Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỹ An không quan tâm đến lời nói của Thanh Bách, xông tới đẩy mạnh Linh Chi vào tường gầm lên:
“Cô đừng có chổi! Cô giỏi nhất chính là làm những chuyện đâm sau lưng người khác.
Ngô Linh Chi, cô tính kế tôi chưa đủ hay sao còn đi làm khó dễ Thiên Kim, cậu ấy không có thù oán với cô.”
Linh Chi thật sự không có làm, chuyện này cô ta không biết, chẳng qua khi nãy nói vài câu châm chọc thôi.
Nhưng cô ta làm quá nhiều việc xấu, Mỹ An không cách nào nghĩ cô ta vô tội được.
“Cô đừng ngậm máu phun người, tôi không có làm, tôi chỉ vừa về nước thôi” - Linh Chi có hơi hoảng sợ gấp gáp nói.
Đối với sự việc này Thanh Bách tin tưởng Linh Chi, Thiên Kim có Tuấn Triết chống lưng là chuyện Linh Chi biết.
Thanh Bách bước tới kéo Mỹ An đang kích động ra, nghiêm giọng nói: “Cô không thể bình tĩnh một chút được sao? Linh Chi mới về nước làm sao cô ấy có thể bày ra một sự việc với sự chuẩn bị lâu dài như thế này.”
Mỹ An hất tay Thanh Bách ra, đôi mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm vào anh:
“Lưu Thanh Bách, dáng vẻ này của anh tôi nhìn quen quá rồi.
Năm đó cũng vậy bây giờ cũng vậy, chỉ cần lời cô ta nói thì anh đều tin.
Dù cho cô ta có chính tay hại chết đứa con của mình, anh cũng coi như không biết.”
Không khí trong phòng phút chốc giảm xuống thật nhanh, một câu vừa rồi của Mỹ An khiến cho sắc mặt mọi người đều ngưng đọng.
Giọt nước mắt sắp trào ra của Mỹ An không biết sao cũng trở ngược vào trong, nỗi uất ức
này cô đè nén lâu lắm rồi.
“Trần Mỹ An! Cô có thôi đi không?” - Chính Thanh Bách cũng không kiềm chế được.
Anh chỉ muốn cô bình tĩnh lại không ngờ Mỹ An lại dám lôi chuyện đứa bé ra nói.
“Anh không có tư cách nói về con của chúng ta, anh cũng không có tư cách nghe đến nó.” - Mỹ An quay sang cảnh cáo Linh Chi - “Sau này muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây này, đừng có làm hại người bên cạnh tôi.”
Linh Chi một mực không nói đứng nép vào sau lưng Thanh Bách, dù sao chuyện tai nạn năm xưa một khi điều tra lại chưa chắc cô ra có thể vô can.
Thiên Kim nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng lên tiếng:
“Mỹ An, chúng ta đi thôi.”
“Được, được, tớ đưa cậu rời khỏi đây” - Mỹ An bừng tỉnh lại, việc quan trọng bây giờ là Thiên Kim chứ không phải truy cứu Linh Chi.
"Ở dưới đã có xe chờ sẵn, cô cùng vệ sĩ đưa Ruby vòng ra cổng sau.
Tôi lại xử lý cánh truyền thông còn đang đợi” - vị quản lý mặt mày đầu mồ hôi dặn dò.
Mỹ An đỡ Thiên Kim ra ngoài không thèm nhìn lấy Thanh Bách một cái.
Thanh Bách bên này cũng bị Linh Chi ôm chặt cánh tay, anh biết nói ra lời nào với Mỹ An lúc này cũng biến thành súng đạn.
“Thiên Kim, cậu ta cũng đang đợi ở dưới.”
Thiên Kim quay đầu nhẹ giọng nói một tiếng “Cảm ơn” với Thanh Bách.
Cậu ta là ai, đó có phải là người đàn ông trong đoạn clip cùng Thiên Kim không, Mỹ An tràn đầy thắc mắc.
Xem chừng cậu ta” này còn quen biết mật thiết với Thanh Bách, nghi ngờ Mỹ An dành cho Linh Chi lại sâu hơn.
Hai người thuận lợi đi ra cổng sau, ở đó có hai chiếc xe đang đợi, một chiếc là xe chuyên dụng của đoàn phim, một chiếc là LaFerrari, Mỹ An cảm
thấy bàn tay nắm lấy mình của Thiên Kim bỗng nhiên siết chặt.
“Không cần cưỡng ép chính mình” - Mỹ An vỗ vỗ lên tay Thiên Kim.
Cuối cùng Thiên Kim và Mỹ An bước vào chiếc xe chuyên dụng của đoàn phim cùng về căn hộ của cô.
Phía trước căn hộ cũng có phóng viên đợi sẵn nhưng rất may đã bị vệ sĩ đuổi đi hết.
Mỹ An rót cho Thiên Kim ly nước ấm
để cô bình tĩnh lại.
Mỹ An ngồi ngay cạnh Thiên Kim, một tấc cũng không dám rời, cô biết trong lòng Thiên Kim đang vô cùng kích động.
Trước đây Thiên Kim vất vả như nào để theo đuổi con đường này Mỹ An đều biết, bây giờ Thiên Kim có nguy cơ đứng trước thách thức tiêu tan toàn bộ sự nghiệp.
Thiên Kim hít sâu một hơi, chậm rãi nói với Mỹ An: “Cậu rất tò mò về người đàn ông đó đúng không?”
“Nếu cậu không muốn nói cũng được, không sao cả, dù có chuyện gì xảy ra tớ luôn ủng hộ cậu.” - Mỹ An khẳng định chắc nịch.
“Dù cho đoạn clip khi nãy là thật?” - Thiên Kim chua chát nói.
“Tớ tin tưởng cậu, càng hiểu rõ con người cậu.
Dù đoạn clip kia có là thật thì cậu và người đàn ông kia cũng không dơ bẩn như bọn họ nói.”
Thiên Kim ôm chầm lấy Mỹ An, nước mắt này như để vỡ mà ồ ạt trào ra.
Mỹ An phải mất một lúc mới vỗ về Thiên Kim bình tĩnh lại, đừng nói là khóc, người khác không chừng bây giờ còn đi nghĩ tới kết thúc mạng sống rồi.
“Anh ấy là Võ Tuấn Triết.”
Một câu nói bất ngờ của Thiên Kim như sét đánh ngang tại Mỹ An, Võ Tuấn Triết, bạn thân hiếm hoi của Thanh Bách.
Mỹ An để trán, người đàn ông cô từng nhìn thấy trong lần đầu tiên cô đến chung cư Thiên Kim cũng chính là cậu ta, thảo nào Mỹ An thấy quen đến thế.
“Sao cậu và anh ta lại cùng một chỗ? Trước đây có thấy hai người để ý gì nhau đâu.”
“Tuấn Triết bây giờ là ông chủ lớn phía sau của công ty giải trí Hoan Lạc, các dự án phim lớn đều có đầu tư của anh ấy”
Mỹ An nghe đến đây thì hiểu hoàn toàn rồi, kim chủ minh tinh, cái kịch bản này không xem cũng biết nó diễn ra sao.
“Hai người là thật sự...!ở bên nhau?” - Mỹ An nhịn mãi mới dám hỏi câu này.
Thiên Kim cùng Tuấn Triết là có tình ý hay chỉ vì lợi ích, vấn đề nằm ở chỗ đó.
“Tớ cũng không biết, nhưng tớ và anh ấy không phải dạng minh tinh kim chủ kia.
Lúc đầu Tuần Triết giống như là đùa giỡn tớ cơ mà sau đó đều rất thật lòng, việc gì cũng thay tớ xử lý, cũng không có đòi hỏi hay ép buộc tớ.”.
Thiên Kim lúng túng giải thích.
Mỹ An nhẹ nhõm một phen, chỉ cần không phải kiểu quan hệ kia là được, yêu đương hay không yêu đương thì sau này nói tiếp.
“Vậy người trong xe lúc nãy là Tuấn Triết rồi, tại sao cậu nhìn thấy anh ta lại tỏ ra bất an như thế?”
“Tớ không biết, có lẽ là tớ sợ đi.
Mối quan hệ của tớ và anh ấy vẫn luôn không rõ ràng, một khi bị đem ra phơi bày dưới ánh sáng, không biết chừng những ký ức đẹp đẽ cũng sẽ bị chối bỏ.”
Mỹ An nghe Thiên Kim nói vậy mà đau lòng, không nhịn được ôm lấy Thiên Kim.
Trong lòng thầm mắng Thanh Bách, chuyện nào cũng liên quan tới anh mà hễ liên quan tới anh thì đều là chuyện xấu.
Tuấn Triết đó trước đây phong lưu đa tình như nào có đâu phải không nhớ, nói chung người bên cạnh Thanh Bách thì không có thiện cảm nổi.
Tin tức này thì không cách nào giấu được, trong thời gian ngắn đã lan truyền khắp nơi.
Mỹ An ngủ lại chăm sóc Thiên Kim, bất kỳ thứ gì có thể lên
mạng được đều không cho cô chạm vào.
Bây giờ ngoài mấy lời khó nghe của phóng viên, mắng chửi của dân mạng thì có gì tốt lành nữa đâu.
Thiên Kim nói với cô là danh tính của Tuấn Triết đã được nhấn chìm rồi, lần này mình cô lãnh đủ thôi.
Phim mới không công chiếu nổi, phim đang quay có lẽ cũng phải dừng.
Sự nghiệp của Thiên Kim tạm thời bị coi như phải đóng băng.
“Nghe rồi” - Mỹ An bình thản nói.
“Nghe rồi?” - Thanh Bách nhíu mày - “Vậy cô không định xin lỗi tôi sao?”
“Tôi làm gì mà phải xin lỗi anh.
Việc tôi nói hôm qua à? Dù cho Linh Chi không làm chuyện lần này nhưng những lần trước thì không có sai” - Mỹ An không chút do dự nói.
“Cô...!cô.” - Thanh Bách hít sâu từng hơi nén giận, anh cảm thấy dây thần kinh mình sắp bị Mỹ An làm cho nóng tới đứt ra rồi.
.