu tổ tông của tôi, …… Nếu tôi không cẩn thận run tay mà kéo ra ngoài liền rất thảm.
…”
Tôi đỡ lâm phu nhân, cố gắng trấn an bà ấy:” không sao, không sao, anh tôi chỉ muốn cùng lâm ngôn thấm nói mấy câu thôi”
” Nói cái gì? Nói cái gì? Ngươi nhìn hành vi thổ phỉ này đi, Mộ Gia các ngươi……” Bà ấy ồn ào tức giận, nhưng đột nhiên âm thanh lại bị cắt đứt
Tôi theo ánh mắt của bà ấy nhìn sang.
Trong bãi đậu xe trước cổng núi, anh tôi đè Lâm ngôn thấm ở cửa xe, hôn thật sâu.
Dù ở khoảng cách xa, nhưng cũng có thể cảm nhận được tình ý mãnh liệt này.
…
Anh tôi và giang khởi vân khác nhau, bọn họ giống như hai mặt âm dương vậy
Giang khởi vân trông rất lạng lùng tàn nhẫn, nhưng tình yêu sâu đậm của anh ấy giống như dung nham trong vực thẳm.
Thong thả, khép kín, lại có thể nuốt chửng mọi thứ ngay lập tức, tiêu vong da thịt máu mủ, linh hồn hoà quyện vào nhau.
Mà anh tôi thì luôn luôn được sống tùy ý, cao ngạo, cười đến ấm áp, vì sợ rằng thế giới sẽ không loạn.
Nhưng tình yêu và lý trí của anh lại có giới hạn, giống như một giọt nước nhỏ mềm mại thấm vào, đôi khi mãnh liệt lại có thể cuốn lên một cơn bão điên cuồng.
Lâm ngôn thấm không thể chống đỡ, cô ấy chỉ run rẩy gắt gao nắm chặt áo sau lưng anh tôi,
Cảnh tượng nóng bỏng khiến tôi mặt đỏ tai hồng
Đây không phải là nụ hôn nhẹ nhàng kiểu chuồn chuồn lướt nước, trấn an, mà là một nụ hôn thật nồng nàn, hận là không thể khao khát cắn nuốt chiếm hữu đối phương.
Lâm ngôn thấm bị nụ hôn làm cho ngạt thở, dùng sức đánh vào lưng anh tôi, mới khiến anh tôi kéo ra một khoảng cách.
Anh tôi, một tay chống trêи đỉnh xe, tay kia nhẹ nhàng lau vệt nhước lem nhem trêи mặt lâm ngôn thấm
” Thấm nha đầu, em muốn bỏ trốn khi nào? Sao tôi không biết.?” Anh tôi ɭϊếʍ môi, xấu xa cười nói
Lâm ngôn thấm dở khóc dở cười, vành mắt đỏ hoe nói:” đừng làm loạn, mẹ tôi đang tức giận….”
Anh tôi xoa đầu lâm ngôn thấm nói:” không sao, tôi lại không phải chưa từng bị bà ấy đánh, cùng lắm thì để cho bà ấy đánh thêm lần nữa….
Để em lo lắng rồi, về sau đừng theo tôi chạy lung tung nữa, đỡ để bà ấy vận động mọi người đi tìm chúng ta đòi con gái”.
” Ừm…..” Lâm ngôn thấm đưa tay ôm eo anh tôi.
Hai người bọn họ, chiều cao chênh lệch không quá lớn, chỉ cm mà thôi, hai người ôm nhau hoà hợp thật dễ dàng
Lâm phu nhân sắc mặt không tốt, đen mặt nói:” Mộ Tiểu Kiều, các ngươi muốn khiêu khích Lâm Gia phải không?”
” Chúng tôi không có ý đó….
Lâm phu nhân, cho hai người đó một chút thời gian đi, anh tôi sẽ không làm những điều ngu ngốc”.
Tôi nhanh chóng giải thích.
Lâm phu nhân nhìn thấy con gái mình đang gắt gao ôm chặt anh tôi, tức giận đến hít sâu mấy hơi rồi quay mặt đi
Thực lòng mà nói, tôi có chút ngưỡng mộ bà ấy, nếu là tôi, chắc tôi sẽ ngất xỉu vì tức giận rồi …
” Lâm phu nhân, tuy rằng anh tôi có vẻ ngoài rất bất cần đời, nhưng anh đối với lâm ngôn thấm rất nghiêm túc, cũng không cho lâm ngôn thấm tham gia vào chuyện của nhà chúng tôi…..
Amh tôi không phải là loại trẻ con không hiểu chuyện”.
“Hừ hừ.”
” Anh tôi còn nói, nếu lâm ngôn thấm tự nguyện kết hôn, anh sẽ đi cùng cô ấy đến lúc kết hôn, nếu lâm ngôn thấm không kết hôn, anh vẫn sẽ đi cùng cô ấy, tóm lại là không làm lâm ngôn thấm và lâm gia khó xử là được”.
“Mộ Tiểu Kiều, chuyện tình cảm không thể nói đứt là có thể đứt được, đều là người từng trải, ai không hiểu đạo lý này?” Bà ấy nhíu mày thật sâu.
Tôi biết.
Anh trai tôi cũng biết
Anh tôi ôm lâm ngôn thấm hôn môi và an ủi cô ấy, dỗ dành làm cô ấy cười rộ lên, rồi nắm tay nhau, dẫn nhau đến trước mắt lâm phu nhân.
