Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng rằng hai chiếc xe sẽ đi cùng nhau ai ngờ đến đầu đường thì mỗi xe rẽ một ngả, thôi thì để cho cả hai đôi tình nhân có không gian riêng.
Lâm Kiệt và An Nhiên đi đến nhà hàng Pháp, Gia Uy và Hạ Băng thì lái xe thẳng về nhà riêng của hắn.
- Này, anh đừng nói là anh bắt em vào nhà nấu ăn cho anh đấy nhé, em không nấu đâu thà em đi ăn bánh mì còn hơn
- Ai bắt em ăn bánh mì, anh liền đánh chết người đó.
Hắn mỉm cười mở cửa xuống xe rồi vòng qua mở cửa xe cho cô, vừa bước vào trong nhà thì mùi đồ ăn đã xộc vào mũi, mùi thơm khiến dạ dày người ta cồn cào
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.
Mấy người giúp việc đứng cúi đầu chào cô và hắn
- Mọi người ra ngoài hết đi.
- Dạ.
Tất cả đi hết, hắn kéo cô ngồi vào ghế rồi ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh.
- Em ăn nhiều một chút, đây toàn là đồ tốt cho sức khỏe của em
Hắn gắp một miếng thịt vào bát cô rồi tỉ mỉ gỡ miếng xương trên miếng sườn xào chua ngọt cho cô. Cô chống tay lên bàn nhìn hắn, hắn thấy cô nhìn mình thì cũng dừng tay nhìn cô.
- Sao vậy?
- Anh đem cô gái nào về đây ăn cơm cũng tỉ mỉ từng tí như này sao? Em không ngờ anh lại có bộ dáng này đấy
Hắn tháo bao tay, ngồi gần lại, mặt sát lại mặt cô.
- Cũng không biết nữa, vì anh mới chỉ có đưa em về đây, tương lai đưa ai về nữa thì mới biết anh có tỉ mỉ như vậy không.
- Anh....
Cô đẩy hắn ra rồi bắt đầu ăn, hắn cứ ngồi vậy nhìn cô ăn, tại sao hắn lại yêu cô gái này như vậy chứ, nhìn thấy cô thì không thể nào mà lạnh lùng được, khi bên cô hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có thể có những bộ mặt mình chưa từng có như vậy chứ? Thôi thì chỉ có thể nói là do hắn yêu cô quá thôi.
- ----- Cắt cắt cắt...quá cẩu huyết rồi, con tác giả này gato lắm rồi cắt đi------
Tại một phòng riêng của nhà hàng Pháp, có một đôi tình nhân ngồi cạnh nhau, người đàn ông đang gọi món còn người phụ nữ thì chống tay lên bàn ngắm người đàn ông của mình đến say đắm.
- Sao em nhìn anh say mê thế?
Lâm Kiệt cũng chống tay như An Nhiên nhìn lại cô.
- Mấy ngày nay thật nhớ khuôn mặt này mà, nhớ chết đi được, em muốn nhìn thật nhiều để về sau có phải xa nhau cũng không quên khuôn mặt này. hay anh làm một con búp bê nhỏ nhỏ giống y như anh cho em mang theo bên mình đi, bao giờ nhớ anh thì em sẽ bỏ ra ngắm.
An Nhiên đang nói thì nảy ra ý nghĩ đó, lúc nào cũng có con búp bê ở bên mình, thì có nghĩa là lúc nào cũng được ngắm anh rồi.
- Không được.
Anh làm mặt lạnh với cô.
- Tại sao?
Anh ghé sát mặt vào cô.
- Vì em lúc nào cũng ngắm nó, ngắm mãi rồi cũng chán, đến lúc em chán, em đá anh thì sao? Tốt nhất vẫn nên để em nhớ anh.
An Nhiên mỉm cười ngọt ngào hôn lên môi anh một cái như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
- Khuôn mặt này, em ngắm cả đời cũng không chán, em còn muốn chiếm hữu nó cơ, chỉ để mình em ngắm thôi, không cho ai ngắm hết.
- Thật không?
- Thật đó
Aizzz cô gái nhỏ này sao lại vậy chứ, nói câu nào cũng là nhát chí mạng đối với anh, thật sự là yêu tinh mà, yêu chết mất, nhìn đôi môi kia, gò má kia, nói chung là tổng thể khuôn mặt thật là muốn hôn một cái. Đang định hôn cô thì....
Cốc...cốc...cốc
- Tổng giám đốc Vương ( LK họ Vương nhé, để mọi người không ném đá tui) đồ ăn đã được chuẩn bị xong.
Phá đám, đúng là phá đám mà, sớm không tới, muộn không tới, đến lúc quan trọng lại tới. An Nhiên nhìn thấy mặt đen xì của anh thì phì cười nhanh nhẹn đền cho anh một nụ hôn lên má, anh cười cười. Bảo bối của anh là nhất.
