Dịch: Vi Vu
“Tiểu hồ ly được nuôi trong nhà?!” Lâm Ngôn Thấm mở to đôi mắt.
“Ừm … tóm lại, cô ấy có thể làm cho Kỳ Khả Hân ngoan ngoãn nhận tội, sau đó quốc gia xử lý thế nào cũng được ….
Chuyện này, Lâm Ngôn Hoan, anh ….” Tôi nhìn về phía của Lâm Ngôn Hoan, Hắn đứng chắn trước người của Lâm Ngôn Thấm, đứng ở bên ngoài cánh cửa nhìn tôi.
Một khung cửa, sáu lá phù chú.
Ngăn cách tôi và hắn chính là Sở Hà Hán Giới.
Ánh mắt của hắn thật phức tạp, có lẽ hắn đã thấy tôi khác hẳn với thường nhân, không biết nên đối mặt với tôi thế nào.
Tôi cũng không biết nên nói cảm xúc lúc này của mình như thế nào.
Không có Giang Khởi Vân, không có anh tôi, tôi không còn bóng lưng để trốn tránh, chỉ có thể đứng ở đây đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn
Tiếng bước chân vang lên, vệ sĩ của Lâm Ngôn Hoan vội vàng chạy đến.
Tôi ổn định lại tinh thần, vội vàng giấu Tím Tiêu Như Ý sau lưng.
Hành động này đã đánh thức hắn, hắn lập tức quay đầu lại, nhìn vệ sĩ đang đi tới hành lang nói: “Dừng lại.”
Bước chân của đám vệ sĩ dừng lại, Lâm Ngôn Hoan chậm rãi nói: ” Chờ một lát nữa rồi hãy qua đây!”
Hắn quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.
“Tiểu Kiều, tiếp theo nên làm như thế nào?”
“A … anh, đưa Kỳ Khả Hân đi, rồi nói cô ấy thần kinh không bình thường, do cô ấy uống phải loại thuốc không rõ nguồn gốc … Tóm lại, anh xử lý như thế nào cũng được, nhổ tận gốc cũng không thành vấn đề, Kỳ Khả Hân sẽ phối hợp nhận tội!” Tôi nhìn về phía Kỳ Khả Hân.
Lúc này, trong thân thể của cô ấy chính là âm hồn của Hồ Ly Tinh, lúc trước, tôi đã giật lấy con rối trong tay Hề Linh Chu, và luôn cất nó trong hộp gỗ đào này
Hộp hỗ đào có thể chứa được nhiều hơn thế nữa, còn có thể ngăn cách âm, quỷ khí.
Lâm Ngôn Hoan liếc nhìn Kỳ Khả Hân chết đi sống lại, có lẽ hắn cũng hiểu đây là mượn xác hoàn hồn, cho nên không có hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi là: “Cô ấy có đáng tin cậy không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Khả Hân đã nói:” Tiểu nương nương, đa tạ người vẫn luôn che chở cho ta …..
lần trước Hình Thiên vào đây cũng không làm tổn thương ta, ngài ấy nói là do người đã dặn dò phải giữ lại mạng sống cho ta….
Đa tạ người, ….
Ta không phải là Hồ Tiên làm chuyện ác, cho nên ta sẽ báo ân người, người phân phó ta làm gì ta cũng sẽ làm được!”
Sắc mặt của cô ấy tái nhợt, cô ấy nói chuyện, mang theo một cổ mê hoặc quyến rũ trời sinh của hồ ly
Tôi cười nói: ” hiện giờ ngươi giúp ta diễn một vở kịch, giả vờ điên khùng, rồi nhận tội về mình là được ….
để người này lấy danh nghĩa bình thường chết đi, sau đó ngươi lại trở về với ta, ta sẽ giữ lại cái đầu hồ ly cho ngươi, đến lúc đó, ngươi có thể ở trong hộp gỗ đào của ta tu luyện … đi theo ta, ngươi không cần lo lắng sẽ sa vào con đường tà đạo!”
Hồ Ly Tinh vui vẻ vô cùng, đương nhiên là cô ấy biết, đi theo Tôn Thần tiên gia có lợi đến mức nào, cho nên cô ấy nhẹ giọng đáp:” Tuân lệnh! Nô gia nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Câu nô gia này, cô ấy kêu đến quyến rũ vô cùng, sau đó giả ngây giả ngô xé nát mọi thứ trong phòng
Dù sao thân thể đã không còn bảy phách, có đau cũng không còn cảm giác, cô ấy đâm đầu vào tường, phát ra từng tiếng trầm vang.
Lâm Ngôn Hoan gật đầu với vệ sĩ, vệ sĩ liền xông vào, tôi thu mình vào góc để hạn chế tối đa sự có mặt của mình, Lâm Ngôn Hoan lập tức kéo tôi ra ngoài
“Chuyện này trước tiên tôi sẽ xử lý cho tốt …… Ngôn Thấm, em đưa Tiểu Kiều về đi.”
“ Vâng, em biết rồi.” Lâm Ngôn Thấm trả lời.
Kỳ Khả Hân khoả thân, thất thần điên loạn, được bọc trong một chiếc chăn rồi khiêng xuống lầu, mọi người ở đây đều nhìn thấy.
