Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỹ An ngồi trong xe Thanh Tùng, tâm trạng vẫn chưa bình ổn lại cứ im lặng không nói gì hết.
Thanh Tùng thấy cô như thế cũng không hỏi nhiều, trực tiếp chở cô đến một nơi.
Mỹ An nhìn qua cửa kính xe cảm thấy con đường này một lúc càng quen, phút chốc trường đại học cũ của bọn họ hiện ra trước mắt.
“Thanh Tùng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Một lát em sẽ biết” - Cậu mỉm cười.
Lưu Thanh Tùng dừng xe trước một tiệm bánh ngọt cách trường không xa, Mỹ An vô cùng bất ngờ khi “Dream” vẫn còn mở.
“Không nghĩ nhiều năm vậy rồi nơi này vẫn còn..”
“Đi thôi, vào thử xem hương vị có giống ngày xưa không” - Thanh Tùng nắm lấy tay cô bước vào cửa hàng.
Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ, Mỹ An cầm menu trên tay mà lòng không khỏi bồi hồi, mấy món bánh quen thuộc vẫn còn ở đây. “Cho chúng tôi gọi một bánh tiramisu, một bánh kem phô mai, một bánh opera” - Thanh Tùng nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn cô, ý muốn cô chọn món nhưng Mỹ An chỉ mỉm cười lắc đầu, mấy món cậu gọi đều là món yêu thích của cô.
Mỹ An không ngờ được đến chuyện nhỏ nhặt này Thanh Tùng cũng nhớ.
“Anh vẫn nhớ sao?”
“Tất nhiên rồi, lần nào em cũng gọi ba món này, lúc đó anh còn cảm thấy một cô gái thân hình mảnh mai như vậy sao sức ăn lớn thế” - Thanh Tùng trêu ghẹo cô.
Mỹ An lườm anh, bĩu môi phản bác:
“Là tại bánh ngon quá, không thể chỉ ăn một loại được”
“Thỉnh thoảng anh lại lái xe đến đây, gọi đúng ba chiếc bánh này, vừa ăn vừa nhớ em” - Thanh Tùng nhàn nhạt nói, từng câu từng chữ nghe thật nhẹ nhàng nhưng chứa đựng tình cảm khó diễn tả hết.
“Em không đáng, em vẫn luôn đối với anh không tốt” - Mỹ An áy này nói.
“Không sao, anh không để tâm” - Thanh Tùng lắc đầu, kéo ba chiếc bánh đến trước mặt cô - “Em mau nếm thử đi”
Trần Mỹ An nếm thử một miếng bánh, vị ngọt như tan ra trong miệng, hương vị này vẫn y như trước đây.
Mỹ An nhìn qua cửa sổ đối diện tiệm bánh là một sân bóng rổ, cô hít sâu một hơi nhớ lại.
Mỹ An thật ra không thích bánh ở tiệm này đến vậy, hồi đấy Thanh Bánh thường chơi bóng ở sân bên kia.
Mỹ An không dám trực tiếp tiếp cận, chỉ có thể ngồi ở đây ngắm anh từ xa.
Mấy chiếc bánh này cũng vì ăn riết rồi thấy ngon, ăn riết thành quen.
Mỹ An không nhớ cô đã vì được nhìn Thanh Bách nhiều hơn một chút mà ăn bao nhiêu chiếc bánh ở đây nữa.
“Anh cũng ăn đi” - Mỹ An đẩy đĩa bánh đến trước mặt Thanh Tùng, tự dưng nhớ lại chút chuyện cảm thấy vị ngọt kia bỗng thật
chua chát.
Giống như tên gọi của tiệm, “Dream”, mọi chuyện cứ như một giấc mơ, tỉnh lại rồi không cách nào quay lại nữa.
Lưu Thanh Bách không còn là chàng trai thanh xuân mặc áo bóng rổ tràn đầy sức trẻ, Mỹ An cũng không còn là cô gái e thẹn ngây thơ trốn ở một góc len lén nhìn anh.
Thanh Tùng không hề biết trong lòng Mỹ An tràn đầy tâm sự vô cùng vui vẻ mà ăn bánh.
“Sau này tâm trạng không tốt thì cứ nói với anh, anh giúp em giải tỏa, có biết không?”
Mỹ An miễn cưỡng gật đầu, không khí đang không tệ lắm, cô không cần phá hỏng nó.
Dù sao cậu cũng đã nhọc lòng nhiều vì cô, Mỹ An cũng không nghĩ lung tung nữa chuyên tâm mà ăn bánh.
“Đúng là bánh ngọt có thể xua tan muộn phiền mà”
“Em đã nói thế thì anh gọi thêm nhé?”
“Không không, em ăn không nổi đâu” - Mỹ An xua tay ngắn lại.
Hai người lại nhắc đến một số chuyện hồi đại học, Thanh Tùng đều tránh né những chuyện có liên quan tới Thanh Bách.
Mỹ An càng nghe càng thấy Thanh Tùng hóa ra để ý cô nhiều như thế, còn để ý rất lâu.
Mỹ An cảm thấy chua xót thay cho cậu, khoảng thời gian cô chạy theo anh cũng là ngần ấy thời gian Thanh Tùng đuổi theo cô.
Đáng tiếc ở đời không có chuyện hoàn mỹ, trong câu chuyện của bọn họ không có lưỡng tính tương duyệt.
“Anh thật ngốc”
Thanh Tùng ngây người ra, đột nhiên nghe cô nói thế không
hiểu sao có chút ngại ngùng:
“Rất ngốc sao?”
“Phải đó” - Mỹ An thở ra, gật đầu.
Tâm trạng hai người bởi vì mấy miếng bánh này mà thật sự tốt lên, cả hai còn mua thêm một ít bánh mang về.
Thanh Tùng hỏi cô có muốn trở lại công ty hay không, Mỹ An lắc đầu, cô nghĩ bản thân cần điều tiết một chút mới có thể làm việc trở lại.
“Chờ em một lát, em gọi cho Thiên Kim hỏi cậu ấy đang ở đâu? “Được” - Thanh Tùng gật đầu, anh nghiêng đầu nhìn Mỹ An gọi điện thoại.
“Cậu đang ở đâu đấy, có ở nhà không? Tớ có đồ ngon muốn mang cho cậu đây”
“Hả? Cậu định sang nhà tớ...!chờ một chút...!được được, nào cậu đến nói gọi cho tớ, tớ báo với bảo vệ” - Thiên Kim có vẻ vô cùng bất ngờ cũng lúng túng.
Mỹ An sau khi cúp máy vẫn còn khó hiểu, giống như Mỹ An có vẻ không hoan nghênh cô lắm.
“Hình như cậu ấy có gì mờ ám”
“Biết đâu người ta đang giấu đàn ông trong nhà, em đòi đến tất nhiên là hoảng lên rồi” - Cậu cong môi nói.
“Đàn ông sao?” - Mỹ An xâu chuỗi lại một số sự việc gần đây, cảm thấy cũng rất có lý - “Thật sự có đàn ông à, trước giờ trên báo chí không thấy scandal tình cảm nào của Thiên Kim về tình cảm cả”
Thanh Tùng vừa lái xe vừa nhàn nhạt trả lời:
“Cũng có thể là kim chủ”
“Không thể nào, Thiên Kim không giống kiểu nghệ sĩ nhờ kim chủ mà tiến thân đầu, cậu ấy không để người ta bao nuôi đâu” - Trong mắt cô, Thiên Kim chính là đại minh tinh hàng thật giá thật, nhờ vào phấn đấu bản thân.
“Em đừng tiêu cực thế, kim chủ bây giờ có nhiều loại, đôi lúc là quan hệ yêu đương thật sự hoặc là quan hệ nâng đỡ thuần khiết.
Giới giải trí hay giới thương nhân đều không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, ai cũng cần người đỡ đầu, người bảo đảm cả”
Mỹ An gật đầu tỏ ý đã hiểu, xã hội này vẫn là xoay quanh tiền và quan hệ.
