Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trong mối quan hệ của hai người, cãi nhau thế nào cũng được nhưng luôn phải làm rõ với người kia là trong lòng mình chỉ có đối phương thôi.
Anh ta hiểu lầm chị cùng em ở bên nhau, chị còn mặc kệ không giải thích thì hai người sẽ thật sự chấm dứt luôn đó.”
Mỹ An cúi mặt, cô cũng rất muốn giải thích nhưng cô là đang muốn cắt đứt với anh.
Nếu còn giải thích day dưa không phải càng khó dứt hay sao, cô đã hứa với bà nội rồi.
Chị hai cũng không muốn cô tiếp tục ở cạnh Thanh Bạch, Mỹ An thật sự không có lựa chọn khác.
Ngày hôm sau hai người chạm mặt ở thang máy, Thanh Bách dứt khoát không liếc nhìn đến cô, bấm nút đóng cửa chặn cô ở ngoài không cho vào.
Mỹ An cũng chỉ biết cười khổ, là tự cô muốn vậy mà. “Cô hay tin tổng giám đốc lại muốn đối phó với Phan Kiệt chưa?” - Minh Thái chạy qua báo tin với cô.
Mỹ An day day thái dương sao cô lại ngây thơ cho rằng Thanh Bách có thể dễ dàng buông tha cho mình như vậy chứ.
Thanh Bách không làm gì cô thì chắc chắn sẽ nhắm vào Phan Kiệt.
“Anh đừng làm gì hết, tôi sẽ đi nói rõ với Thanh Bách” “Vậy cô nhanh một chút đó, lệnh của tổng giám đốc tôi không cãi được.” Mỹ An dứt khoát đạp cửa phòng Thanh Bách xông vào hét lên: “Lưu Thanh Bách, chúng ta cần nói chuyện” Thanh Bách vẫn thản nhiên vắt chéo chân, nhàn nhạt nói:
“Sao nào? Nghe tin tiểu tình nhân sắp bị tôi đè chết liền chạy đi tìm tôi tính số sao?”
“Anh đừng có suy diễn theo hướng đó được không?” - Mỹ An bước thẳng tới kéo Thanh Bách khỏi ghế - “Anh muốn biết sự thật thì đi theo tôi” !Thanh Bách cứ vậy bị Mỹ An lôi xuống nhà xe, nhíu mày hỏi cô: “Rốt cuộc cô muốn đi đâu?”
“Chẳng phải anh nói chúng tôi dọn về sống cùng nhau à, vậy tôi đưa anh đi xem nơi đó ra sao?
“Mỹ An!” - Thanh Bách nghiến răng - “Cô thử thách sức chịu đựng của tôi quá rồi đó.”
Cô thở dài bất lực:
“Anh có thể phân biệt được đâu là đùa đâu là thật không? Cứ chạy theo chỉ dẫn của tôi, đến nơi anh sẽ hiểu”.
Không khí trong xe vô cùng căng thẳng, cả hai đều thỉnh thoảng liếc nhìn đối phương, muốn quan sát biểu cảm của người nọ.
Thanh Bách vốn định sẽ từ từ nhấn chìm công ty Phan Kiệt, ép buộc Mỹ An về bên người.
Nhưng trong thâm tâm anh vẫn hy vọng tất cả không phải thật, bởi vì nếu Mỹ An dám theo người đàn ông khác anh sợ bản thân không còn tin cô được nữa.
“Hôm qua cắn răng không nói gì, hôm nay lại muốn dẫn tôi đi làm rõ, cô vẫn là lo lắng cho tên nhóc đó?” - Câu nói sặc mùi ghen tuông của Thanh Bách.
“Đúng là vì Phan Kiệt, cậu ấy nói trong tình cảm nhất định phải làm rõ, không được để đối phương hiểu lầm rằng mình thay lòng” - Mỹ An nói xong câu này liền muốn cắn lưỡi.
Rõ ràng lý trí luôn nhắc nhở cô không đưa đưa đẩy với Thanh Bách nữa nhưng trái tim Mỹ An vẫn cứ khát cầu những ấm áp cả hai từng trải qua.
Thanh Bách nghe xong câu này cả người liền thả lỏng, biểu cảm trên mặt cũng giãn ra:
“Cô tốt nhất đưa tôi đến nơi có thể làm rõ hiểu lầm, nếu không thì đừng trách”
Mỹ An chỉ Thanh Bạch lái xe đến biệt thự của chị gái, hai người vừa bước xuống xe thì Mỹ Tâm đã bước từ trong cổng ra.
Thanh Bách nhìn thấy Mỹ Tâm liền ngây người ra mấy giây, khó tin nói:
“Chị tỉnh lại rồi sao?”
“Phải, tôi tỉnh rồi” - Mỹ Tâm không hề bày ra thái độ vui vẻ, cô bước tới kéo Mỹ An ra sau mình.
Thanh Bách đến lúc này coi như đã rõ, Mỹ An chuyển nhà thu dọn đồ đạc tất cả đều vì chị gái mà thôi.
Nhưng trong lòng anh cũng dâng lên một cảm giác khó chịu, tại sao Phan Kiệt lại biết trước anh, tại sao Mỹ An không chọn nói với anh.
ngay từ đầu?
Hiện tại Mỹ An đang làm việc ở chỗ cậu, tôi không hy vọng cậu chiếu cố gì cả.
Chỉ cần cậu đừng gây tổn hại cho nó, sớm thôi tôi sẽ mang nó về bên mình” - Mỹ Tâm chậm rãi nói.
Thanh Bách đối với sự xa cách này của cô cũng không lấy làm lạ, vẫn lịch sự đáp:
“Chị cứ yên tâm, cô ấy ở chỗ tôi rất tốt.
Chị vừa tỉnh lại chắc còn nhiều chuyện cần phải giải quyết, nếu có gì khó khăn cứ nói Mỹ An tìm tôi”
“Chắc là không cần gì đâu” - Mỹ Tâm nói xong thì quay lưng trở vào nhà.
Mỹ Tâm càng nghe càng thấy khó tin:
“Nếu Thanh Bách thật lòng giúp đỡ thì chị cũng không ý kiến gì nhưng em không nên vì chuyện này mà nối lại tình xưa với cậu ta”.
“Em biết mà, chị cứ yên tâm” - Mỹ An cắn môi.
.