Mối tình đầu thứ
Edit: Qing Yun
Buổi tối Vưu Gia gặp ác mộng, ngủ không an ổn, chốc chốc lại vô thức chui vào lòng anh.
Lục Quý Hành bị cô quấy tỉnh rất nhiều lần, thấy cô cau mày bất an, lăn qua lộn lại, bèn vỗ vai cô, thấp giọng dỗ dành.
Nhìn cô giãn mày ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, mắt anh có quầng thâm mờ mờ, Vưu Gia hỏi anh: “Tối qua anh ngủ không ngon ạ?”
Lục Quý Hành yên lặng nhìn cô, sau đó quay đầu bước đi không buồn đáp.
Vưu Gia ở phía sau kéo tóc, làm sao vậy nhỉ!
Dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng, vui vẻ chào hỏi ai: “Cuối cùng A Quý cũng về rồi!”
“Vâng.” Anh đáp lời, đi ra sân ngồi phơi nắng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tầng mây, chiếu xuống bờ mi anh, tạo ra bóng ma như rẻ quạt.
Vầng sáng đột nhiên biến thành màu đen, anh mở mắt ra, thấy Vưu Gia đang cúi người nhìn mình, đôi mắt tròn xoay loạn, đánh giá anh một lượt, giống như có thể nhìn thấy hoa nở trên người anh.
Anh cong chân, ôm cô ngồi lên đùi mình, nghiêng đầu hỏi cô: “Nhìn gì đấy?”
Vưu Gia lắc đầu, kéo tóc buộc gọn ra sau, sau đó ôm lấy anh, cong mắt cười lấy lòng: “Có phải tối qua em quấy anh không?”
Anh ngoài cười nhưng không không cười: “Đừng nhìn anh nịnh nọt như vậy, chờ lát nữa sẽ tính sổ với em.”
Vưu Gia ai một tiếng: “Sao anh lại thù dai như thế! Có thể vui sướng làm vợ chồng được không.”
Anh nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái, lặp lại câu cô nói lần nữa: “Vui sướng… Làm vợ chồng.” Anh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”
Vưu Gia không biết anh lại bắt đầu mưu tính ý xấu gì, bèn hừ một tiếng, trượt xuống khỏi đùi anh rồi đi giúp dì làm bữa sáng.
“Không nói chuyện với anh nữa, anh quá đáng ghét.” Vưu Gia vừa đi vừa nói: “Bụng dạ quá đen tối.”
Lục Quý Hành đặt tay xuống gáy, tiếp tục nằm trên sô pha phơi nắng, khóe miệng vẫn luôn cong lên.
Anh ngủ rồi.
Quá tài. Trước giờ chất lượng giấc ngủ của Vưu Gia luôn không tốt, tối nào cũng phải nằm ấp ủ thật lâu mới ngủ được, nhìn thấy anh vừa nằm không bao lâu đã ngủ, cô cảm thấy quá khó tưởng tượng.
Cô ngồi xổm bên chân nhìn anh ngủ, lúc ngủ khuôn mặt anh ôn hòa hơn khi tỉnh, có cảm giác thiếu niên, đặc biệt phúc hậu vô hại.
Vưu Gia nhìn anh hồi lâu cũng chưa thấy anh tỉnh.
Có lẽ là công việc mệt mỏi, tối qua lại vội vàng trở về gặp cô, còn bị cô quấy không ngủ được, bây giờ thật sự quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi!
Vưu Gia mềm lòng, không nỡ đánh thức anh, bèn ngồi dựa gần anh hơn, tựa đầu lên vai anh, cùng anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Lục Quý Hành tỉnh lại, Vưu Gia đã dựa cả người lên ngực anh.
Anh: “…”
Thật ra Vưu Gia rất dính người, buổi tối ngủ luôn thích dán lấy anh, anh người nghiêng cô cũng nghiêng người muốn dựa gần anh, anh đi vệ sinh, cô cũng phải rầm rì nửa ngày. Có đôi khi bị cô quấy quá, anh bèn kéo cô đi rèn luyện, luyện mệt rồi, cô tự nhiên sẽ tránh anh.
Nhưng không được bao lâu sẽ quên hết rồi bám anh như cũ.
…
Lục Quý Hành cúi đầu nhìn cô một lát, sau đó bế cô vào phòng.
Anh vừa bế cô lên, cô lập tức mơ màng tỉnh giấc, hỏi anh: “Nấu xong bữa sáng rồi, anh có muốn ăn không?”
“Chờ lát nữa ăn, ăn cái khác trước đã.”
