Đêm nay các bé được khách quý mang đến nơi không có ba mẹ.
Vì hiệu quả chương trình, đạo diễn yêu cầu khách quý làm các bé nói chuyện với mình, cố gắng hướng dẫn các bé nói về ba mẹ.
Nhưng có lẽ đạo diễn chưa từng chăm sóc chơi cùng các bé, không biết các bé rời khỏi ba mẹ là không thể nghe thấy hai chữ ba mẹ.
Mới vừa có người muốn nhắc đến, cảm xúc của các bé vừa ổn định xuống lại bùng nổ, một cô bé há miệng gào khóc, cô bé vừa khóc, những bạn nhỏ khác cũng khóc theo, hiệu ứng liên hoàn quả thực bùng nổ, mấy khách quý cũng chỉ là thiếu niên choai choai, cả đám lập tức luống cuống tay chân.
Vừa dỗ vừa trêu đùa, dỗ hơn nửa ngày cũng không khống chế được tình huống.
So sánh với những bé khác, ba bé con nhà Lục Quý Hành chính là những bé bình tĩnh nhất, rốt cuộc bên cạnh có người quen, hơn nữa Vưu Gia thường xuyên bận việc của bệnh viện, Lục Quý Hành cũng có đôi khi đóng phim vài tháng không thấy người, đối với bọn họ, ba mẹ không có bên cạnh không phải chuyện khó tiếp thu.
Dật Chi còn dạy Mẫn Chi: “Mẫn Chi ngoan, khóc là sẽ không xinh đẹp nữa, biết không?”
Khi Dao Chi chỗ Mẫn Chi lại đây, cậu bé cho Mẫn Chi một cây kẹo que, bây giờ bé vẫn chưa lim xong, mùi sữa bò ngọt ngào quẩn quanh đầu lưỡi, Mẫn Chi cảm thấy ngọt đến mức cả người đều lâng lâng, bé cũng không có cảm giác muốn khóc, chỉ là cảm thấy các bạn nhỏ khóc thật khó hiểu.
— Từ nhỏ đến lớn, đối với Mẫn Chi, nếu ngoan là một loại bản năng, vậy thì công năng tặng kèm chính là giỏi thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Đối với bé, nhìn không thấy ba mẹ thì nhiều lắm cũng chỉ khổ sở mất mát một chút thôi, chỉ thế mà thôi.
Bé có rất nhiều rất nhiều yêu thương và quan tâm, nhiều đến mức muốn tràn ra.
Những yêu thương này mang đến cho bé tâm cảnh vô cùng rộng rãi.
Đương nhiên, dùng cách nói thông tục hơn chính là vô tâm vô phổi.
Người phụ trách dẫn ba bé là một chị gái có tên rất kỳ lạ, tên là Quan Vinh, chừng mười sáu mười bảy tuổi, có hai cái răng nanh nhòn nhọn, khi cười nốt ruồi trên khóe mắt hiện lên rõ ràng, trong nét thanh thuần có vài phần trải đời, đương nhiên ba bé không thể đưa ra lời đánh giá như vậy được, đánh giá này là của đạo diễn phim [Chư thần Thượng Cổ], rất lâu trước kia cô ấy từng hợp tác với Lục Quý Hành, khi đó Dao Chi và Dật Chi vẫn là tnh trùng cần được thụ tinh, Thượng Quan Vinh cũng mới chừng mười tuổi.
Khi Vưu Gia đến đoàn phim, lúc nào cũng gặp cô ấy ở đó.
Cô ấy nhớ rõ cảnh tượng Vưu Gia và Lục Quý Hành oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở đoàn phim, khi đó cô ấy đứng đó không xa, vì không nhớ được lời thoại nên suốt ruột nắm tay dậm chân trong góc, vừa nghiêng đầu thì thấy Vưu Gia và Lục Quý Hành đụng phải nhau.
Khi ấy bên cạnh Lục Quý Hành có rất nhiều người, đạo diễn nhà sản xuất gì đó, mênh mông một đống người, vốn dĩ mọi người đang thảo luận vấn đề sửa đổi kịch bản nhưng vì Lục Quý Hành đột nhiên dừng chân nên tất cả cùng im lặng.
Cả đám nhìn theo ánh mắt của Lục Quý Hành.
Trước mặt là một cô gái xinh đẹp, tuổi không lớn, ánh mắt linh động, mọi cử động đều lộ ra nét hồn nhiên không rành việc đời của thiếu nữ, mọi người không biết cô là ai, chỉ biết cô đến cùng bên đầu tư nhưng người không kiêu căng ngạo mạn gì, đến bên này cũng chỉ là lấy việc công làm việc tư sang chơi một chút, không ảnh hưởng đến toàn cục, cho nên không có ai để ý, huống hồ một ngày đoàn phim tới lui cả trăm người, bận đến mức chân không chạm đất, làm sao có thời gian đi chú ý một cô gái, tuy rằng xinh đẹp nhưng giới giải trí cái không thiếu nhất chính là những cô gái xinh đẹp, cho nên mọi người thấy nhiều cũng thành quèn.
Nhưng lúc này ai cũng tò mò đánh giá cô.
Có lẽ cô không đoán được mình sẽ gặp trường hợp này cho nên giật mình đứng ngây người ở đó.
Lục Quý Hành bỗng nhiên cười khẽ, anh nghiêng đầu giới thiệu với mọi người ở bên: “Bà xã của tôi.”
Làm những người còn lại khiếp sợ như nhìn thấy cái gì kinh hãi lắm.
Từ góc độ của Thượng Quan Vinh, cô ấy có thể nhìn thấy rõ đôi tai của Vưu Gia lập tức đỏ bừng lên rõ ràng dưới ánh mặt trời, cô xấu hổ.
Vốn dĩ là một cô gái rất tùy tính, đột nhiên lại trở nên câu nệ, cứng đờ chào hào những người xung quanh, chỉ trách người bên cạnh Lục Quý Hành đều là tay già đời, rất biết trêu chọc, anh một câu tôi một câu, chỉ nói thầy Lục ngày thường không để lộ chút tiếng gió nào mà động tác còn rất nhanh, nói thầy Lục là người khó chiều như thế, hỏi Vưu Gia thu phục anh thế nào, Vưu Gia bị trêu đỏ hết mặt mày, Lục Quý Hành nắm tay cô hơi kéo về phía sau, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa: “Nơi nào là cô ấy thu phục tôi, là tôi vất vả lắm mới theo đuổi được cô ấy, mọi người cũng đừng trêu, cô ấy dễ xấu hổ lắm.”
Cả đám lại cười hi ha hai câu, trêu chọc anh sao phải căng thẳng như thế, cuối cùng săn sóc kết bạn rời đi, để hai người nói chuyện riêng một lát.
Người đi rồi, Vưu Gia đánh anh một cái, vừa bực vừa xấu hổ trách anh: “Anh biết em ở chỗ này từ trước rồi, sao anh không nhắc nhở em?”
Lục Quý Hành liền nâng cằm cô lên, cười xấu xa như con cáo già đã mưu tính thành công: “Chính em ngốc, còn trách anh à?”
Vưu Gia giận, dẫm chân anh, rồi lại đá một cái, nhưng vì sức khỏe cách xa nên cuối cùng cô bị Lục Quý Hành giữ hai tay kéo đi rồi. Cô tức giận đi sau hừ anh, Lục Quý Hành quay đầu lại cười với cô, cong tay cọ lên mũi cô, nói cô mắng cũng mắng đánh cũng đánh, còn náo loạn thì anh sẽ dạy cô một trận!
Thượng Quan Vinh nhìn từ đầu đến cuối, đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ.
Cô ấy sinh ra trong một gia đình rất tồi tệ, cuộc sống hỗn loạn cùng cảm giác khó thở khiến cô ấy trưởng thành sớm, cũng ghét thế giới này, đại khái là tâm sinh tướng, khuôn mặt cô ấy hiện rõ vẻ chán đời, nhìn người khác cũng là sự xa cách lạnh lùng, kết hợp diện mạo thanh thuần non nớt làm cô ấy có khí chất khác lạ độc đáo, cho nên khi tuyển diễn viên, đạo diễn lập tức nhìn trúng cô ấy.
Giới giải trí rất sâu, là nơi tư bản hội tụ, đương nhiên sóng ngầm mãnh liệt nổi lên liên tục, người ở chỗ đó như đặt mình trong trung tâm cuồng phong, nhìn như gió êm sóng lặng, thật ra xung quanh toàn là mưa rền gió dữ.
Tuy cô ấy còn nhỏ tuổi nhưng đã hiểu rất nhiều.
Cô ấy biết thế giới này tàn khốc, biết mặt xấu xí thô bỉ của lòng người, biết dơ bẩn, biết phẫn nộ cùng lo âu, biết tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ…
Nhưng giờ khắc này, cô ấy như ác quỷ ngã vào vũng bùn thế gian, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một mảnh trăng lạnh sáng ngời.
Bây giờ đã trôi qua bảy năm, nhưng nhớ lại vẫn khiến cô ấy lòng mang cảm kích, cảm kích vận mệnh cho cô ấy nhìn thấy ánh sáng, cho cuộc đời làm bạn với đêm tối và sáng sớm của cô ấy biết thế giới này tuy tàn khốc nhưng vẫn có tốt đẹp tồn tại, cho nên vẫn đáng để giờ mong.
Nhiều năm trôi qua, cô ấy đã trưởng thành, có được một vị trí nhỏ trong giới giải trí, tuy rằng có rất nhiều điểm không như ý, nhưng đại để cũng sống ra dáng vẻ mà cô ấy muốn, không a dua nịnh hót, không nịnh nọt đón ý nói hùa, một lòng mài đao tu luyện, tâm hướng ánh sáng, ánh sáng đương nhiên sẽ chiếu đến.
Cô ấy vốn không định tham gia chương trình lần này vì cô ấy không thích trẻ con, trái lại còn khiến một số hồi ức không tốt đẹp hiện lên, nhưng bên chương trình cung cấp tư liệu, xác định nói gia đình Lục Quý Hành sẽ tham gia, cô ấy liền động lòng.
Cho tới nay, Lục Quý Hành và Vưu Gia vẫn luôn nấn ná trong đầu óc cô ấy, hồi ức tô đẹp theo năm tháng, đến nỗi biến thành một loại tượng trưng cho thánh khiết, là tình yêu mà cô ấy hướng tới.
Cô ấy nhìn Dao Chi Dật Chi và Mẫn Chi, càng nhìn càng thấy thích, có lẽ là kết tinh của tình yêu đẹp, gia đình có tình yêu sẽ sinh ra đứa trẻ có tình yêu.
Cô ấy ghé vào đầu giường hỏi bé gái: “Mẫn Chi yêu nhất là ba hay mẹ?”
Bé gái mặc chiếc áo hoodie nhung có hình con vịt, mặt sau là cái đuôi nhỏ, bé đang sửa lại đệm giường cùng hai anh, nghe chị gái đột nhiên hỏi như vậy, bé xoay người nhìn, chớp mắt cười nói: “Chị đẹp quá, Mẫn Chi thích chị.” Nói xong liền che miệng cười rộ lên.
Đây là chiêu tất sát chị Tư Tư dạy bé, tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác.
Thượng Quan Vinh không ngờ Mẫn Chi sẽ trả lời như vậy, cô ấy cười ha ha: “Vậy đêm nay em ngủ cùng chị được không?”
Mẫn Chi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt nên gật đầu: “Được ạ!”
Bé con dễ nói chuyện như vậy thật là hiếm thấy, Thượng Quan Vinh hỏi bé: “Ở nhà Mẫn Chi ngủ cùng ai?”
“Mẫn Chi tự mình ngủ ạ.”
“Nhỏ như vậy mà đã tự ngủ rồi sao?”
“Mẫn Chi không nhỏ, Mẫn Chi ba tuổi rồi.”
“Không thích ngủ với ba mẹ hả? Mẫn Chi thích ngủ một mình sao?” Trong ấn tượng của cô ấy, hình như đứa trẻ nào cũng thích dính lấy mẹ, cho dù cô ấy ở trong một gia đình không hạnh phúc, mẹ đối xử với cô ấy như là đối xử với con kiến, nhưng khi cô ấy bằng tuổi Mẫn Chi, cô ấy vẫn khát vọng được ở bên cạnh mẹ.
Vấn đề này khá phức tạp đối với Mẫn Chi, bé suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Mẫn Chi thích ngủ với ba mẹ, nhưng Mẫn Chi đã lớn.” Chị Tư Tư đã nói với bé: “Bé ngoan nên hiểu chuyện, ba mẹ có việc cần làm, Mẫn Chi không thể quấy rầy, xấu hổ.”
Thượng Quan Vinh lập tức sửng sốt, cách hồi lâu mới quay đầu hỏi đạo diễn phía sau camera: “Cái này có thể chiếu không?”
…
Lúc tổ hậu kỳ chỉnh sửa, thậm chí đạo diễn còn thêm câu “Cái này có thể chiếu không?” Của Thượng Quan Vinh vào, vì thế khi đoạn ngắn này được đăng lên, các fans điên cuồng “A a a a a a” không ngừng.
“Ha ha ha ha chị gái Thượng Quan hiểu rất nhiều ha!”
“Mẫn Chi, cái này có phải người ba xấu của con dạy cho con không?”
“Trời ạ, anh quá đáng quá, sao anh có thể dạy hư em bé được.”
“Chậc… [email protected] tình. Não bổ.”
“Mẫn Chi, dì nói với con, con về nhà nhất định sẽ bị đánh.”
“Con lớn lên sẽ hối hận cho coi.”
“Ha ha ha ha ba mẹ con có cả tỷ lời muốn nói với con.”
“Đột nhiên bị con gái bán đứng không kịp đề phòng, ha ha ha ha anh nói mặt già của anh phải cất vào đâu! Mãnh liệt yêu cầu chương trình phỏng vấn một chút, đưa micro vào miệng anh tôi, tôi muốn nghe ảnh giải thích!”
…
Vưu Gia nhìn thấy liền té xỉu, xong rồi, không còn mặt mũi gặp người.