” Lâm phu nhân, châu về Hợp Phố —- à, cô ấy không phải là song bích, mà là nữ nhân của tôi”
Anh tôi chớp mắt, mang theo một chút khiêu khích ý cười.bg-ssp-{height:px}
Lâm ngôn thấm sắc mặt đỏ bừng, trong mắt mang theo một chút kinh hoàng.
” Người Mộ Gia các ngươi, lá gan thật lớn”.
Lâm phu nhân nheo mắt lại.
” Quá khen, người của mộ gia chúng tôi, không riêng gì có lá gan lớn, còn rất si tình, không tin, vài chục năm sau bà lại đánh giá”
Anh tôi chìa tay lâm ngôn thấm ra, lâm phu nhân kéo cô ấy lại bên mình
” Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt cóc con gái của bà, nhưng việc tổn hại đến tình thân, tôi đảm bảo sẽ không làm….
Nhưng tôi …… Sẽ đến cửa đón cô ấy, được chứ?”
Trong mắt anh tôi gợn lên một chút sóng gió, lâm phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt anh tôi, cười nói:” Mộ Vân Phàm, trước khi cánh của ngươi cứng lên, tốt nhất là đừng khiêu khích tại vị thượng giả, nếu không sẽ rất ngu ngốc”
Những lời này, nghe như thế nào tôi cũng thấy có thâm ý trong đó?
Tôi cảm thấy mặt ngoài lâm phu nhân đang khiển trách chúng tôi, nhưng ẩn ẩn lại có một chút ý vị cảnh báo.
Anh tôi cân nhắc những lời bà ấy nói, rồi cười nói:” không phải tôi vẫn đem Thấm nha đầu trả lại cho bà rồi sao? Chuyện tổn hại đến danh dự của cô ấy, tôi sẽ không làm, à, tôi sẽ cẩn thận, không làm ra mạng người, bà yên tâm”.
Anh tôi nói ra lời nói rõ ràng như vậy, lâm ngôn thấm thì mặt đỏ như tôm luộc, còn lâm phu nhân thì sắp tức chết đến nơi rồi.
( Đoạn này đúng kiểu, anh không làm gì đâu, thằng nào động vào người yêu anh thì đừng trách).
” Hừ, Mộ Tiểu Kiều, đây là cái tà pháp gì, mau cởi bỏ cho ta!” Lâm phu nhân nhìn chằm chằm vào tôi.
” Rồi….
Rồi?” Tôi nhanh chóng nháy mắt với tiểu quỷ sai, tiểu quỷ sai như trút được gánh nặng, buông lỏng xiềng xích.
Sinh hồn từ từ trở lại, cũng may mắn … không có tai nạn nào xảy ra.
Tôi kinh hoàng nhìn anh trai mình — em cõng nghiệp chướng giúp anh nói chuyện yêu đương!
Nếu không cẩn thận tạo ra mạng người, tôi biết phải giải thích với giang khởi vân như thế nào?
Một Tiểu Nương Nương không thể nhiều lần biết luật mà vẫn phạm vào được, nếu như vậy uy tín ở đâu?
》》》
Một cơn gió thổi trêи mặt đất, làm cho lòng tôi vô cùng mệt mỏi.
Anh tôi cắn một cây kẹo ʍút̼, vừa ngân nga hát vừa lái xe, tôi ngưỡng mộ khả năng chịu đựng áp lực của anh ấy, như thể không có chuyện gì có thể làm anh tôi suy sụp vậy
” Anh, anh nghiêm túc thật sao?” Tôi ngồi ở ghế phụ hỏi.
“Anh khi nào không nghiêm túc?”
“… Anh nói ngược lại, anh lúc nào lại nghiêm túc như vậy?”
“Ít nhất thì lúc anh và lâm ngôn thấm làʍ ȶìиɦ rất nghiêm túc, còn hưởng thụ là điều tiếp theo”.
“Được, được rồi … Em hiểu tâm tư của anh … Chúng ta sẽ về quê một chuyến …” Tôi xoa xoa thái dương, một nam trước tôi nào có phải suy nghĩ đến chuyện này?
” Đừng nóng nảy, chúng ta còn phải xử lý hộp phấn cũ kia, còn có công chúa quỷ mất tích nữa”.
” Anh có cảm thấy tốt hơn không? Pháp sự nhương tinh có thành công không?’.
ngôn tình hoàn
Anh tôi gật đầu: “Chắc là thành công, vốn dĩ cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả … Nhưng đây là chuyện hạ thuốc, phỏng chừng em phải đi tìm đại vu vương hỏi một chút, dù sao đây cũng là chuyên môn của bọn họ”.
“Ừm, được……”
Lái xe thật nhàm chán, anh tôi bật radio lên nghe tin tức, lúc sắp mơ màng ngủ thì nghe được thông báo:” sáng nay có một tin tức tốt đến từ bệnh viện XX, một người thực vật đã tỉnh lại một cách thần kỳ, tuy rằng ký ức đã bị tổn hại rất lớn, nhưng……”
Tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, kết quả bị câu tiếp theo doạ tỉnh……
” Từ tiểu thư, người đã tỉnh lại nói, cô ấy nói không nhớ những chuyện trước đây, nhưng tinh thần lại rất tốt….”
Từ tiểu thư?
Dịch: vi vu
———————.