“Dạ?”
Anh cười, ôm cô vào phòng ngủ.
Chỉ một câu như vậy, Vưu Gia lập tức hiểu ra, bắt đầu mặt đỏ tim đập nhanh, bị anh trêu chọc một câu là không chống đỡ được, tối qua ngủ an ổn, cô còn nghĩ gần đây nhu cầu của anh ít đi rồi! Đại khái là thức đêm lâu, thận mệt, không lăn lộn được nhiều.
Sáng sớm đã bị vả mặt.
Vưu Gia hoàn toàn không khiêng được, anh quá có thể mài mòn sức lực của cô, có đôi khi còn mang chút cố ý, Vưu Gia vừa đá vừa cắn, cuối cùng vẫn bị ăn sạch sẽ, bị ép hết chút thể lực cuối cùng.
Lúc ấy rốt cuộc Lục Quý Hành mới sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
Vưu Gia héo.
Lục Quý Hành tâm trạng tốt sẽ thích chiều cô, cô nói cái gì anh cũng nghe.
Vưu Gia nói: “Em muốn mát xa toàn thân.” Phải xoa bóp mới thoải mái, cả người nhức mỏi quá, sắp không bò dậy được rồi.
Anh nhướng mày cười: “Em xác định bây giờ em muốn yêu cầu cái này?”
Vưu Gia gật đầu, lại lập tức lắc đầu: “Thôi… Vẫn thôi thì hơn, nhỉ?”
Lục Quý Hành tiến đến hôn cô, vỗ đầu cô, tà ác nói: “Ngoan!”
Vưu Gia: “…”
Cầm thú, cầm thú mà!
…
Thời gian có thể bên nhau luôn rất ngắn ngủi.
Đã nói về ở với cô một tuần, cuối cùng vẫn có việc đột xuất xảy ra.
Nửa đêm ngày thứ ba, anh đứng ngoài ban công nghe điện thoại, anh Mạch ở bên kia nói bô bô nửa ngày, anh ở bên này yên lặng từ đầu đến cuối, cuối cùng chỉ nặng nề ừ một tiếng.
Vưu Gia yên lặng thở dài, cũng thành thói quen rồi.
Cô ôm chăn mơ màng ngồi dậy, anh đi đến, cô ôm eo anh cọ đầu dựa vào, nói bằng giọng mũi: “Anh cứ làm việc của anh đi, em lại không sao cả.”
Bệnh viện cho cô nghỉ lâu đơn giản là sợ cô có bóng ma tâm lý, sau này lúc làm việc cảm xúc sẽ mâu thuẫn, nhưng thật ra cô không yếu ớt như vậy.
Buổi tối hai ngày trước gặp ác mộng, nhưng có anh ở bên, cô không sợ hãi như tưởng tượng, hai ngày này đã không gặp ác mộng nữa.
Lục Quý Hành vuốt tóc cô, yên lặng một lúc lâu. Tính cách Vưu Gia rất trẻ con, lại thích bám người, nhưng thật ra anh biết cô rất hiểu chuyện, trước nay chưa từng khiến anh phải nhọc lòng, nhưng điều này trái lại càng khiến anh áy náy hơn.
Anh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cọ cằm lên đầu cô, nói: “Anh đưa em ra ngoài chơi hai ngày, nhé?”
Vưu Gia mơ mơ màng màng, đầu óc không quá tỉnh táo, nghe xong một lúc mới phản ứng lại: “Dạ?”
Cuối cùng là binh hoang mã loạn thu dọn đồ đạc.
Khi anh Mạch đến đón, thật ra Vưu Gia vẫn còn mơ hồ không hiểu ra sao.
Anh rất bận, nhưng rất ít khi đưa cô theo cùng, một là không tiện, hai là không thích công việc là việc riêng lẫn lộn với nhau.
Bây giờ đại khái là sợ cô ở một mình sẽ gặp ác mộng, không yên tâm để cô ở nhà một mình.
Cô vừa hưng phấn vừa lo lắng.
Anh Mạch thấy Vưu Gia thì huýt sáo một cái, chậc lưỡi không ngừng với Lục Quý Hành: “Còn dìu già dắt trẻ nữa, bị fans cậu thấy thì nói thế nào? Nói là trợ lý cậu mới tuyển à?”
Lục Quý Hành bỏ vali vào xe, sau đó kéo Vưu Gia vào, lúc ngồi xuống, anh mới trả lời anh Mạch: “Tùy anh!”
“Chậc!” Hồng nhan họa thủy, đúng là hồng nhan họa thủy!