Cô lặng nhìn ra cửa sổ, ánh nắng đã dịu dần nhờ có những đám mây nhỏ nhỏ.
- Gia Uy.
- Sao vậy?
- Anh đưa tôi về công ti được không.
- Không được, em phải ở lại đây, không đi đâu hết, chuyện công ti ba em đã đi làm rồi.
Cô cũng chỉ muốn đến để giải quyết việc tham nhũng thôi. Nếu ba cô đi giải quyết rồi, cô cũng chả cần đi nữa.
Hắn cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt liền đi về phía cửa sổ mở ra, làn gió lùa vào khiến cô hơ rùng mình nhưng không khí lại dễ chịu hơn, hắn bước lại ghế cầm áo choàng của cô lên bước đến choàng lên người cô.
- Em muốn ra sofa ngồi không?
Cô gật đầu, ngồi trên giường mãi cũng chán, hắn tiến đến túi đồ mẹ cô mang đến lấy một đôi tất đi lại cẩn thận đeo vào cho cô, giúp cô mang dép còn cần thận cầm tấm chăn mỏng theo rồi đưa cô đến chiếc ghế sofa ngồi, thuận tay cầm cuốn sách và điện thoại cho cô luôn. Cô ngồi trên ghế đọc sách, hắn ngồi cạnh chống tay lên thành ghế ngắm cô.
phút trôi qua mà cô cứ đọc sách còn hắn cứ ngồi ngắm cô mãi mà không chán. Cô đang đọc sách chợt thấy nặng nặng ở đùi liền rời mắt khỏi quyển sách nhìn xuống thấy hắn đang nhắm mắt trông có vẻ mệt mỏi, cô ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, khuôn mặt này đã quyến rũ và lấy mất trái tim của bao nhiêu cô gái vậy mà bây giờ lại bám lấy cô. Cô có thể tin vào tình yêu này không.
Cô lén lút chạm vào khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng lướt từng tay qua từng đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy, đột nhiên hắn bắt lấy bàn tay cô, cọ cọ má mình vào lòng bàn tay cô rồi từ từ mở mắt ra nhìn cô.
- Anh đã rất sợ, sợ sẽ mất em mãi mãi, anh sợ lắm, không có em anh sẽ chết mất, anh yêu em nhiều lắm, rất nhiều.
Hắn nắm tay cô hôn lên rồi dặt tay cô xuống ngực mình nơi trái tim hắn đang đập loạn nhịp vì cô rồi từ từ ngủ đi, bàn tay vẫn cắm lấy tay cô không buông. Cô mỉm cười nhìn hắn, người máu lạnh như hắn mà cũng có lúc đáng yêu như vậy. Cô cẩn thận tựa vào ghế từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ quên luôn từ lúc nào không hay.
Trái ngược với không khí yên bình, ngọt ngào thì không khí bên Bạch Thiếu lại vô cùng căng thẳng, Bạch Thiểu Minh ngồi tại vị trí chủ tịch lần lượt đưa ra những chứng cứ chống lại giám đốc tài chính Dương Minh Quyền, mấy tiếng trôi qua, không khí cứ thế mà căng thẳng, tiếng qua đi cũng là lúc chức vụ giám đốc tài chính của Bạch Thiếu tạm thời bị bỏ trống.
Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, cô từ từ mở mắt thức dậy, căn phòng chỉ có một mình cô, trên chiếc bàn gần giường có một cặp lồng bên cạnh có mẩu giấy nhớ.
" Bảo bối yêu! Anh phải lên công ti xử lí một số việc, anh sẽ cố gắng xử lí xong sớm để đến chăm sóc em nha, nếu nhớ anh thì cứ gọi cho anh"
Cô cầm tờ giấy khẽ cười, cái người lạnh lùng này cũng biết quan tâm người khác nha, cũng thật vô lại. Cô mở cặp lồng lấy cháo ra ăn, đang ăn thì nhận được cuộc điện thoại từ số nước ngoài, cô nhíu mày nhấc máy.
