Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong

chương 7-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cô không cam lòng cái gì?"

Dùng sức che miệng lại, cô không muốn làm cho đối phương nghe được chính mình thút thít.

Âm thanh nức nở của cô sao che giấu được sự nhạy bén Cận Lực, khiến cho anh càng xác định lập trường của mình, anh tuyệt đối không thể để cho một cô gái cứ ngây thơ như vậy, từ bây giờ đem thanh xuân của mình cứ giao cho Lôi Ngự Phong.

Rất nhanh. Cô từ trên máy trở về Đài Bắc, theo như lời nói của Cận Lực, cô là người thừa kế tài sản của anh, hoặc cùng với anh ấy li hôn......

“Phu nhân, cô cần uống chút gì không?” Đang ngồi trên ghế sofa là một người đàn ông rất đẹp trai, nhã nhặn lại lịch sự, trên sóng mũi có cặp mắt kính, anh tựa hồ cảm nhận cô vô cùng bất an, vì thế ngẩng đầu, không vội hỏi.

Theo bản năng cô lắc đầu, muốn đè nén cảm giác bất an ở trong lòng, vẫn là muốn cho người đàn ông kết bên biết cô thực sự ổn.

Cô chỉ muốn biết chồng cô hiện tại như thế nào.

Người trước mặt họ Lạc, tên một chữ Dịch, không đến ba mươi tuổi là CEO của tập đoàn Lôi Đình, cũng là trợ thủ đắc lực của Lôi Ngự Phong.

Anh đặc biệt đến sân bay để đón cô, cùng cô ở bên ngoài chờ đợi, anh nói Lôi tổng còn ở trong phòng phẫu thuật, ngụ ý kêu cô quay về nhà đợi ở trong này cũng vô ích.

Khí thế của người đàn ông này không thua kém Lôi Ngự Phong.

Nguyễn Y Nông cười khổ, chỉ an phận ở Lôi gia một đêm, nơi đó chỉ còn có lão Trần cùng vài người giúp việc, rất lâu rồi Lôi Ngự Phong không xuất hiện ở đây.

Sáng sớm, Lạc Dịch đến Lôi gia đón cô đi đến bệnh viện, anh đơn giản nói cho cô.

“Chồng cô sức khỏe ổn định, hiện vẫn chưa tỉnh.”

Vì thế bọn họ ở trong phòng khách đợi chờ Lôi Ngự Phong hết thuốc gây mê.

Cô nghiêm túc nhìn Lạc Dịch đang xem tạp chí, cô nhớ không lầm, một năm trước cô từng gặp mặt anh một lần trong đám cưới của cô, là phù rễ cho Lôi Ngự Phong.....“Phanh” một tiếng, cửa mở.

Quan Dạ Kì từ bên ngoài tiến vào, cho dù vẫn buồn ngủ, vẫn làm cho phụ nữ thét chói tai vì vẻ đẹp trai, trên người mặc áo bác sĩ màu trắng, tóc đen hỗn độn, càng kỳ quái hơn cậu ta đi chân trần.

Quan Dạ Kì không chỉ đẹp trai tài giỏi, đồng thời chỉ trong thời gian ngắn làm phó viện trưởng của bệnh viện này. Sản nghiệp của anh ta.

“Y Nông? Cô đã đến? Đêm qua tôi phẫu thuật cả một đêm, gần sáng mới ngủ, vừa rồi nghe y tá nói chồng cô đã tỉnh.....”

“Anh... anh ấy tỉnh rồi sao? Tôi bây giờ có thể đi vào nhìn anh ấy không?” Nguyễn Y Nông ngồi trên sofa đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn Quan Dạ Kì, Lạc Dịch cuối cùng đem ánh mắt từ quyển tạp chí dời qua một bên.

“Chờ một chút, Y Nông, bình tỉnh nào" Quan Dạ Kì vuốt vuốt tóc mình nói.

“Thế nào...... Là anh ấy..... Không muốn gặp tôi sao?” Cô bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, âm thanh bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng, vừa rồi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng, bây giờ lại mất đi huyết sắc.

“Không phải.” Quan Dạ Kì một chút chột dạ cười nói:“Bệnh của chồng cô..... Có chút phiền toái.”

Phiền toái? Nguyễn Y Nông cùng Lạc Dịch không hẹn liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lạc Dịch mở miệng.

“Có vấn đề gì?”

“Cậu ấy....khả năng....” Quan Dạ Kì khó mở miệng nói.

“Hãy bớt nhảm nhí đi” Lạc Dịch luôn luôn điềm đạm trên mặt chuẩn bị nỗi đóa, mà Nguyễn Y Nông bất giác nắm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh hơi dùng sức làm cho nó trở nên trắng bệch.

“Đầu cậu ấy.....” Quan Dạ Kì dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, không đành lòng nhìn Nguyễn Y Nông:“Không chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa theo phim chụp x quang cho thấy chồng cô có khả năng bị mất trí nhớ.”

“Điều này sao có thể?” Nguyễn Y Nông khó chấp nhận nhìn Quan Dạ Kì.

“Đương nhiên có khả năng, Y Nông, tôi vừa rồi gặp cậu ấy, cô biết không? Cậu ấy hoàn toàn không nhận ra tôi”

Nguyễn Y Nông chăm chú nhìn Quan Dạ Kì, muốn nhìn người này có phải đang nói dối không, anh ấy có phải đang nói đùa.

Bác sĩ Quan chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ.

“Anh ấy làm sao lại bị thương như vậy?” Cô đành phải thu hồi ánh mắt, lại hỏi ra nghi vấn.

“Chuyện này nên hỏi Lạc CEO.” Quan Dạ Kì không chút do dự đem củ khoai lang đang nóng ném cho Lạc Dịch.

Nguyễn Y Nông lại nhìn phía người sắc mặt nghiêm túc nãy giờ không nói chuyện, một lát sau, người này tựa hồ không tình nguyện mở miệng.

“Người mẫu ảnh lấy bình hoa đập vào đầu chồng cô"

Nguyễn Y Nông đang nghe chuyện hoang đường này không biết nên khóc hay nên cười.

Chồng của cô bị tình nhân đánh, mà cô còn ở nơi này lo lắng cho anh, sợ anh gặp chuyện nguy hiểm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tươi cười còn khó coi hơn khóc, hốc mắt toàn nước mắt ngập ngừng hỏi.

“Tôi muốn nhìn anh ấy một chút, có thể chứ?”

Quan Dạ Kì thở dài:“Được rồi, cô phải chuẩn bị tâm lý, cậu ấy có khả năng không nhận ra cô”

Thang máy đến lầu , “Đinh” một tiếng, đến nơi.

Bọn họ phải ra thang máy, nhận thấy không khí bất thường ở bên ngoài, từng đợt tiếng bước chân, tựa hồ có chuyện gì phát sinh.

“ Bác sĩ Quan.” Một dụng cụ y tế, nhìn Quan Dạ Kì chạy lại chào hỏi đến đây.

“Có chuyện gì?” Quan Dạ Kì hỏi.

“Là, bệnh nhân phòng , ngài ấy đang nổi giận.” Y tá một mặt hoảng hồn nói tiếp,“Lôi tổng còn cử động nhiều, chảy rất nhiều máu......”

Không thể nào, đã bị thương còn hung hăng như vậy? Quan Dạ Kì cùng Lạc Dịch kinh ngạc liếc nhau, Nguyễn Y Nông đã chạy vào bên trong.

Đến phòng , mới chợt ngừng bước chân, dùng tay lau mặt lung tung, dè dặt cẩn trọng đẩy cửa phòng ra.

Phòng bệnh vốn nên yên tịnh, kỳ thực bên trong rất náo loạn, thậm chí khí thế ngất trời huyên náo giống như ngoài chợ, gối đầu, lọ thuốc, ống tiêm bay đầy trời.

Không ai chú ý tới cô, bởi vì bác sĩ cùng y tá tập trung né tránh ám khí, nói chuyện với anh.

“Lôi tổng, mời ngài trước nên bình tĩnh lại, đừng ném lung tung......”

“Lôi tổng, có chuyện gì thì nói, có thể thương lượng......”

