Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
“Đói quá đi, hôm nay chắc chắn tôi phải ăn nhiều một chút…”
“Vậy cô đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giảm cân nữa…”
Khi âm thanh nói chuyện vang lên cũng là lúc trong tiệm xuất hiện một vài người. Mục Duyên sắp xếp lại số tiền lẻ xong, vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên lại là cậu trai kia cùng hai cô gái thường đi cùng.
Thế mà còn tưởng hôm nay cậu sẽ không quay lại đây. Mục Duyên nhìn về phía bàn ăn, trên bàn có vài đĩa thức ăn còn sót lại, là ba món mà trước giờ cậu ta chưa từng gọi.
Quả nhiên là thế, lúc anh bưng khay đến tính tiền, Mục Duyên nhận ra phần cơm trắng đang nằm lẻ loi bên cạnh hai món khác: cà chua xào trứng và thịt kho đậu phụ.
“Cho tôi một cốc sữa đậu nành, có bỏ thêm đá lạnh.” Người bên cạnh có làn da rám nắng khỏe khoắn lôi ra từ trong ví tờ nhân dân tệ đưa cho Mục Duyên.
Trong lúc thối lại tiền lẻ, Mục Duyên cố gắng kiềm chế bản thân không ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Thối tiền xong, anh nhìn xung quanh mới phát hiện ra nhân viên nữ pha chế đồ uống không có ở đó, có lẽ đang ở trong nhà vệ sinh. Vì vậy Mục Duyên chỉ có thể tự mình chuẩn bị sữa đậu nành cho cậu.
Pha chế xong, Mục Duyên che giấu sự căng thẳng, bưng cốc sữa đậu nành qua, ấy vậy mà cậu ta lại không nhận.
“Bỏ thêm đá lạnh cho tôi.” Không nghe ra chút tâm trạng nào từ giọng nói của cậu.
“A-à? Tôi xin lỗi.” Mục Duyên hoảng hốt rụt tay lại, sau đó lấy từ thùng làm lạnh vài viên đá thả vào cốc, lần thứ hai bưng qua đưa cho cậu.
Cậu nhếch khóe miệng cười, nhận lấy cái cốc, nói: “Cảm ơn nhé.”
Ngón tay tuy chỉ chạm nhau có . giây, nhưng lại khiến Mục Duyên thẫn thờ mãi đến lúc tan ca.
Loại thích thầm này, đúng là một kiểu hành vi tự ngược mà.
Cho tới lúc hoàn thành xong việc khác, trời cũng đã về đêm. Mục Duyên phóng xe đạp thật nhanh, anh có thuê một căn phòng rất gần tiệm cà phê, nhưng vì chỗ làm ca tối này cách nơi ở khá xa, nên anh buộc phải quay về trước lúc mười một giờ, nếu không chủ thuê nhà sẽ lại trách mắng.
Tuy người đi làm vào ban ngày ở “Cửa sổ đô thị” rất nhiều, nhưng lúc đêm buông xuống thì số người ở lại rất thưa thớt. Trên đường đèn phố sáng trưng, vậy mà lúc phóng tầm mắt nhìn xung quanh lại hầu như không thấy bóng dáng một ai. Mục Duyên đạp xe rất thoải mái, vào đầu hạ gió đêm nhẹ nhàng thổi qua toàn thân, những phiền não về công việc cũng nhờ đó mà bị quăng ra sau đầu.
Lúc đi ngang qua “Cửa sổ đô thị”, bên ngoài tòa cao ốc như được điểm tô bởi những ánh sáng nhỏ xinh đẹp, mang màu sáng rỡ, bên trong còn có mấy tầng đèn sáng, e rằng đều là những nhân viên tăng ca của công ty.
Không biết cậu ta có làm việc tại công ty này không? Phải chăng giờ cũng đang tăng ca?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên từ ngã tư nối tiếp với tòa nhà có một chiếc xe đạp lao ra với tốc độ nhanh, thân xe màu trắng chói mắt, cực kỳ nổi bật vào ban đêm, mà nổi bật hơn cả chính là người đang đạp xe — là cậu ta.
Mục Duyên giảm tốc độ, nhìn lướt qua người nọ.
Cậu ta đạp rất nhanh, cả người hạ thấp trên thân xe tựa như tư thế của loài báo đang chuẩn bị cho cuộc đi săn của mình, xe cũng rời xa rất nhanh, như một con cá bạc má bơi lượn trong nước, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Chắc cậu ta không nhận ra mình đâu. Mục Duyên nghĩ, tuy nhiên, thực tế thì, anh có thể gặp cậu tại đây, quả thật đã rất hạnh phúc.
Hướng xe đi ra ban nãy, là từ bãi đỗ xe ngầm của “Cửa sổ đô thị”, xem ra đúng là cậu ta có làm việc ở đây, còn tăng ca muộn đến thế, không biết đã ăn tối chưa, mà muốn ăn tối cũng phải băng qua hai khu phố lân cận nữa.
Đêm nay, Mục Duyên nằm trên giường thật lâu mới ngủ được.
Dáng dấp cậu ta lúc đạp xe ấy, thật sự rất đẹp trai.
Ngày mai, liệu cậu có đến tiệm ăn cơm trưa không?
——————————————————————-
Chú thích:
Cà chua xào trứng
Thịt kho đậu phụ: