Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Tối hôm đó Mục Duyên như người mất hồn mất vía, nhiều lần bếp trưởng muốn anh lấy giúp thứ gì đó anh đều phạm sai lầm, bếp trưởng nhìn anh cúi đầu chín mươi độ liên tục giải thích, gương mặt ửng đỏ khác thường, bất đắc dĩ thở dài bảo: “Thầy thấy thân thể em có vẻ không thoải mái, hôm nay cứ về sớm đi.”
Mục Duyên lại cúi đầu chín mươi độ nói lời cảm ơn thầy sau đó rối bời thu dọn các loại đồ vật chạy ra ngoài cửa nhà hàng.
Người đi đường tốp năm tốp ba đi ngang qua, đèn đường lặng im không tiếng động.
Không có người kia.
Mục Duyên cảm giác độ ấm trên mặt dần dần hạ xuống, gió đêm trở nên lạnh hơn, đại não vì hưng phấn cả đêm cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc đó cậu ấy nói chờ mình tan tầm, chỉ sợ cũng là một phần trong màn diễn đó thôi, vậy mà mình lại tưởng là thật nữa chứ.
Thật, buồn, cười, làm, sao…
“Sao lại tan ca sớm như vậy?” Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía sau lưng.
Mục Duyên không yên lòng xoay người, nhìn thấy người nọ đang một tay xách theo một cái túi thực phẩm, một tay kẹp điếu thuốc được bao bọc bởi sương khói mờ ảo, bước ra từ trong bóng râm của cây, ánh đèn đường ảm đạm xuyên thấu qua từng kẽ lá, khiến áo sơ mi trắng của cậu hiện lên một quầng ánh sáng màu vàng mờ nhạt, như khẽ gảy lên một thứ xúc cảm ấm áp từ sâu trong đáy lòng Mục Duyên.
“Tôi…” Mục Duyên đột nhiên không biết nên nói thế nào mới phải, nhưng thực ra trong một chốc lúc vừa nhìn thấy người này, anh thầm nghĩ phải chăng thời gian đã ngưng đọng lại?
“Bận rộn cả đêm nên chắc anh rất đói bụng phải không, vậy đi ăn khuya với tôi đi.” Tay cầm túi đồ ăn của người kia đưa qua, Mục Duyên ngây ngốc nắm lấy, há miệng thở dốc, vẫn không biết nên nói cái gì mới phải.
“Đi xe đạp hả?” Người nọ lại hỏi.
“Ừm.”
“Thế, cùng nhau đi một lát đi.” Đây là một câu trần thuật không chút nghi vấn, Mục Duyên gật gật đầu, mạch thần kinh của đại não bắt đầu chậm rãi khôi phục sự vận hành.
Mục Duyên đang cầm túi to kia miệng cà lăm hỏi nhỏ ăn cái gì vậy, người nọ đẩy xe đạp của mình đi ở một bên, gió mát êm dịu, lá cây hòe màu tím hai bên đường tỏa ra mùi hương cây cỏ thơm ngát và nồng đậm — Đêm, đẹp đến nhường ấy.
“Tôi tên là Tống Nhất Phương, là một nhà thiết kế.” Người nọ bỗng nhiên mở miệng nói.
“À, cậu, chào cậu, tôi tên là, tôi tên là Mục Duyên.” Mục Duyên vừa nhai đồ ăn, vừa bối rối trả lời.
“Mỗi ngày anh đều làm hai việc hả?”
“À, đúng vậy. Tiệm cà phê bên kia hai giờ chiều đã đóng cửa rồi, bên này thì bốn giờ bắt đầu đi làm, thời gian cũng vừa khít.”
“Cảm ơn anh về chuyện đêm nay.”
“À không có gì không có gì đâu, giúp cậu trong lúc cấp bách mà thôi, đừng để ở trong lòng làm gì.” Mục Duyên vội tỏ vẻ mình hoàn toàn không hề ngại ngần giúp cậu diễn một vở kịch kia, nhưng lòng lại thầm nhủ, nếu là sự thật thì hay biết mấy.
“Đột nhiên nhờ anh làm loại chuyện này chắc là rất kì lạ nhỉ, không chuẩn bị gì đã giới thiệu cho người khác, còn nói theo kiểu quan hệ tình cảm nữa chứ, hơn nữa còn là chuyện nam nam yêu nhau, cực kỳ kinh hãi nhỉ.” Tống Nhất Phương tiếp tục nói.
Mục Duyên vừa định giải thích thật ra tôi không ngại chuyện này thì thấy Tống Nhất Phương bỗng dừng bước, xoay người nghiêm túc nhìn mình.
“Nhưng tôi không muốn giải thích điều gì cả.” Tống Nhất Phương nói.
“Hả?” Mục Duyên hơi ngây ngẩn.
“Tôi không muốn giải thích gì hết. Bởi vì, tôi muốn chuyện này trở thành sự thật.” Vẻ mặt Tống Nhất Phương vẫn rất nghiêm túc, nhưng khóe mắt hơi run rẩy, biểu lộ giờ phút này cậu rất hồi hộp.
Trong đầu Mục Duyên tiến hành quá trình phân tích những lời này, anh còn cho rằng, có thể là mình hiểu sai ý chăng, ý của Tống Nhất Phương sao lại có thể là… Thật sự muốn ở bên mình cơ chứ?
“Đúng vậy, chính là như thế đấy.” Tống Nhất Phương dường như muốn xác định lại quyết định của bản thân mà nói: “Em muốn ở bên anh.”
Lúc này Mục Duyên hoàn toàn ngây ngốc.
“Em tên là Tống Nhất Phương, tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, bây giờ là một nhà thiết kế, làm việc đã hơn một kỳ, hi vọng anh sẽ tin, rằng em là một người rất có tiềm lực. Em thích cưỡi xe đạp, leo núi, chụp ảnh, đồ ăn mỹ vị, là người thiện lương có lí tưởng có đạo đức có đam mê hoài bão, hơi khiết phích và thích thu xếp chỉnh sửa, làm tốt việc nhà, có cuộc sống thú vị. Là con một, cha mẹ tư tưởng tiến bộ, sau này nếu có vấn đề nào nảy sinh em nhất định sẽ xử lí toàn vẹn, không để anh phải chịu áp lực từ phía gia đình một chút nào.” Tống Nhất Phương nói một hơi thật dài như đã từng tập luyện, sau đó dùng ánh mắt nhìn Mục Duyên thăm dò.
Mục Duyên hơi hơi mở miệng, cố gắng tiêu hóa những lời này.
“Em vẫn không nghĩ rằng mình là gay, nhưng dạo gần đây mỗi buổi tối em đều mơ thấy anh.” Tống Nhất Phương lại tạo thêm một tia sét giữa trời quang.
Mục Duyên vừa muốn nói chuyện, lại bị Tống Nhất Phương ngắt lời: “Trước hết anh đừng cự tuyệt, hãy để em nói hết cái đã.”
Mục Duyên thầm dở khóc dở cười, lòng tự hỏi tại sao cậu lại cho rằng tôi muốn nói ra lời cự tuyệt chứ.
“Em biết anh không phải gay, nhưng em muốn nói một điều, em muốn theo đuổi anh, em muốn ở bên anh.”
Mục Duyên đón nhận ánh mắt cậu nhìn mình chăm chú, đối mặt với sự căng thẳng của Tống Nhất Phương, bỗng nhiên mỉm cười.
“Được.” Mục Duyên nói.
Khóe mắt và đuôi lông mày của Tống Nhất Phương chậm rãi giãn ra, trên khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Dường như, lúc này bầu trời đang phủ đầy cánh hoa đào rơi.