- Vào đi
Đồ ăn được dọn lên, cả hai người cùng ăn vui vẻ, anh gắp cho cô,cô lại gắp cho anh, anh đút cho cô, cô lại đút cho anh, ngọt ngào đến sâu hết cả răng con tác giả.
giờ chiều...
Chiếc xe của Lâm Kiệt đỗ lại trước cửa công ty Bạch Thiếu.
- Em đi đây, tạm biệt.
An Nhiên cởi dây an toàn định bước xuống xe thì bị Lâm Kiệt giữ lại.
- Em chưa hôn tạm biệt, không cho em đi.
An Nhiên hết cách, vươn tay vuốt vuốt mái tóc của anh rồi bắt lấy cà vạt của anh kéo anh gần lại phía mình rồi áp môi lên môi anh, vật nhỏ này hôm nay lại bạo gan vậy sao? Anh một tay giữ gáy một tay giữ eo cô, nụ hôn chấm dứt khi An Nhiên sắp không thở nổi, cô hôn nhẹ lên môi anh cười ngọt ngào.
- Em đi đây, chiều nhớ phải đón em đó, không là em giận anh thật đó.
- Tuân lệnh.
An Nhiên lên phòng thư kí,vừa ngồi vào chỗ thì nhận được điện thoại của chủ tịch, nói cô cầm hồ sơ lên phòng.
Cốc cốc cốc
- Vào đi
An Nhiên bước vào thấy chỉ có một mình Hạ Băng ở trong phòng đang xử lí hồ sơ.
- Hồ sơ của cậu đây, đây là toàn bộ số hồ sơ mà mấy hôm cậu vắng mặt, mình đã xử lí xong rồi, cậu xem lại xem.
- Cảm ơn cậu, mấy hôm nay cậu vất vả rồi, chiều nay cậu nghỉ đi, về nhà nghỉ ngơi một chút, việc cũng không có bao nhiêu, mai làm từ từ cũng được, mau về nghỉ ngơi đi.
- Được, Hạ Băng cậu tốt với mình nhất, mình về đây, tạm biệt.
- Tạm biệt
An Nhiên ra khỏi công ty thì gọi điện cho Lâm Kiệt.
- Alo, bảo bối, nhớ anh rồi sao?
- Đúng vậy, lúc nào em cũng nhớ anh. Hạ Băng cho em nghỉ chiều nay, em đang về nhà, chiều nay anh không cần đến công ty đón em đâu.
- Anh biết rồi, em nhớ phải nghỉ ngơi đấy, không được nghịch điện thoại.
- Em biết rồi, tạm biệt
An Nhiên cúp máy rồi bắt xe về nhà ngủ thẳng một giấc đến giờ chiều.
reeng reeng....
- Alo
- Cậu còn ngủ sao? Mình quên báo với cậu, giờ chúng ta phải đi dự tiệc đấy, cậu ăn tối rồi trang điểm đi, mình đem đồ tới cho cậu
- Được.
Cúp máy, An Nhiên mở tủ lạnh lấy đồ ăn cô nấu hôm qua còn thừa hâm nóng lại ăn rồi chuẩn bị chờ Hạ Băng tới.
: pm...
Hạ Băng đến nhà An Nhiên đem theo một chiếc váy dạ hội cúp ngực có đính ngọc trai sang trọng. A n Nhiên đã trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài hơi uốn nhẹ rồi lấy một ít tóc gần tai ở hai bên đính ra sau, bao nhiêu trái tim sẽ bị tan chảy bởi vẻ đẹp này đây. Cô xoa xoa cằm nhìn An Nhiên.
- Sao vậy? Không đẹp sao?
- Cậu nghĩ có thứ gì cậu mặc là không đẹp không? Mình đang nghĩ nếu Lâm Kiệt nhìn thấy cậu như thế này, chắc chỉ lẽo đẽo đi theo cậu để đánh dấu chủ quyền quá.
- Cậu đừng trêu mình, mau đi thay đồ đi.
An Nhiên đỏ mặt đẩy cô vào trong phòng thay đồ.
phút sau Hạ Băng bước ra với bộ váy cổ yếm màu đỏ rượu, bộ váy làm hở ra đôi vai nhỏ bé của cô, chiếc váy thắt lại ở eo rồi hơi xòe phần dưới làm nổi bật lên vòng eo nhỏ, mái tóc dài được búi lên thả vài cọng xuống gò má hơi hồng. Đúng là hai thiên thần xuất hiện.
Khi cả hai chuẩn bị xong thì lên xe đi đến nơi tổ chức tiệc.
- Chúng ta sẽ muộn mất
An Nhiên ngồi bên ghế phụ hối cô chạy xe nhanh lên một chút.
- Chạy nhanh tóc mình sẽ hỏng, cậu yên tâm, nhân vật quan trọng như chúng ta thường đến muộn mà. ( Tui kết câu này à nhe)
Con tác giả không biết tả cho lắm nên:
Show váy của An Nhiên:
Show váy của Hạ Băng: