Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Bách cứ trùm đầu Mỹ An trong áo rồi cả hai người cùng chạy đi, phóng viên kiên quyết đuổi mãi không tha.
Mỹ An bị ngợp sắp không thở được rồi, hơn nữa chân cô cũng không dài bằng Thanh Bách.
“Chia nhau đi, chia nhau đi” - Cô vội đề nghị.
Thanh Bạch cau mày không đồng tình nhưng Mỹ An đã vội chạy vào thang máy bấm nút đóng cửa nhốt Thanh Bách ở ngoài.
Dù sao cũng do Thanh Bách thu hút phóng viên, cứ để cho anh tự mình xử lý đi, cô thoát thân trước mới là quan trọng. Mỹ An vẫn đang để áo khoác của Thanh Bách che mặt, chỉ để lộ ra con mắt nhìn đường, cô trong thang máy nghiêng đầu ra quan sát xung quanh xem có ai để ý mình không mới dám bước ra.
Mỹ An nghĩ đã an toàn liền chạy vội ra ngoài muốn tìm đến cửa phụ để rời khỏi trung tâm.
Nhưng chưa tìm được đến cửa thì đã bị Linh Chi bắt lấy kéo vào một căn phòng nghỉ của nhân viên còn.
“Cô lại nổi điên gì nữa vậy?” - Mỹ An khó chịu hỏi cô ta.
“Cô còn dám hỏi tôi nổi điên chuyện gì?” - Linh Chi hậm hực nói, khi nhìn vào áo khoác đang trên người Mỹ An càng tức giận hơn, lao qua giật lấy nó - “Cô giải thích đi? Tại sao áo của anh Thanh Bách lại ở chỗ cô, cô lại muốn câu dẫn anh ấy đúng không? Còn ăn mặc thành ra bộ dạng lẳng lơ thể này”
“Ngô Linh Chi, cô ăn nói cho sạch sẽ chút đi.
Tôi ăn mặc thế này thì làm sao? Mặc áo dài là lẳng lơ? Cô đang sỉ nhục trang phục truyền thống đó.
Còn về Thanh Bách, cô có bản lĩnh thì giữ cho chặt người đàn ông của mình, đừng để anh ta suốt ngày đến tìm tôi”.
Linh Chi cay cú không chịu được nhào qua muốn tát Mỹ An một cái, may là cô phản xạ nhanh né kịp.
Mỹ An cũng không hiền như trước, không muốn nhìn cô ta nữa liền giành lại thể chủ động, một tay bắt lấy cánh tay kia của Linh Chi, tay còn lại cho cô ta một cái tát như trời giáng.
"Chat!"
“A! Cô...!cô dám đánh tôi?” - Linh Chi không ngờ lại bị phản công thế này, một bên má bỏng rát in hằn dấu tay.
“Tôi có gì không dám chứ” - Mỹ An lạnh giọng - “Cái tát này là cái tát mà tôi đáng nhẽ phải đánh từ rất lâu rồi.
Bây giờ tôi hỏi cô một lần nữa, chuyện tai nạn năm xưa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mỹ An rất muốn quên đi đứa con bạc mệnh của cô và anh nhưng mỗi lần nhìn thấy Linh Chi, cơn giận của Mỹ An không sao kìm lại được.
“Tôi đã nói rồi mà, là do cô vô dụng, là có hại chết đứa con của mình” - Linh Chi vẫn cắn răng nói dối, cô ta nhìn thấy trên bàn có một bộ ấm trà liền với lấy ném về phía Mỹ An.
Mỹ An lần này không thần thánh né hết được, vẫn bị trúng vào đầu, đau điếng.
Ấm trà vỡ tan tành ra sàn, các mảnh vụn tạo thành một khoảng ngăn cách giữa Linh Chi và Mỹ An.
Linh Chi nhìn thấy Mỹ An ôm đầu đau đớn liền rất hả hê, cô ta hận không thể đem Mỹ An mà đẩy ngã xuống chỗ mảnh vụn bén ngót kia.
Mỹ An thật sự bị chọc giận rồi, cô không còn là Trần Mỹ An yếu đuối ngày xưa đâu, Linh Chi chọc vào cô chính là tự tìm đường chết rồi.
Mỹ An lấy cây chổi trong góc phòng quét vội mấy mảnh vỡ sang một bên rồi lao nhanh qua ấn Linh Chi xuống sàn.
Linh Chi so với sức lực của người từng chịu qua cực khổ rèn dũa như Mỹ An đúng là không bì kịp.
Mỹ An chế trụ hai tay Linh Chi, ngồi trên người cô ta, ánh mắt tràn ngập uất hận hét lên:
“Con của tôi có phải cô hại hay không?”
Linh Chi thoát chốc rét run cả người, hiện tại cô ta hoàn toàn rơi vào thế yếu, nếu còn khiêu khích Mỹ An nữa thật không dám tưởng tượng Mỹ An sẽ làm ra loại chuyện gì.
Thanh Bách sau khi giải quyết xong nhóm phóng viên liền đi tìm Mỹ An, anh hỏi bảo vệ có thấy một cô gái mặc áo dài xanh bộ dạng lén lút chạy qua đây không nhưng tất cả đều lắc đầu.
“Không lẽ đi khỏi rồi?” - Thanh Bách thầm nghĩ.
Ngay lúc đó một nhân viên hớt hải chạy đến trước mặt Thanh Bách nói:
“Tổng giám đốc nhanh lên, khi nãy tôi thấy cô Linh Chi cùng một người lôi kéo vào trong phòng nghỉ sau đó còn khóa trái cửa nữa.
Tôi đứng ở ngoài nghe thấy tiếng động rất lớn của đồ đạc như đang đánh nhau vậy.” Trong đầu liền hiện lại hai chữ không xong, ngoài Linh Chi ra, người còn lại chắc chắn là Mỹ An.
Lúc Thanh Bách đến cửa thật sự đã bị khóa, anh ngay lập tức bảo quản lý đưa chìa khóa đến, nghiêm giọng nói:
“Hai người dùng tay lại cho tôi, mau mở cửa”
Linh Chi nghe ra giọng của Thanh Bạch liền ủy khuất hét lên, nước mắt cũng sắp trào ra rồi:
“Anh Thanh Bách, cứu em, cứu em với!
Mỹ An nhìn cảnh này càng chán ghét hơn, nắm lấy tóc cô ta kéo mạnh:
“Nói, vụ tai nạn đó là cô gây ra đúng không?”
“A! Đau đau, cô buông tôi ra!” - Linh Chi mếu máo vì đau, giữ chặt lấy cánh tay đang nắm đầu mình của Mỹ An nghiến răng.
Thanh Bách mở cửa bước vào chứng kiến một cảnh này liền không nghĩ nhiều lao đến kéo mạnh Mỹ An đẩy qua một bên.
Mỹ An mất thăng bằng không chú ý ngã vào một mảnh vụn kính, tay áo xanh bắt đầu thấm máu đỏ.
“Em có sao không?” - Thanh Bách đỡ Linh Chi đứng lên.
Cô ta vội chui vào trong lòng anh tỏ vẻ đáng thương, tay ôm lấy một bên mặt còn in dấu tay của Mỹ An, Thanh Bách trầm mặt nhìn Mỹ An gầm lên:
“Sao cô dám làm vậy hả?”
Mỹ An cười khổ ngồi dậy, mặc dù đang rất đau nhưng cũng không biểu hiện gì chỉ đứng đó nhìn anh thật bình thản.
Thanh Bách lúc này mới nhìn đến cánh tay đang chảy máu của cô, miệng rất muốn nói một câu bản thân không cố ý nhưng cứ nghẹn lại ở cổ họng.
Mặt Linh Chi vẫn luôn trải qua phẫu thuật định kỳ để duy trì, cái tát của Mỹ An lại trùng hợp đụng vào nơi bị tổn thương nhiều nhất trong vụ tai nạn năm xưa.
“Anh ơi, mặt của em, mặt của em” - Linh Chi hốt hoảng khi thấy một số mảng da trên mặt mình bị bong ra rớm máu.
“Gọi cấp cứu, nhanh lên” - Thanh Bách vội ra lệnh cho người bên cạnh, hai tay ôm lấy Linh Chi dỗ dành - “Không sao đâu, anh đưa em đi bác sĩ”
Mỹ An đứng lặng một bên không ngừng cười chua chát, cảnh tượng này đúng là khiến cô thức tỉnh mà.
Cô cũng không muốn ở lại để gây nhau với anh, liền quay lưng rời đi.
“Mặc kệ bọn họ đi”
“Cậu lúc nào cũng tốt tình như thế, nếu mà không thoải mái như vậy thì nghỉ việc đi, dựa vào mối quan hệ của tớ cũng đủ tìm cho cậu một câu việc khác” - Thiên Kim nhìn Mỹ An như thế đau lòng đề nghị.
Mỹ An mỉm cười với Thiên Kim, cô biết Thiên Kim lo lắng cho cô nhưng nếu chỉ có tí chuyện như này đã nghỉ việc thì Mỹ An cô cũng yếu đuối quá rồi.
Ngay từ đầu đã nói cố gắng nhẫn nhịn thì cũng phải kiên trì đến cùng, ít nhất phải đạt được thành tựu nhất định mới rời đi.
“Tớ biết cậu thương tớ nhưng tớ không sao đâu, vẫn chống chọi được.”
Thiên Kim biết không khuyên Mỹ An được đành dịu dàng ôm lấy cô tiếp cho cô động lực.
Có một số chuyện chỉ có người trong cuộc hiểu rõ, người ngoài cuộc có nói trăm vạn lời cũng vô nghĩa.
.