Thanh Tùng mở cửa xe cho cô xuống, vô cùng lịch thiệp lấy tay che đầu sợ cô đụng trúm.
“Cảm ơn anh vì hôm nay rất nhiều”
“Không có gì, em vui là được” - Thanh Tùng cười dịu dàng sau đó lái xe rời đi.
Chung cư của Thiên Kim là chung cư dành riêng cho các nghệ sĩ nổi tiếng, khâu bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Mỹ An đang bị bảo vệ giữ lại để xác minh danh tính, cô nhìn thấy một người đàn ông đang bước ra, không hiểu sao cô thấy anh ta có chút quen mắt.
Mỹ An nghiêng đầu qua muốn nhìn cho rõ nhưng anh ta cũng đồng thời quay mặt đi tránh ánh nhìn của cô.
“Chắc là minh tinh nào đó sợ bị theo dõi thôi - Cô nghĩ thầm.
“Mời cô lên tầng , chúng tôi vừa xác nhận với cô Ruby Thiên Kim rồi” - Bảo vệ đưa cho cô một thẻ thang máy.
Mỹ An mỉm cười nhận lấy mang theo hộp bánh đi tìm Thiên Kim.
Cửa thang máy tầng vừa mở ra Thiên Kim đã đứng chờ sẵn, cô mặc một bộ đồ ở nhà trong vô cùng giản dị, khác xa hình ảnh lộng lẫy thường ngày.
“Xem tớ mang gì cho cậu này”
“Bánh của “Dream” sao? Chỉ có cậu hiểu tớ, trùng hợp tớ đang thèm bánh ngọt đây” - Thiên Kim ôm chầm lấy Mỹ An nũng nịu.
Mỹ An vừa bước vào nhà là đã chú ý quan sát, cô tinh tế nhận ra Thiên Kim cố ý che giấu những dấu hiệu về sự tồn tại của một người đàn ông trong nhà này là không thể chối cãi.
Trên bàn có gạt tàn, trong đó còn có tàn thuốc còn lưu lại, Thiên Kim chắc chắn không phải một người hút thuốc.
Bàn làm việc được đặt ở một khu vực riêng biệt, phong cách tối giản, phía sau còn có kệ sách gỗ hoàn toàn khác với tông màu tươi sáng của phần còn lại.
Mỹ An nghĩ ngợi có nên hỏi thẳng Thiên Kim không hay chờ cô tự khai.
“Hương vị không đổi luôn, ngon thật sự” - Thiên Kim nhanh chóng giải quyết nửa chiếc bánh Mỹ An mang đến.
“Minh tinh các cậu không phải rất kiên đồ ngọt sao, giữ dáng nghiêm ngặt lắm mà” - Mỹ An nhịn Thiên Kim ăn lấy ăn để không nhịn được hỏi.
“Thì bởi vì kiên quá nhiều nên giờ tớ mới thèm như vậy nè”
Mỹ An lắc đầu cười, làm người nổi tiếng cũng rất vất vả.
Hai người cùng nhau nói về chuyện Linh Chi cướp kế hoạch của Mỹ An, Mỹ An thấy Thiên Kim tức giận còn vô cùng gay gắt tuyên
bố không thèm đóng phim đó nữa cũng thấy nhẹ lòng hơn.
“Anh đi ăn cùng ai đó? Là tiệm Dream sao? Anh đi cùng Mỹ An đúng không?”
“Anh đi cùng ai không cần phải báo cáo em, em đừng dùng thái độ đó nói chuyện anh”
Vân Anh biết lúc này mà cứng rắn với Thanh Tùng là phản tác dụng, cô phải giữ lại một chút tình cảm mong manh trong mối quan hệ hai người.
“Anh đừng nóng, làm em không đúng.” - Vân Anh vươn tay kéo cậu xuống ghế, tựa đầu vào vai cậu - “Em không thể mất anh, anh coi như nể tình bốn năm qua đừng vậy mà vứt bỏ em có được không?”
.