Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau Mỹ An đưa hợp đồng cho Thanh Nhi xem nhận được rất nhiều lời khen ngợi, Thanh Nhi vốn tưởng bản thân còn phải sửa chữa lại nhiều không nghĩ Mỹ An lại làm còn tốt hơn mình.
Thanh Nhi không nói trước bản hợp đồng là Mỹ An làm, trực tiếp đưa cho Thu Thảo thẩm định.
“Tỉ mỉ lắm, không ngờ có ngày em cũng cẩn thận thế, rất tốt.” - Thu Thảo tán thưởng Thanh Nhi. Thanh Nhi lúc này mới vui vẻ kéo Mỹ An lên trước, chậm rãi nói:
“Không phải em làm đâu, là chị Mỹ An làm đó, em bận quá nên nhờ chị ấy làm”
Mọi người trong phòng không ngờ tới Mỹ An cũng được việc như vậy nhưng thành kiến vẫn khó mà thay đổi được, Thu Thảo miễn cưỡng nói:
“Vậy sao này Thanh Nhi không làm hết cái gì thì cô cứ phụ vậy”
“Tôi biết rồi”- Mỹ An lập tức gật đầu, cô quay sang nháy mắt với Thanh Nhi một cái, cuối cùng cô cũng có thể chính thức làm việc rồi.
Mỹ An nghĩ ngợi một lúc lấy điện thoại nhắn cho Lưu Thanh Bách hai chữ Cảm ơn, tất nhiên là anh không có hồi âm.
Thanh Bách nhìn màn hình điện thoại tự dưng lại mỉm cười, Minh Thái nhìn thấy thế có chút rợn sống lưng, lẳng lặng lui khỏi phòng.
Lưu Thanh Bách nhìn lịch làm việc sắp tới của mình, anh định cho Mỹ An đi va chạm thực tế một chút.
Bách Niên là công ty chuyên đấu thầu và thâu tóm các hoạt động liên quan tới bất động sản cũng như xây dựng trong thành phố, đối với bộ phận kinh doanh việc có thể chốt được hợp đồng với đối tác mới là quan trọng nhất.
Lưu Thanh Bạch lại gọi Minh Thái vào, bảo cậu gọi Mỹ An lên đây.
Minh Thái nhanh chóng đi làm, miệng không khỏi nói thầm vừa nhìn điện thoại cười một mình xong lại còn gọi người ta lên, anh còn mạnh miệng nói ghét người ta nữa đi?
Minh Thái không muốn lại gây thị phi nếu mà trực tiếp báo phòng kinh doanh cử Mỹ An lên đây thì lại có chuyện để người ta đàm tiếu.
Cậu nhắn tin cho Thanh Nhi, bảo cô nói nhỏ với Mỹ An.
Thật ra Thanh Nhi chính là người yêu của cậu, việc đi cửa sau trong miệng Thanh Nhi nói là do Minh Thái sắp xếp.
Cậu tuy chỉ là trợ lý giám đốc nhưng quyền hành không hề bé, công ty không có phó tổng, mọi việc đều một tay cậu thay Thanh Bách xử lý.
Thanh Nhi nhận được tin liền ghé tại nói nhỏ với Mỹ An:
“Tổng giám đốc bảo chị lên phòng một lát”
“Sao em lại thành người truyền tin em với..” - Mỹ An hơi nghi hoặc nhìn.
Thanh Nhi, xem ra có quan hệ mật thiết với người ở tầng trên cùng, không lẽ là Thanh Bách.
“Em là người nhà của trợ lý Minh Thái, chị không cần nghĩ ngợi lung tung” - Thanh Nhi cười híp mắt.
“Dừng xe!” - Mỹ An nghiến răng nói, cô không muốn liên can chút nào với người nhà họ Lưu nữa.
Lưu Thanh Tùng không đoán được Mỹ An sẽ bức xúc tới mức này, không dám trái ý cô, dừng xe lại.
Xe vừa dừng là cô ngay lập tức mở cửa bước ra, Thanh Tùng đuổi theo nắm lấy cánh tay cô nhưng Mỹ An không hề nể tình, đẩy mạnh cậu ra.
Thanh Tùng đứng giữa đường nhìn bóng dáng Mỹ An ngày càng xa mình, đến lúc cô hòa trong dòng người cậu vẫn đang tự hỏi, có phải mình làm sai rồi không.
Cậu chỉ muốn Mỹ An hoàn toàn chết tâm với Thanh Bách, cậu đâu ngờ lại khiến cô tổn thương sâu sắc như thế.
Trần Mỹ An một đường đi bộ đến bệnh viện, nước mắt cô chảy xuống từng dòng, tại sao anh lại cứ phải liên quan tới chuyện đó.
Mỹ An có thể tha thứ cho hiểu lầm của anh dành cho mình, tha thứ cho những tổn thương anh gây ra cho cô nhưng cô không thể nào tha thứ cho kẻ đã hãm hại gia đình mình.
Bác sĩ báo cho Mỹ
.