- Alo...
- Chị Hạ Băng, em là Ái Nhi đây, chị mau về đây đi, ông bà nội đã gọi ba mẹ chị về đây rồi này, có chuyện lớn rồi.
Ái Nhi là em gái họ của cô, ba Ái Nhi là em của ba cô, tuy tình cảm của gia đình cô với nhà nội không tốt lắm nhưng tình cảm của ba cô với ba của Ái Nhi rất tốt, ba Ái Nhi cũng luôn luôn về phía của ba cô.
- Chị biết rồi, chị qua liền.
Cô nhanh chóng thay đồ xuống làm thủ tục xuất viện.
Bây giờ nếu đi đặt vé chắc chắn sẽ không kịp, bây giờ cô mới biết có máy bay tư nhân nó tiện như thế nào biết thế cô đã mua một cái.
Chợt trong đầu cô lóe lên một ý tưởng nhưng lại ngập ngừng không biết có nên làm hay không, đấu tranh tư tưởng, nghĩ đi nghĩ lại quyết định bắt taxi đến Lâm Thị.
- Chào cô, cô muốn gặp ai?
Tiếp tân nhìn thấy cô cũng dè chừng vì đã nhận ra cô là chủ tịch Bạch Thiếu, cẩn thận vẫn hơn.
- Tôi muốn gặp Lâm Gia Uy.
Trời ơi! Tưởng chủ tịch Bạch Thiếu mà ngon hả? Dám kêu thẳng tên của chủ tịch luôn, ngông cuồng. Đó là ý nghĩ của tiếp tân khi nghe thấy câu nói của cô, một tia chán ghét xẹt qua mắt tiếp tân nhưng lại không qua được mắt cô, cô biết chắc chắn cô ta sẽ không cho cô vào liền lấy điện thoại gọi thẳng cho hắn, lòng cô giờ như lửa đốt rồi.
Không khí phòng họp đang cực kì căng thẳng, người trong phòng thật sự không muốn thở mạnh nữa, một vị đang vừa trình bày bản báo cáo vừa toát mồ hôi sau lưng, thận trọng báo cáo từng vấn đề của công ti thì chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tất cả đều nín thở, địa ngục sắp mở cửa rồi a!
Hắn ung dung lấy điện thoại ra, làm người trong phòng hộ nhìn hắn há hốc mồm, hắn lướt nhìn tất cả, mọi người liền vội vàng ngậm miệng lại nín thở tiếp, hắn nhìntên trên màn hình điên thoại chợt khẽ cười " bảo bối nhớ hắn rồi sao?"
- Gia Uy, anh đang họp sao? Anh có thể cho tôi mượn máy bay tư nhân của anh không?
Vừa bắt máy hắn đã nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói mang chút gấp gáp.
- Em đang ở đâu? Có chuyện gì sao?
- Tôi đang ở dưới công ti anh này, gia đình tôi gặp rắc rối bên Mĩ rồi, tôi phải qua đó ngay.
- Được, chờ anh chút.
Hắn cúp máy vứt lại một câu " tan họp" rồi lấy áo vest rời đi, hắn nhanh chóng về phòng choàng thêm một chiếc áo choàng dài đến đầu gối rồi đi xuống dưới. Vừa xuống đến nơi đã thấy cô đứng đó chờ, trên người còn mặc ít quần áo ấm, cổ cũng không thèm đeo khăn luôn, trời lạnh như vậy cô lại mới bệnh sao chịu được. Hắn nheo mày đi nhanh đến bên cô ôm cô vào trong lòng rồi đưa cô ra xe, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn lôi lên xe đi đến sân bay, máy bay tư nhân của hắn đã đợi sẵn ở đó.
- Em giỏi lắm, em dám mặc như này ra đường sao? Em không thấy lạnh sao?
