Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Công việc khác của Mục Duyên là làm một chân giúp việc cho đầu bếp trưởng ở một nhà hàng kiểu Nhật gọi là “Khoảng trời の xanh mát”, chủ yếu là việc lặt vặt, lúc người ta cần nơi nào thì phải chạy tới nơi đó, thu dọn bàn ăn, lau sàn, rửa các loại thực phẩm, lau bát đĩa, thỉnh thoảng khi đầu bếp trưởng thật sự bận bịu quá nhiều việc, anh còn có thể giúp ông làm sushi.
Thật ra Mục Duyên rất khao khát làm ra các loại món ăn, nhưng bây giờ chỉ riêng việc duy trì cuộc sống đã rất gian nan rồi, dù anh là một người học việc ở “Khoảng trời の xanh mát” thì một chút tiền lương kia căn bản là không đủ dùng. Thế nên nguyện vọng lớn nhất của Mục Duyên bây giờ là sống đạm bạc một chút để tiết kiệm chút đỉnh, sau đó tự cho mình khoảng thời gian nửa năm thực tập, cố gắng tìm hiểu thêm về ẩm thực Nhật Bản, sau đó tìm cơ hội từ một đầu bếp nhỏ trở thành một đầu bếp lớn, rồi tiếp tục tiết kiệm tiền… Sau này, anh sẽ mở được một tiệm ăn nhỏ không chừng.
Khách hàng của “Khoảng trời の xanh mát” chủ yếu vẫn là mấy người đàn ông và phụ nữ văn nghệ của thành phố, vẫn còn ít người biết đến. Nó nằm trong khu vực yên tĩnh, cảnh vật chung quanh lại mang theo sự thanh lịch và u nhã tĩnh mịch, thái độ phục vụ tốt, giá cả các món ăn cũng không quá đắt. Tuy Tống Nhất Phương nghe nói cửa hàng này không tệ, nhưng vì rất nhiều loại nguyên nhân, mà cho đến nay cậu vẫn chưa từng ghé qua.
Chiều chủ nhật, cậu nhận được điện thoại của Vu Hiểu Trịnh, nói là đã hẹn vài đứa bạn đi “Khoảng trời の xanh mát” ăn mấy món, đã sắp chỗ ngồi rồi, sẩm tối đúng sáu giờ hãy đến, nói xong cũng không cho Tống Nhất Phương cơ hội từ chối, vội cúp điện thoại. Tống Nhất Phương gãi gãi tóc, cậu còn muốn làm một cái áp-phích cho cuộc thi dành cho cộng đồng, nhưng xem ra đành phải ngâm nước nóng rồi.
Cộng thêm Tống Nhất Phương nữa là cả thảy có bốn người, đều là bạn bè thân quen bình thường, nhưng vì hai người kia đã thành một đôi nam nam công khai rồi, chỉ còn lại Tống Nhất Phương và Vu Hiểu Trịnh nên hơi ngại một chút.
Vu Hiểu Trịnh thật không biết tốt xấu gì, cứ ha ha cười rồi uống, vui vẻ đùa giỡn rồi ầm ĩ lên, cặp đôi kia lại nói bóng nói gió, ánh mắt liếc về phía Tống Nhất Phương.
A nói: “Tống Nhất Phương, đến quản Vu Hiểu Trịnh nhà cậu đi, đừng để em ấy uống nhiều như vậy.”
B nói: “Tống Nhất Phương, mỗi ngày Vu Hiểu Trịnh cứ lông bông suốt, còn không đi tìm việc, sau này cậu nhớ cố gắng mà chăm sóc em ấy cho thật tốt.”
Vu Hiểu Trịnh giả bộ như chưa nghe thấy gì, ôm lấy cánh tay của Tống Nhất Phương làm nũng: “Tống Nhất Phương anh đừng để ý đến hai tên kia, bộ tìm việc đối với em khó lắm chắc, cái chính là em chưa muốn đi làm mà thôi.”
Tống Nhất Phương dở khóc dở cười, muốn rút cánh tay mình về, nhưng lại bị Vu Hiểu Trịnh quấn lấy rất chặt.
A còn nói thêm: “Hai người các cậu định lúc nào thì công khai đó, kéo dài lâu như vậy sẽ không còn nhiệt huyết như xưa đâu.”
Tống Nhất Phương vội vàng phủ nhận: “Đừng nói bừa thế chứ, bọn tớ không…”
Cậu còn chưa dứt lời, bỗng nhiên Vu Hiểu Trịnh buông tay ra, sắc mặt thay đổi.
B vội vàng hòa giải: “Nhất Phương à, thật ra bọn tớ đều nhìn ra được cả, đều nhìn ra được rằng em ấy nhiệt tình với cậu như thế, hẳn bọn này không nói ra thì cậu cũng tự biết chứ. Dù sao cậu cũng không thật sự thẳng mà, vậy sao không thử đi?”
Tống Nhất Phương hơi hoảng sợ: “Gì mà tớ không thẳng…”
B cười: “Thôi đi, cậu chơi lâu với bọn này như vậy, bọn này chẳng lẽ không đoán ra được hay sao. Cậu chỉ không muốn thừa nhận mà thôi, cho đến giờ tên tiểu tử nhà cậu thậm chí không có một cô bạn gái, mà bình thường bạn bè xung quanh cậu đa số cũng đều là gay, nhưng cậu vẫn chơi rất vui rất hòa hợp với mọi người đó thôi.”
A lại nói tiếp: “Ai mà nghĩ được cuối năm nay có phải là tận thế hay không, thừa nhận mình thích con trai khó như vậy hả.”
Tống Nhất Phương im lặng, còn muốn tiếp tục thanh minh, trong đầu đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt ửng đỏ của anh thu ngân, mà tập trung nhìn kỹ hơn thì ở ngay phía sau rèm hoa của phòng bếp, người đang mặc chiếc tạp dề màu xanh nhạt của “Khoảng trời の xanh mát” trên người, đi đến bàn thu ngân của người ta nói chuyện, không phải là anh thu ngân của tiệm cà phê kia sao!
Thì ra anh ấy còn làm việc ở nơi này.
Tống Nhất Phương không hiểu vì sao lại bị ma xui quỷ khiến bật ra một câu: “Thực ra, tớ đã có bạn trai rồi.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Vu Hiểu Trịnh tái nhợt trong nháy mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tống Nhất Phương.
A và B cũng ngẩn người, nhất thời không biết làm sao để an ủi Vu Hiểu Trịnh, nên cùng truy vấn Tống Nhất Phương.
Giọng nói Vu Hiểu Trịnh không còn mang ý làm nũng như trước, mà thêm chút run rẩy và tức giận hỏi: “Anh nói thật?”
Tống Nhất Phương âm thầm nuốt nước miếng: “Thật, là thật.”
Vu Hiểu Trịnh tiếp tục hỏi: “Là ai? Nếu anh dám gạt em…”
“Không, anh không gạt em.” Bỗng, Tống Nhất Phương đứng lên, sải bước tới bàn thu ngân kia.