Giọng nói của hắn âm trầm đáng sợ, ngọn lửa nhấp nháy trong ánh mắt, ma nữ tên Mục Mị đó vẫn đang bám víu lên người hắn, cảnh tượng như vậy, làm tôi sợ đến mức không thể hít thở được nữa.
Hắn ta vẫn không ngừng nói: “Mỗi ngày đều bắn liên tục, sợ lạnh sợ ánh sáng sợ nước, vừa nhìn thấy nước liền nôn mửa không thôi, cứ như vậy được mấy ngày rồi chết đi, sau đó, thì người dân thôn Hoàng Đạo có thói quen ăn thi thể, chia nhau ra ăn, cuối cùng đa phần đều bị lây nhiễm, cả thôn giống như một địa ngục trần gian... phát điên, cấu xé, cường bạo, cuối cùng thì chết cả, chỉ còn lại mấy người kiên quyết không ăn thịt người, mà trốn trong đám người di dân trong núi.”
Tôi nhắm mắt lại cố gắng khống chế nỗi sợ hãi: "... Cái này, không phải gieo gió gặt bão sao?"
Quan Nhan Thần nhếch môi: “Gieo gió gặt bão? Cũng không biết là ai thả mấy con cho điện mắc bệnh dại vào trong thôn... Cô hiểu không? Đây là hành động tiêu diệt của những người trên hạ lệnh xuống, những người trong thôn Hoàng Đạo không được phép đi ra ngoài, những người cấp trên muốn bọn họ tự giết chết bản thân mình."
Vậy thì liên quan gì đến tôi chứ? Trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, không dám đáp lại lời hắn ta.
Hắn ta nghe một hồi, ngước đầu nhìn tôi: “Làm cô sợ phát khóc rồi sao? Không phải chứ... tôi tưởng là cô rất gan chứ, dù sao đi nữa cũng chứng kiến nhiều cảnh tượng như vậy."
Hắn ta giơ cái hình nộm trong tay lên: “Vậy tôi sẽ không dọa cô nữa, chúng ta bắt đầu thôi."
"Bắt đầu? Bắt đầu cái gì... ngươi muốn làm gì?" Tôi run rẩy hỏi hắn ta.
Hắn ta không trả lời tôi, mà giơ tay chỉ về phía ma nữ có nửa người đó: “Nhìn thấy cô ta chưa? Cô ta là Mục Mị, giỏi về mê hoặc lòng người, cô ta biết cô rất để ý tới giọng nói phụ nữ cứ vang lên bốn chứ Đế Quân đại nhân... cô không thấy có chút quen thuộc với tướng mạo cô ta sao?"
Quen thuộc? Sao tôi có thể quen ma nữ nửa người này chứ!
Quan Nhan Thần nói với cô ta: "Mở miệng ra."
Cô ta nghe lời mở miệng ra - răng toàn bộ đen xì.
Tôi rùng cả người, cô ta là ma nữ bị Hắc Vô Thường bắt đi! Không phải cô ta đã bị nhốt về Mật Phong Lâm Thi Sở rồi sao?
“Thấy kỳ lạ sao?” Quan Nhan Thần cười nói: “Đây gọi là sinh hồn phân ly... chính là khi còn sống, phân chia hồn, luyện hóa với linh hồn của những vật khác, như vậy sẽ giống với có hai mình..."
Tôi lắc đầu nói: “Tôi không tin tà thuật này."
“Cô tin hay không cũng không sao... tôi chỉ muốn giúp cô." Quan Nhan Thần nhếch môi.
"Giúp tôi?" Tôi tường là mình nghe nhầm, quái vật đội lốt người này lại muốn giúp tôi sao?
Hắn lại gần tôi, làm tôi phải nhắm mắt trốn tránh:"Nhìn xem... bộ dạng khi cô khóc thật là đáng thương... haizz, tại sao lại là cô chứ.... người con gái xinh đẹp như vậy, lại hiểu chuyện, ít nói, dễ dỗ dành... tôi không nhẫn tâm để cô bị thương."
Hắn giơ hình nộm trong tay lên: "Rất nhiều người đơi lấy đi linh thai trong bụng cô để làm trận nhãn, đám người ra vẻ đạo mạo đó, luôn nghĩ rằng mình là người cứu thế giới rồi hi sinh người khác, dùng pháp thuật lấy thai nhi từ trong bụng cô ra, đây là chuyện vô cùng tàn nhẫn mà... chi bằng dùng sinh hồn phân ly, di chuyển nửa linh hồn của đứa trẻ này lên người nộm này, sau đó đưa tới pháp trận phong tà làm trận pháp, ít nhất có thể làm cho pháp trận ổn định được thời gian rất lâu..."
“Như vậy, đứa trẻ trong bụng cô cũng không phải mất mạng, có thể bình an sinh ra, đương nhiên, đứa trẻ sinh ra không phải âm cũng không phải dương, có điều đó cũng không phải vấn đề to tát gì, giống như Mục Mi, khi còn sống cũng sống rất tốt, không biết đã dụ dỗ được bao nhiêu đàn ông nữa, cuối cùng bị Phong Ly Ngân ghen tuông nên bị dìm chết ở dưới hồ."
Hắn ta cười nói những điều này, tôi lại vô cùng sợ hãi, quái vật này quả thực đã điên rồi.
“Sau này cô còn có thể sinh con, nếu như mỗi đứa trẻ đều dùng sinh hồn phân ly rút ra nửa linh hồn, vật thì trận pháp có lẽ sẽ ổn định được mấy trăm năm đấy.”
Tôi bị chọc tức rồi cười lên: “Quan Nhan Thần... không, đồ quái vật, cảm ơn vì nghĩ cho tôi, nhưng tôi chỉ muốn người cút xa tôi ra! Đừng động vào con của tôi!"
Tôi dùng toàn bộ dũng khí hét lên, vừa hét xong tôi đã thấy hối hận... tôi nên tiếp tục từ tốn với hắn ta, không nên trở mặt như vậy.
Tôi bị mang tơi nơi này, cũng không biết đến khi nào mới được cứu, Phong Ly Ngân và anh tôi liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Có thể tìm thấy tôi không? Có thể... đến kịp lúc không?
Quan Nhan Thần nhíu mắt lại, lạnh lùng nói: "Thanh Tiêu, cô đã quên những gì tôi nói rồi sao? Những dụng cụ tra tấn này còn có một số lệ quỷ không muốn rời đi, khi còn sống bọn họ rất thích mổ bụng lấy dạ con, ăn phụ nữ và trẻ em."bg-ssp-{height:px}
Hắn ta lại gần, khẽ nói: “Đừng từ chối lòng tốt của tôi, vì cô, tôi đã gặp phải rất nhiều trắc trở..."
Hắn vừa nói xong, Mục Mị ở dưới chân hắn đột nhiên kêu lên, tiếng gào thét giống như trời đất sắp sụp xuống.
“Có người xông vào kết giới sao?" Quan Nhan Thần nhíu mày: "Vẫn còn chưa đến giờ mà... hừ, đến cũng nhanh quá đấy.."
Hắn bắt đầu niệm thần chú, vẽ ra chút ánh sáng phía sau người, xung quanh đột nhiên hiện lên rất nhiều hồn ma lờ mờ, bọn họ đều hướng về phía tôi.
Tôi nhắm mắt lại thầm đọc Bảo Cao, quả nhiên chỉ nghe thấy tiếng khói màu xanh tí tách vang lên, kết giới này của Quan Nhan Thần quả thực ghê gớm, quỷ sai không thể tiến vào được, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng không vào được.
Kết giới của đám pháp sư tà phái đợt trước là chú Du Phó phá vỡ được, Hắc Bạch Vô Thường mới xông vào được.
Quan Nhan Thần vẽ xong mấy bùa chú, cười nói với tôi: “Tôi phải đổi một nơi có đủ khí âm tiếp tục..."
Hắn ta vừa nói xong, lập tức nghiêm người, tôi cũng nghe thấy rồi, có thứ gì đó đang rới xuống?
Kít kít kít kít...
Tiếng va chạm của kim loại rất nhẹ nhàng.
Trong phút chốc, tôi mơ màng nghe thấy được mấy âm thanh đang kêu lên bên tai.
Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán, động trung huyền hoặc, hoảng lãng thái nguyên.. hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn.
Luồng gió mang âm khí lũ lượt kéo đến, khung cảnh trước mắt hình như đều đang rung chuyển.
Quan Nhan Thần hoảng loạn, hắn nhẩm đọc thần chú, giơ tay vẽ mấy tấm bùa chú bên cạnh mình để phòng thân.
Trong bóng tối, tôi nhìn thấy bóng hình của một người, hắn nhẹ nhàng, tung bay, ngón tay thon dài vẽ ra ánh sáng khiến người ta cảm thấy lạnh giá. Hắn đến rồi, tim tôi đập thình thích, chỉ cần hắn đến, tôi sẽ không còn sợ quái vật Quan Nhan Thần này nữa!
Tôi đứng lên, muốn chạy lại đấy, nhưng hai tay lại bị trói lại, cử động là tiếng xích lại kêu lên.
Sắc mặt Phong Ly Ngân lạnh giá, sau lưng hắn hiện ra một cánh cửa lớn, trên cửa có hình điêu khắc quỷ thần đang hung dữ tức giận, hai mắt khẽ cử động, giống như đang sống vậy...
"Quan Nhan Thần, vẫn nên gọi ngươi là quái vật nhỉ? Lại dám ra tay với Quan Thanh Tiêu.. ngươi muốn trải nghiệm hình phạt như thế nào đây?” Phong Ly Ngân lạnh lùng nói.
Mắt Quan Nhan Thần hơi co giật: “... Ngươi vì tình riêng mà nghĩ cho Quan Thanh Tiêu quá nhiều, cẩn thận độ kiếp bị trời phạt, Đế Quân đại nhân."
Khi hắn nói hết câu, cơ thể bắt đầu nhanh chóng biến mất, cánh cửa sau người Phong Ly Ngân mở ra, trong bóng tối bay ra vô số xiềng xích, kéo những hồn ma cạnh tôi vào trong đó, Mục Mị ở dưới đất cũng hét lên thê thảm rồi bị kéo vào trong cánh cửa.
Tôi nghe thấy tiếng ma quỷ than khóc, cảm giác luồng gió âm lạnh lẽo đang đánh vào người tôi như từng nhát dao đâm vào, làm tôi sợ hãi đến mức nhắm mắt lại trốn đi.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tôi mở mắt ra.
Xung quanh không còn hồn ma nào nữa, Quan Nhan Thần cũng biến mất rồi.
Chỉ còn lại Phong Ly Ngân, từng bước từng bước tiến lại phía tôi.