Cô im lặng trong lòng hắn, bây giờ mà cãi hắn chắc chắn không thắng được, mà hắn mắng cũng đúng, Bạch Hạ Băng truyền hết năng lượng dễ thương của mày ra để nghĩ một câu chí mạng đi nào.
- Dĩ nhiên là lạnh, nhưng bây giờ không lạnh nữa.
Hắn nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của cô thì bao nhiêu tức giận rủ nhau kéo đàn kéo đúm đi hết, cúi xuống hôn lên trán cô một cái rồi mỉm cười.
- Được rồi, anh thua em.
Đến sân bay hắn cởi áo choàng ra choàng lên người cô rồi đi theo cô xuống xe, vào luôn máy bay.
- Anh cũng đi sao?
- Dĩ nhiên.
- Không cần, tôi tự đi được.
- Anh thích.
Cô im lặng, dù gì đây cũng là máy bay của hắn, bây giờ mà cãi nhau hắn nổi điên lên lém cô từ máy bay xuống đất thì đời cô coi như xong. Ngồi không mãi cặp mắt của cô cũng chĩu xuống từ, cô lại buồn ngủ rồi a. Ngủ ngồi thật sự không thoải mái tí nào, cô liếc sang hắn thôi thì mặt dày chút đi, cô cúi xuống cời giày rồi xoay ngang người đặt chân lên ghế nằm xuống gối đầu lên đùi hắn. Cô cảm giác mình càng ngày càng dựa vào hắn a, thật không giống cô thường ngày.
Hắn đang xem đống tài liệu đem lên máy bay thì thấy nặng nặng ở đùi, bỏ tài liệu nhìn xuống thấy cô đã nhắm mắt để ngủ thì mỉm cười với tay lấy áo choàng cùa mình vừa nãy cô cởi ra đắp lên người cô ( mặc dù trên máy bay có chăn).
Sau mấy tiếng đồng hồ thì máy bay cũng đáp xuống nước Mĩ. Cô vẫn khoách chiếc áo choàng của hắn đi ra đã có xe của hắn ra đón cô và hắn cùng về Bạch gia.
Dọc đường cô bảo hắn không cần về Bạch gia với cô thì hắn lại vô lại ném cho cô một câu " cháu rể tương lai cũng nên ra mắt dòng họ chứ" vậy là cả hai lại cùng về Bạch Gia...
Xe của hắn dừng lại trước một ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách pháp, cổng chính to lớn được thiết kế tinh xảo. Xe của hắn bị vệ sĩ chặn lại tại cổng, cô bước xuống lạnh lùng nhìn hai người vệ sĩ.
- Mở.
- Vâng, tiểu thư.
Xe di chuyển vào trong, hai bên đường được trồng toàn hoa hồng, trong sân có bể bơi, chính giữa có đài phun nước to lớn, có những loài hoa lạ được trồng trong chậu rồi treo lên những cành cây to, dưới tán cây là xích đu.
Cô lạnh lùng mở cửa xe bước vào, hắn thì bị chặn lại.
Cô liếc người vệ sĩ rồi lạnh lùng nói một câu khiến hắn muốn nhảy cẫng lên.
- Chồng tôi cậu cũng cản
Người vệ sĩ cung kính nhường đường cho cô và hắn, cô tiến vào phòng khách được sơn màu trắng cùng những đồ nội thất trang trí màu vàng kim, ánh đèn vàng làm tăng thêm phần ấm áp cho căn phòng lớn, có người ngồi trên ghế vẻ mặt nghiêm trọng đang nói chuyện, không khí có chút căng thẳng.
- Thiểu Minh, ta nói con có cần phải tuyệt tình vậy không? Dù gì đó cũng là anh rể của con?
Bạch Khải Vinh ngồi ở chiếc ghế chính giữa vẫn điềm đạm nói.
- Ba, công ra công tư ra tư, trong công ti con cần công ti phân minh. Tham ô là tham ô, không thể giữ.
