Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không được." - Thanh Bách không nhịn được nữa, bắt lấy tay cô lắc đầu -"Tôi không cho phép."
"Không phải anh cứ không cho phép là ai cũng sẽ phải nghe anh.
Sự ngang tàn của anh đều do mọi người quý anh, kính anh nên mới dung túng, tựa như tôi vì yêu anh nên mới đế anh làm càng." - Mỹ An mím môi nói ra từng chữ.
Thanh Bách không thể ngờ được cô lại thẳng thắn, giống như chọn ngày hôm nay để nói hết ra không giữ lại gì.
“Không phải đã nói sẽ cùng nhau điều tra chuyện năm xưa sao? Bây giờ chỉ mới thắng được dự án, Tấn Khang còn chưa chịu nói gì mà." - Anh gấp gáp tìm một cái cớ để giữ cô lại.
“Anh không hợp tác với Tấn Khang
có thế chứng minh được, nhưng anh
có liên can hay không thì vẫn chưa thể
nói rõ." - Mỹ An cắn môi - “Vậy nên lật
lại vụ án năm xưa vẫn nên để chị em!tôi tự mình điều tra thì hơn."
Thanh Bách nắm chặt lấy hai vai cô, trong mắt anh lần đầu có sự hoảng sợ:
“Cô không thế cứ như thế mà bỏ đi được, tôi chỉ mới vừa hiếu ra mọi
chuyện mà thôi."
Mỹ An cúi mặt xuống, cố cắn răng nuốt nước mắt ngược vào trong.
Khi nói ra những lời này, cô cũng rất đau.
Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác, cô phải trở về bên chị hai và càng phải thực hiện lời hứa với bà nội.
"Anh hiện tại thích tôi có phải không?" - Mỹ An dù đã quyết tâm ra đi thì vẫn mang chấp niệm mà hỏi anh câu cuối.
Thanh Bách ôm siết lấy Mỹ An, chỉ hận không thể khảm cô vào trong da thịt mình, gấp gáp trả lời:
"Thích, tôi thích em."
“Đáng tiếc chút thích này của anh rơi xuống chỉ có thế biến thành hối tiếc mà thôi." - Nước mắt Mỹ An lăn dài trên má, cô có được câu trả lời của mình rồi.
Sau đó Mỹ An dứt khoát đấy mạnh anh ra, quay người rời đi.
Thanh Bách vẫn chưa kịp hiếu chuyện gì đang diễn chỉ biết chạy theo níu lấy tay cô nhưng Mỹ An cứ lạnh nhạt gạt tay anh.
“Mỹ An, đừng đi."
Mỹ An nhún vai lắc đầu, đau dài không bằng đau ngắn.
Nếu còn ớ bên anh nữa cô sẽ không có dũng khí bước đi.
Cho đến tận lúc Mỹ An ngồi vào xe taxi rời đi Thanh Bách vẫn như người mất hồn đứng bên vệ đường.
Chỉ mới một tiếng trước bọn họ còn ôm lấy nhau vui vẻ vì chiến thắng thoáng cái Mỹ An đã lạnh lùng nói lời đoạn tuyệt với anh.
Thật sự anh không còn cơ hội nào để sửa chữa sai lầm sao?
Ngày hôm sau Mỹ An đến công ty đưa đơn từ chức, Thanh Nhi vẫn không biết gì còn luôn chạy theo ríu rít chúc mừng cô.
"Cô thật sự khiến tôi kỉnh ngạc đó." - Minh Thái cũng khen ngợi cô.
Mỹ An nhìn đôi tình nhân này có chút luyến tiếc, bọn họ từ đầu đến cuối đều đối với cô vô cùng tốt.
Sau này không thể thường xuyên gặp nhau, cô
mong họ sẽ luôn hạnh phúc thế này.
Mỹ An bước vào phòng của Thanh Bách, thấy sắc mặt của anh vô cùng tệ, ánh mắt từ anh có sức công phá đủ để xuyên thủng người cô.
Mỹ An biết anh như vậy hoàn toàn là do cô.
"Thanh Bách, tôi đến để đưa đơn từ chức.
"Tôi không đồng ý." - Anh nghiến răng.
Mỹ An sớm đoán được anh sẽ nói vậy, cô đặt đơn từ chức lên bàn:
"Dù anh có bằng lòng hay không thì tôi cũng đã hạ quyết tâm rồi."
Cảnh sát rất nhanh đã trình ra lệnh, cũng như bằng chứng về việc trung tâm thương mại mới khánh thành của
Bách Niên là một tụ điếm giao dịch ma túy có quy mô.
Thanh Bách là người phải đứng ra chịu mọi trách nhiệm cho sự việc này.
"Không thế như vậy được." - Minh Thái ngơ ngác.
Mỹ An gần như không thế thốt nên lời, tại sao trung tâm thương mại lại dính líu đến ma túy được chứ?
.