“Lôi tông, bác sĩ Quan lập tức tới ngay......”

“Lôi tổng, hãy uống một chút nước......” Bọn họ hết thảy dụ dỗ, khuyên bảo liên tục.

Vị này là tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Đình nếu gặp chuyện không may, bọn họ biết ăn nói thế nào với cấp trên.

“Cút! Đều cút hết ra ngoài cho tôi” Người đàn ông cao lớn cường tráng, lưng đưa về Nguyễn Y Nông, đem những thứ bên cạnh vướt đi dễ dàng, tức giận đám người này thật ầm ĩ.

Đáng chết! Đầu của anh, tựa hồ càng lúc càng đau.

Nguyễn Y Nông nhìn bóng lưng quen thuộc kia. Vẫn như cũ dày rộng, cường tráng, hữu lực, tràn ngập nam tính không chê vào đâu được, cho dù trên đầu băng một lớp vải trắng, giống như vương giả cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Một trận trước mắt làm cho cô không nhịn được hốc mắt lại đỏ. Bọn họ đã bao lâu rồi không gặp mặt? Nửa năm? Anh thường bớt chút thời gian đến nước Mĩ thăm hai đứa trẻ, nhìn thấy cô lại xa lạ như người qua đường, cô có thật nhiều thật nhiều ủy khuất, đè nén xuống dáy lòng.

Cô nghĩ nếu anh muốn cuộc sống như vậy, cô nguyện ý cùng anh phối hợp.

“Thực xin lỗi.” Nguyễn Y Nông lo lắng nhìn anh đang đau đầu nói:“Tôi có thể...... Giúp gì không?”

Cô nói rất nhỏ, xen lẫn với những người ở bên trong. Kỳ thực rất khó nghe thấy, nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng.

Giống như có người đánh một quyền, Lôi Ngự Phon ngẩng đầu, quay sang, tầm mắt thâm thúy gắt gao nhìn người đang đứng ở cửa, tinh tế xinh đẹp.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Nhìn nhau một lúc thật lâu.

Rồi đột nhiên,giống như ở trong mộng tỉnh dậy, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, chớp chớp thay đổi nhanh đến vậy.

“Y Nông?”

Cô nghe được anh gọi tên cô, vừa rồi còn lớn tiếng mắng người sao bây ôn nhu lạ thường.

Mắt đẹp nháy mắt rồi nói. “Em chạy đi đâu lâu vậy? Lại đây.”

Cô nhìn anh hướng tới cô dang hai tay ra, cánh tay thon dài chờ đợi cô trên đầu vẫn còn chảy máu.

Nguyễn Y Nông nhớ đến chuyện lúc nãy anh có khả năng mất trí nhớ sao lại hống hách đến như vậy.

Trong trí nhớ anh rất mạnh mẽ, đối với cô quá mức bá đạo, giống như dã thú, quyến luyến từng tất trên cơ thể của cô. Mặc dù có thời điểm cô mơ hồ cảm anh muốn, không phải anh đã có tình nhân khác rồi sao.

Anh chưa bao giờ hỏi cô có đồng ý hay không, tự bản thân anh quyết định là được.

Trong thời gian ở riêng, cô biết anh cùng với vô số người phụ nữ có tình cảm với nhau.

Người mẫu ảnh, diễn viên cùng với tiểu thư khuê tú..... Những tấm ảnh được phóng viên chụp lại đăng trên báo, làm cho cô đau lòng rất lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ chết.

Cô không thể cứ như vậy chết mà chết, cô còn có Khải Thần cùng Khải Duệ, bọn trẻ không thể không có cô, bởi vậy cô phải phấn chấn lên, học cách bình thản sống tiếp, thậm chí bắt đầu tiếp tục hoàn thành việc học của cô. Nếu anh cần một Lôi phu nhân hữu danh vô thực này, cô cố gắng học làm cho anh vừa lòng.

Hiện tại, Nguyễn Y Nông khiếp sợ thở hốc vì kinh ngạc vì người đàn ông này nhìn cô cười.

Anh không phải mất trí nhớ sao? Vì sao anh còn nhớ rõ cô như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio