Câu nói của cô khiến anh như hóa đá.
Đứa bé năm đó...!nếu nhớ không nhầm thì nó còn chưa kịp thời thành hình.
Nhắc lại chuyện cũ, đâu chỉ có mình cô đau, anh cũng đau lòng cơ mà.
Đó đâu phải chỉ là con của một mình cô, mà còn là con của anh nữa.
Năm tháng trôi qua, cứ tưởng chừng như nỗi đau đó đã ngủ quên cùng với năm tháng.
Vậy mà bây giờ khi nhắc lại cảm giác vẫn cứ đau như ngày đầu.
Thư Kỳ nhìn biểu cảm trên gương mặt điển trai ấy, trong lòng cô lại đau như xé thắt tim gan.
Bản thân là một người mẹ lại không thể tự bảo vệ được cho đứa con của mình, đến cả việc người ta lấy bé con của cô ra khỏi cơ thể cô từ lúc nào mà cô cũng không hay biết.
Cô cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng rồi.
Còn anh...! anh là ba của đứa bé vậy mà lại đi tin tưởng lời của người khác.
Chẳng những không bảo vệ mẹ con cô mà còn đổ hết tất cả mọi trách nhiệm để một mình cố gắng vác...!anh không xứng để cô tha thứ.
Khẽ kéo ra một nụ cười lạnh, cô nhìn anh bằng đôi mắt vô cảm mà nói.
"Bây giờ anh hối hận thì có phải là quá muộn rồi không?"
"Tôi..."
"Hàn Thiếu Phong, chúng ta đã là chuyện không thể nào nữa rồi."
"Tại sao?"
"Giữa tôi và anh có một khoảng cách quá lớn, bây giờ cũng không thể gần lại được.
Sau đêm nay, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, tất cả hãy để nó chìm vào quên lãng.
Anh trở về với cô ta, tôi sẽ trở về với cuộc sống của bản thân tôi."
"Ngô Thư Kỳ...!"
"Lẽ ra tôi không nên trở về.
Hàn Thiếu Phong...!tôi hối hận rồi."
Nói xong câu đó, cô liền đứng dậy, mặc lại váy áo trước đôi mắt tĩnh lặng của anh.
Mọi chuyện từ lúc bắt đầu đã là sai...
Yêu anh là sai, trở thành vợ của anh, mang thai con của anh là sai.
Trở về đây, gặp lại anh lại còn day dưa một đêm cũng đã là sai.
Hối hận...!Cô đã hối hận rồi...
Hàn Thiếu Phong ngồi đó, đôi mắt tĩnh lặng giấu đi mọi sóng gió bên trong.
Phải chăng đây chính là quả báo...!quả báo anh đã làm tổn thương cô.
Giờ thì anh biết, biết cảm giác ấy đau lòng đến nhường nào rồi.
Chỉ tiếc là khi anh biết thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
Dáng người gầy gầy lặng lẽ đi ra khỏi phòng, trước khi đi cô còn nói với anh rằng.
"Đợi tôi có thể điều tra lại vụ tai nạn năm đó, Hàn Thiếu Phong...!anh tốt nhất là hãy bảo vệ Hoắc Tử Yên cho thật tốt.
Bằng không tôi nhất định bắt cô ta sống không bằng chết.
Còn nữa, tôi và anh sau đêm nay...!không còn bất kì mối quan hệ nào nữa.
Chúng ta sau này...!hy vọng sẽ không trùng phùng."
Nói đoạn, cô đưa tay giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ xuống rồi chậm rãi buông tay trước mặt anh.
Kỉ vật xưa bây giờ đã đứt, đoạn tình cảm đầy nước mắt này cũng đến lúc kết thúc rồi.
Hàn Thiếu Phong ngồi đó, nhìn dáng người nhỏ nhắn khuất hẳn khỏi căn phòng.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đi xuống giường.
Đến chỗ sợi dây chuyền lấp lánh dưới sàn, anh khom người nhặt nó lên.
Cầm sợi dây chuyền trên tay, đôi mày anh nhíu chặt lại.
Sợi dây chuyền này rõ ràng là một cặp với sợi dây chuyền của anh, vậy tại sao...!nó lại ở trên người cô?
Trong lòng anh xuất hiện một nút thắt, một nút thắt mà bản thân anh không biết gỡ như thế nào.
Hỏi...!Liệu hỏi rồi thì người ta có trả lời cho anh biết sự thật hay không...!Vụ tai nạn năm mười chín tuổi đã khiến anh hôn mê tận một tháng trời, đến khi tỉnh lại, anh mất đi một phần kí ức, người bên cạnh lại chỉ có một mình Hoắc Tử Yên.
Ngày tháng sau đó, cuộc sống của anh cứ nhạt nhẽo mà trôi qua.
Anh cảm thấy hình như bản thân mình đã bỏ quên một điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng.
Cho đến khi anh gặp Thư Kỳ, hai người xảy ra những chuyện ngoài ý muốn dẫn đến phải kết hôn.
Bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống của anh mới có được chút cảm giác bình yên.
Từ giữa mi tâm truyền đến một cơn đau dữ dội, anh nhắm chặt mắt, kìm nén lại sự đau đớn của mình.
Lại là những hình ảnh đó, mờ mờ ảo ảo cứ ám ảnh lấy tâm trí anh không buông.
Lại là bóng dáng nhỏ nhắn mờ ảo đó khiến anh chẳng thể nhìn rõ là ai.
Đau...!Thật sự rất đau...
Thân người cao lớn ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, trong tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền không buông.
Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, anh hình như có nghe được tiếng ai đó đang gọi tên của anh.
Giọng nói đó, rất dịu dàng, rất ấm áp và cũng rất quen tai.
"Thiếu Phong! Hàn Thiếu Phong anh sao vậy, Thiếu Phong...!"
Vội vã chạy đến ôm lấy cơ thể anh, Thư Kỳ hoảng sợ đến tái cả mặt.
Lúc nãy cô bỏ đi, chợt nhớ lại chiếc điện thoại của mình vẫn đang nằm trong một xó nhà anh nên liền quay lại.
Kết quả vừa bước vào thì liền nghe thấy tiếng động lớn.
Chạy lên đây thì đã thấy anh như thế này.
Ôm chặt lấy anh vào lòng, cô run rẩy khóc không thành tiếng.
Mất một vài phút, cô mới bình tĩnh lại rồi tìm điện thoại gọi xe cứu thương.
"Hàn Thiếu Phong, anh không được xảy ra chuyện.
Ân oán của chúng ta vẫn còn chưa tính rõ ràng, anh đừng có hòng mà chạy trốn."