Chỉ trong một đêm, tin tức này đã bùng nổ, lập tức được lan truyền trong vòng.
” Tiểu nương nương, tôi nghe nói, cha của Lâm Ngôn Hoan đã được báo động, cha của hắn đang chờ được bàn giao, cho nên sống vô cùng khép kín, nhưng vì chuyện này, đã gọi Lâm Ngôn Hoan đi đàm mật rồi!” Đại Bảo vừa bóc đậu phộng vừa nói.
Ta ủ rũ ôm gối co lại trêи ghế tròn, tối hôm qua Giang Khởi Vân không có trở về, anh ấy cố tình kêu Bạch Vô Thường đến đây để truyền lời, nói lão nhân đã gọi anh ấy đến Tử Vi Viên một chuyến, không biết có chuyện gì.
Chuyện này cũng tốt, tôi và anh ấy đánh cược với nhau, bây giờ đã qua một ngày, tôi liền có thể đưa ra yêu cầu thứ nhất.bg-ssp-{height:px}
” ….
Ngươi vừa bóc vừa ăn, bao giờ mới bóc được một đĩa!” Tôi liếc nhìn Đại Bảo.
Hắn cười nói:” Tôi thấy nó rất ngon, ngày hôm qua, lão Ổ còn dẫn tôi đến quán ven đường để ăn đậu phộng và uống bia, thật tuyệt vời!”
“Lão Ổ? Là Ổ Tỷ sao? Cô ấy đâu?” Tôi uể oải hỏi.
“À, tên ngốc đó, uống hết hai chai bia lạnh một lít, còn nói là thời tiết lạnh như thế này, uống bia lạnh còn gì tuyệt vời hơn, kết quả, hôm nay, cô ấy gọi điện đến nói là hôm qua vừa bị xuất huyết dạ dày, đau bụng không dậy nổi, còn nhờ tôi nói với người, cô ấy xin nghỉ mấy ngày, không thể tới hầu hạ người được!” Đại Bảo bĩu môi nói:” Xứng đáng!”
Tại sao tất cả những người xung quanh tôi đều là một đám dở hơi …
” vì Sao hôm nay trong sân lại yên tĩnh đến vậy, Tiểu Nghiệt đâu?” Tôi hỏi.
Đại Bảo sửng sốt, đáp: ” người Không biết? Tiểu Nghiệt đêm qua đột nhiên biến mất.”
” Biến mất? Không phải bị người khác bắt đi rồi chứ?” Tôi nhảy dựng lên.
” Ai da, người đừng lo lắng, là nó tự đi, tôi tận mắt nhìn thấy nó biến thành pháp tướng rồi bay lên không trung ….
nhưng nó đi đâu tôi cũng không biết!” Đại Bảo nói
Con nghiệt súc này.
Không biết mình là tổ tông được nuôi trong nhà sao?
Rời đi mà không nói một lời! Đợi nó trở về, tôi sẽ đeo cho nó một cái vòng cổ
“Tiểu Nương Nương, tôi có chút lo lắng.” Đại Bảo lắp bắp nhìn tôi.
” Nuốt đậu phộng xong rồi nói.”
“Ách, hi hi … Ý tôi là, đây là Đế Đô, Tàng Long Ngọa Hổ, người ở đây dốc sức làm việc mệt mỏi quá rồi … Chúng ta sớm quay về đi …” Hắn nghiêm nghị nói.
Tôi liếc nhìn hắn: “Sao, ngươi nhớ vợ à?”
“Ồ, không, không đúng, tôi cảm thấy người và Mộ Đương Gia đều vất vả, ngẫm lại, ở trong cái sân nhỏ này, chúng ta đã khổ tâm thế nào … Mỗi ngày ở đây đều giống như đi trêи một lớp băng mỏng…..”
Tôi cũng biết, không biết khi nào mới được gặp các Đại trưởng lão!
Thiệu Nhất Hàng ở đó vẫn còn chưa rõ tình hình thế nào, không biết hắn có làm sao không? Có thể cho tôi liên lạc với cha hắn được không?
Ban ngày không thể gặp người, ban đêm không thể gặp quỷ
Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy giọng nói của Lão Tác ở cổng: “Ơ ơ ơ ơ ơ ơ! Làm gì vậy! Các ngươi định làm loạn sao”
Tôi bàng hoàng, vội vàng bước ra khỏi sảnh chính để xem xét.
Còn chưa đi xuống bậc thềm, tôi đã nhìn thấy Thiệu Nhất Hàng đang treo một cánh tay trêи cổ, khẽ cười đi đến.
Phía sau hắn là một đám vệ sĩ mặc vest đen.
“… ngươi muốn làm gì?” Tôi nhíu mày hỏi.
Hắn cong môi cười: “Mộ cô nương, tuy thân hình của ngươi nhỏ nhắn, thanh tú nhưng khí chất của ngươi thật giống đương gia … Anh trai của ngươi đâu?”
“Không có ở đây.”
” Vậy thì vừa lúc.” Hắn búng tay.
Vừa lúc? Không phải ngươi đến quấy rầy anh trai ta sao?
” Vừa lúc cái gì? Ngươi muốn làm gì?’
Hắn cười nói: ” vừa lúc, ta muốn mời một mình ngươi đi ăn cơm với ta ….!”
Dịch: Vi Vu
——————————.