Thanh Bách gật đầu.
Thanh Bách đã dùng thời gian bốn
năm ngày qua, xem lại từng hạng mục lớn nhỏ của công ty.
cố gắng tính toán một cái triệt để nhất, dồn toàn lực cho dự án đấu thầu biển, cuối cùng có thể đưa ra một mức giá cao hơn cái dự tính ban đầu rất nhiều.
"Với mức giá này chúng ta có cơ hội thắng rất cao." - Trong mắt Mỹ An đều là vui mừng.
"Có thế thôi, tôi cũng chỉ có tự tin năm phần." - Thanh Bách thực tế hơn cô.
"Không sao, thua cũng không sao.
Chúng ta đã làm hết sức rồi, cảm ơn anh rất nhiều." - Mỹ An chủ động ôm anh một cái.
Cô biết Thanh Bách làm tất cả vì cô, không vì cô Bách Niên cũng sẽ không dính vào dự án đấu thầu vô vọng này.
Mỹ Tâm nhìn thấy em gái mấy hôm nay đều tàng ca đến gần sáng mới trở về, ngủ chưa được mấy tiếng đã lại chạy đến công ty không khỏi đau lòng.
“Chị không muốn thấy em bán mạng vậy đâu."
“Lúc đầu chỉ vì muốn chống đối với Tấn Khang mới nhúng tay vào dự án này nhưng giờ em thật sự đặt tâm huyết vào nó.
Thanh Bách cũng rất vất vả, em không thể lơ là." - Mỹ An chậm rãi nói.
“Mấy đứa có bao nhiêu phần thắng?"!Mỹ An cười khố:
“Có lẽ chỉ năm phần, đế thắng tuyệt đối thì chỉ có cách là biết được phía Tấn Khang đưa ra giá đấu thầu bao nhiêu thôi."
Đột nhiên trong lòng Mỹ Tâm nảy ra tính toán gì đó, vỗ vai cô:
“Hiện tại chị không thế giúp được gì nhiều, nhưng chị sẽ cố.".
truyện tiên hiệp hay
Mỹ Tâm sau một đêm đắn đo quyết định đi tìm Tấn Khang, cô đến chỗ làm việc của hẳn, hiện giờ là tập đoàn Gia Linh.
Tấn Khang vừa nhìn
thấy cô trong mắt đều là kích động không nói rõ được:
“Tỉnh rồi sao?"
Biểu cảm trên mặt Mỹ Tâm vẫn kiêu kỳ đầy vẻ lạnh nhạt:
“Tôi tưởng anh sẽ hy vọng tôi nằm đó mãi không tỉnh."
“Tôi không có hại cô, Vân Anh không cho tôi hay tin cô bị tai nạn, sau này tôi mới biết." - Tấn Khang có chút khẩn trương giải thích.
“Hại hay không hại có quan trọng không?"
Tấn Khang lắc đầu cười:
"Đúng là không quan trọng, vậy hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Nếu tôi nói tôi chỉ muốn đến xem dáng vẻ của anh sau mấy năm xa cách, thì anh có tin không?" - Mỹ Tâm nói xong thì khẽ rũ mắt, đôi mắt hờ hững như thiêu đốt người đối diện.
Tấn Khang cảm thấy bản thân có chút đứng ngồi không yên, Mỹ Tâm vẫn luôn là một đóa hoa hồng quyến rũ.
Không ai có thế khống chế được sự khát khao đối với khí chất ấy nhưng cũng không ai tránh được tổn thương bởi những chiếc gai nhọn kia.
"Đừng nói linh tinh nữa, tôi biết cô hận tôi và tôi cũng vậy.
Mỹ Tâm nhếch môi, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén đến lạ:
“Anh nói thẳng như thế thì còn gì vui nữa.
Tôi muốn một ly cà phê pacamara, phải là chính tay anh pha.
Đừng nói với tôi anh không có, thói quen uống pacamara là tôi tập cho anh."
Tấn Khang không nhịn được nữa đứng dậy bước qua ghì chặt lấy eo cô, khoảng cách hai người gần như bằng .
Ánh mắt nhìn đối phương lại không nói rõ được, có thâm tình cũng có thù hận.
“Cô tỉnh lại là được, tôi có thế ngủ ngon rồi.
Chỉ là một ly cà phê thôi chứ
gì, tôi pha cho cô.”
Đợi đến lúc Tấn Khang ra khỏi phòng Mỹ Tâm mới thở ra một hơi, khóe mắt cô không biết sao lại có chút hơi nước.
Cô không tốn thời gian cho cảm xúc nữa, nhanh chóng tìm kiếm tài liệu mà mình cần trên bàn làm việc của Tấn Khang.
Giống như ông trời cũng muốn giúp cô, tài liệu về vụ đấu thầu cảng được Tấn Khang để ở ngay trên bàn.
Mỹ Tâm vội vàng đọc nhanh qua, sau đó cấn thận sắp xếp lại mọi thứ như lúc ban đầu rồi rời đi.
Lúc Tấn Khang quay lại với ly cà phê trên tay Mỹ Tâm đã không thấy đâu nữa, hắn cũng
không phát giác ra điều bất thường.
"Sao chị biết Tấn Khang sẽ đưa ra cái giá này?" - Mỹ An vô cùng bất ngờ khi chị gái nói thông tin đó cho cô.
Mỹ Tâm tất nhiên không thể kể rằng cô đã đi tìm Tấn Khang và dùng cách gian lận đế có được:
Tại buổi đấu thầu, Thanh Bách vẫn luôn nắm chặt tay Mỹ An, thẳng hay thua với anh đã sớm không còn quan trọng.
Tấn Khang thì vẫn ngồi yên đầy vẻ đắc ý, hẳn ta tin chắc mức gia hắn đưa ra là cao nhất.
"Và cuối cùng, xin chúc mừng công ty Bách Niên đã chiến thắng, mức giá này chỉ cao hơn tập đoàn Gia Linh đúng một triệu đồng mà thôi."
"Không thế nào!" - Tấn Khang đứng bật dậy hét lên.
“Chúng ta thắng rồi." - Mỹ An vui mừng ôm chầm lấy anh.
Thanh Bách cũng có chút không tin được, dịu dàng nhấc cô lên xoay một vòng:
“Cô làm tốt lắm.".