Edit: Sa
Xem xong chương trình đã gần mười hai giờ, hôm nay lại đi máy bay nên lúc này Ngôn Sơ Âm mệt lử, không còn sức lực đâu mà xem bình luận trên mạng, càng không có tinh thần để trao đổi ý kiến với Thẩm Gia Thụy, cô tiễn anh ra cửa, “Ngủ ngon.”
Thẩm Gia Thụy khẽ cúi đầu nhìn gương mặt trắng mịn ấy. Làn da được chăm sóc kỹ lưỡng nên vô cùng mịn màng và căng mọng, dưới ánh đèn, người phụ nữ sắp ba mươi thoạt trông như thiếu nữ độ trăng tròn, vô cùng ăn khớp với gương mặt hằn sâu trong ký ức của anh…
Thẩm Gia Thụy thoáng ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn cô bất giác trở nên mềm mại, nói nhỏ: “Ngủ ngon.”
Giữa hành lang vắng lặng trong đêm khuya, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt quá đỗi dịu dàng của người đàn ông tuấn tú trước mặt khiến tim Ngôn Sơ Âm đập loạn nhịp. Cô nhoẻn môi cười như đáp lại, sau đó lập tức đóng cửa. Bóng đêm mờ ảo, sắc đẹp của người đàn ông ấy quá mị hoặc, tốt nhất sau này ít tiếp xúc với trai đẹp vào đêm khuya thôi.
Đóng cửa, trái tim xáo động với sắc đẹp của Ngôn Sơ Âm bình tĩnh trở lại, sau khi rửa mặt thêm lần nữa, cô leo lên giường đi ngủ. Ngủ được khoảng tám, chín tiếng, nếu không bị cú điện thoại của bạn bè đánh thức, e rằng Ngôn Sơ Âm vẫn còn đang say giấc.
Ở ngàn dặm xa xôi, nhịn cả buổi tối nên ngay khi Ngôn Sơ Âm vừa bắt máy, Viên Lộ lập tức xả hận: “Mày giấu tao chắc cũng mệt lắm nhỉ.”
Ngôn Sơ Âm vẫn chưa tỉnh ngủ, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Trong show mới, mày giẫm phải vận cứt chó trở thành tùy tùng của nam thần của tao! Vậy mà lúc bọn tao tới Bắc Kinh, mày không thèm nói tiếng nào!” Tuy đã tới trường quay xem trực tiếp nhưng họ chỉ được xem các màn trình diễn trên sân khấu, còn những cảnh khác phải xem ti vi mới biết được. Do đó, Viên Lộ không hề biết hóa ra “quan hệ” giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy lại thân thiết như vậy.
Ngôn Sơ Âm đã hoàn toàn tỉnh ngủ: “Mày xem show rồi?”
“Xem từ tối qua rồi. Mặc dù mày bất nhân bất nghĩa nhưng tao là người am hiểu lễ tiết nên không đánh thức mày lúc nửa đêm.”
“Vâng vâng, tạ ơn tráng sĩ đã giơ cao đánh khẽ.” Ngôn Sơ Âm ngồi dậy dựa vào đầu giường hỏi, “Thế nào, tao thể hiện ổn chứ?”
“Đâu chỉ là ổn. Hôm qua mày vừa khóc, hôm nay đã lên thẳng hotsearch, hiện tại trên mạng đang điểm danh những “người nổi tiếng” là hậu cung… à không, là fan của nam thần nhà tao.”
“Fan?” Ngôn Sơ Âm nhướn mày, “Xem ra bọn mày rất hài lòng với biểu hiện của tao.”
“Quá là hài lòng ấy chứ, tất cả đều hoan nghênh fan chất lượng cao như mày gia nhập đại gia đình.” Nói tới đây, Viên Lộ chợt nhớ ra một chuyện, nghiêm túc nói: “Suýt bị mày đánh trống lảng, nói đi, mày thông đồng với Burning từ khi nào?”
Đoạn phim các thành viên Burning nhiệt tình tiếp đón Ngôn Sơ Âm đều được phát sóng, chính Ngôn Sơ Âm khi xem trên ti vi cũng có cảm giác như mình rất thân với họ chứ đừng nói tới khán giả.
