Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh trở lại rồi” - Mỹ An không kìm được xúc động lao tới ôm chầm lấy anh.
Thanh Bách khẽ công môi đỡ lấy cô: “Cô làm rất tốt”
Tiếp sau đó cả hai mặc kệ mọi người trao nhau nụ hôn thắm thiết ngay trước sở cảnh sát.
Mấy người Tiến Thành đều xem như không thấy nhìn hết, người nhìn trời, người nhìn đất.
Thanh Bách nâng gương mặt của cô, tha thiết ngắm nhìn thật kỹ, Mỹ An cũng như vậy.
Hai người bây giờ thật sự giống một đôi tình nhân xa cách lâu ngày, quyến luyến không rời.
“Đã nói cô không cần lo lắng mà”.
“Đổi ngược lại người phải vào trong đó là tôi, anh có lo lắng không?” - Mỹ An bĩu môi.
Thanh Bách chịu thua cô, không nói gì nữa nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô cùng đi ra nói lời cảm ơn qua loa với mấy người hôm nay đến.
Anh mặc dù bị giam nhưng vẫn biết hết ngoài này xảy ra chuyện gì, ai đã ra tay giúp đỡ anh, ai đã quay lưng, anh đều rõ.
“Lần này coi như là thoát một kiếp bạn, sau này chắc chắn sẽ được phúc lớn” - Tuấn Triết VỖ vai anh nói.
!“Vậy sao?” - Thanh Bách nhìn sang cô cười thâm ý - “Hắn là vậy”.
Mỹ An có chút xấu hổ cúi mặt, lại nhìn xuống mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người.
Có lẽ thật sự là trong họa được phúc.
Mọi người đang định cùng nhau đi đâu đó ăn mừng thì thấy xe của quản gia do bà nội cử đến đón Thanh Bách.
Mỹ An bỗng cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo, rút tay ra khỏi tay anh nói:
“Anh cũng nên về cho bà xem trước, chắc bà đang lo lắng cho anh lắm”
Thanh Bách nhíu mày nhìn cô, vươn tay muốn nắm lấy tay cô nhưng cô né tránh.
“Cũng đúng, hôm khác chúng ta lại tụ hợp.
Cậu về tắm rửa xả xui trước đã, không nên để người già đợi” - Tuấn Triết tiếp lời.
“Mỹ An, cùng đi với tôi” - Thanh Bách nhẹ giọng.
“Anh gọi tôi theo làm gì chứ, ngày mai đến công ty sẽ gặp
thôi mà.
Tôi vẫn còn nhiều chuyện cần giải quyết, Minh Thái sắp bị mệt chết rồi” - Mỹ An gượng gạo tìm cớ chống chế.
Thanh Bách cuối cùng vẫn phải lên xe của quản gia trở về Lưu gia trước, ánh mắt vẫn một mực dõi theo cô.
Mỹ An ngược lại nhìn sang chỗ khác muốn né tránh, cũng là để giấu đi đôi mắt có phần thẩm lệ của mình.
Hôm sau Mỹ An vừa đến công ty đã thấy Thanh Bách ngồi trong phòng làm việc của cô, nghiêng đầu chăm chú xem gì đó.
“Anh đến sớm vậy? Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”
“Chẳng phải cô nói ở công ty sẽ gặp được cô sao, tôi tất nhiên phải mau chóng trở lại làm việc”.
“Minh Thái đã nói hết mọi chuyện ở công ty cho anh nghe chưa?”
Thanh Bách gật đầu, đứng dậy bước gần tới Mỹ An, có ý muốn dồn cô vào góc tường:
“Tôi nghe rồi, cũng nghe luôn cả ai đó tự ý thăng mình làm phó giám đốc công ty
Mỹ An liên tục lui về sau, hai má có phần ửng đỏ, lúng túng trả lời:
“Chẳng qua...!chẳng qua là kế tạm thời thôi”
“Tôi thấy cũng hợp lý đấy, bây giờ cô sẽ chính thức là phó giám đốc của tôi, cô không được rời đi nữa đâu” - Thanh Bách thành công giam cô trong vòng tay mình.
“Rất thú vị mà, còn có tranh vẽ nữa cô có muốn xem không? Bọn họ miêu tả cô rất đẹp, đường cong hoàn mỹ, đôi mắt lúng liếng..”.
“Anh đứng nói nữa” - Mỹ An đen mặt che miệng anh lại - “Từ khi nào mà anh ngả ngớn như này chứ?”
“Tất nhiên là từ khi cô bước vào cuộc sống của tôi” - Thanh Bách nắm lấy bàn tay đang đặt trên miệng mình của CÔ.
Tim Mỹ
.