Bạch Thiểu Minh vẫn giữ thái độ cứng rắn giải thích với Bạch Khải Vinh.
- Yên Linh, con mau nói giúp Minh Quyền đi, dù gì cũng là người một nhà cả.
Lưu Khải Ân ngồi cạnh Bạch Khải Vinh từ từ cất giọng nhẹ nhàng nhờ mẹ cô khuyên ba cô dùm.
Tử tế quá ha, ai chả biết Lưu Khải Ân không ưa gia đình cô nhất, thật sự chả hiểu tại sao bà ấy lại không ưa chính con trai và con dâu của mình, lúc ba cô mới cưới mẹ cô, bà ta luôn tìm cớ để mắng vốn mẹ cô đến khi ba cô không chịu được nữa phải về Trung Quốc ở và bắt đầu lập nghiệp ở đây, đến khi công ti phát triển cao nhất thì lại nhẹ giọng để Dương Minh Quyền vào làm giám đốc tài chính của công ti, bây giờ ông ta tham ô thì lại hạ giọng làm như yêu thương lắm nói đỡ dùm ông ta.
- Mẹ, con thật sự không thể nào giúp được, con không có quyền gì trong công ti hết, chuyện này thật sự con không thể xen vào.
Mặt Lưu Khải Ân dần dần đen lại và mất đi vẻ hiền hậu lúc trước của bà ta.
- Con dâu à, ta biết con xuất thân chỉ là người bình thường, không môn đăng hộ đối, ta biết con cũng muốn có nhiều tiền bạc, nhưng giờ con đã có rất nhiều rồi, con không thể khuyên chồng con giúp chồng của chị chồng con một chút sao? Haizzz...lòng tham của con người đúng là không đáy a.
Lưu Khải Ân vẫn dịu dàng nhưng từng câu từng chữ như con dao đâm thẳng vào tim của mẹ cô, mẹ cô lúc trước chỉ là người bình thường mà lại không cha không mẹ sống ở cô nhi viện, tình cờ gặp ba cô ở quán cà phê mẹ cô làm thêm, mẹ cô bị trúng tiếng sét ái tình với ba cô, một người đàn ông dong dỏng cao khuôn mặt đẹp đẽ khiến người ta siêu lòng, ba cô thì sao? Bá đạo bảo bà chủ cô chính thức nghỉ việc rồi bắt luôn mẹ cô về làm vợ, sủng vợ lên tận trời. Khi Lưu Khải Ân biết thân thế của mẹ cô liền đến nhà chửi rủa lăng mạ mẹ cô bắt mẹ cô phải li dị với ba cô, mẹ cô đã bị trầm cảm rồi trèo lên lầu tính tự tử thì ba cô kịp ngăn lại, sau khi đang mang thai thai Hạ Vi là chị của Hạ Băng, bà ta lại tiếp tục lăng mạ mẹ cô rằng cái thai trong bụng không phải của Bạch Thiểu Minh khiến mẹ cô đau đớn chạy ra ngoài suýt nữa bị ôtô đâm vì đau lòng và hoảng sợ mẹ cô suýt nữa bị sảy thai. Từ sự việc đó ba cô quyết định rời Mĩ về trung quốc ở và lập nghiệp ở đây.
- Mẹ à..con không có...
- Sao lại không có cơ chứ, con dâu à, dù gì cuộc sống của con giờ đã sung sướng lắm rồi, con còn muốn triệt đường sống của người khác nữa hay sao?
Lưu Khải Ân cứ liên tục châm chọc mẹ cô, ba cô ngồi bên cạnh tay nắm chặt lại, quá đủ rồi, bà ta đã lăng mạ vợ ông quá nhiều rồi bây giờ nếu ông còn lặng im, không biết vợ mình sẽ bị khinh biệt đến bao giờ nữa.
- Bà đã nói đủ chưa?
End chao