Trước khi chương trình phát sóng, Ngôn Sơ Âm tương đối bất an vì sợ mọi người truy tìm nguyên nhân rồi lại đào bới ra quá khứ. Nhưng bây giờ xem ra phản ứng của khán giả không tệ lắm khiến Ngôn Sơ Âm bình tĩnh hơn nhiều, tựa như Thẩm Gia Thụy đã nói, phát sóng cũng phát sóng rồi, quan tâm tới ý kiến của người khác làm gì. Dù sao có quan tâm cũng vô dụng.
Ngôn Sơ Âm cười với người bên kia điện thoại: “Thay vì hỏi mấy vấn đề râu ria này, sao mày không hỏi mấy chuyện quan trọng hơn, ví dụ như tour diễn của nam thần nhà mày sẽ được tổ chức ở đâu đầu tiên?”
“Chuyện quan trọng như vậy sao lại không hỏi được.” Viên Lộ phản bác Ngôn Sơ Âm theo phản xạ, nói xong mới kịp phản ứng, kích động hỏi, “Mày nói cái gì cơ? Nam thần đã xác định thời gian và địa điểm cho buổi concert đầu tiên rồi á?”
Thông tin Thẩm Gia Thụy tổ chức tour diễn đã được công bố từ lâu nhưng không ai biết trạm đầu tiên mang tính chất cực kỳ quan trọng sẽ được tổ chức ở đâu.
“Xác định rồi, chính miệng nam thần của mày nói. Tuy vẫn chưa công bố nhưng khoảng hai tháng nữa là tổ chức nên chắc cũng sắp bán vé, mày chuẩn bị đi, ở Bắc Kinh đó.”
“Bắc Kinh? Tụi mày đúng là gần đây được độc sủng mà.” Viên Lộ hoàn toàn bị dời lực chú ý, “Tao chuẩn bị nhờ người săn vé đây, mày cần không?”
Trong fandom có chia tầng lớp và địa vị, Viên Lộ được coi là nguyên lão trong fandom của Thẩm Gia Thụy, cô ấy khá thân thiết với những người quản lý fandom nên không cần tốn quá nhiều tiền của và công sức cũng có thể lấy được vé có vị trí đẹp, chính vì vậy nên Ngôn Sơ Âm mới không xin vé cho cô ấy. Còn về Tống Thi Văn thì chồng cô ấy cũng được xem là đại gia, mua vé là chuyện nằm trong tầm tay nên cũng không cần lo.
Ngôn Sơ Âm không ngại trở thành mục tiêu bị thù hận: “Không cần đâu, tao có hai vé nội bộ, hôm đó sẽ đi cùng Tâm Tâm.”
“Vé! Nội! Bộ!” Viên Lộ nghiến răng nghiến lợi, “Vĩnh biệt, giao tình giữa chúng ta đã chấm dứt!”
Cúp điện thoại của Viên Lộ, Ngôn Sơ Âm không muốn ngủ nữa nên rời khỏi giường.
“Âm Âm dậy rồi à?” Hôm qua xem chương trình được một nửa thì dì Lâm bỏ cuộc về phòng ngủ. Dì tưởng Âm Âm ngủ rất trễ nên chắc là không dậy ăn sáng, vì thế dì không chuẩn bị đồ ăn sáng.
Mỗi sáng dì Lâm đều ăn cháo, hơn nữa lúc nào dì cũng cố ý nấu nhiều vì đôi khi Ngôn Sơ Âm giảm cân thì buổi sáng hai dì cháu sẽ cùng ăn cháo. Bây giờ còn dư lại nửa nồi cháo, dì Lâm nghĩ đi xào chút đồ ăn và làm trứng gà ốp la cũng không tốn bao nhiêu thời gian nên nói với Ngôn Sơ Âm: “Rửa mặt đi, dì nấu bữa sáng cho.”
“Dạ.” Ngôn Sơ Âm đi rửa mặt, lúc ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Đang là ban ngày nên Ngôn Sơ Âm mở cửa không chút do dự, quả nhiên liền thấy Thẩm Gia Thụy đứng ngoài cửa, cô nhướn mày: “Chào buổi sáng, có việc gì không?”
“Chào buổi sáng.” Thẩm Gia Thụy gật đầu, “Tối qua quên nói với em, hôm nay có chút việc nên buổi tập dượt bị dời đến trưa mai.”
“Đài truyền hình thông báo cho tôi rồi.” Hôm qua Ngôn Sơ Âm đã được đạo diễn Giản gọi điện thông báo ngay khi vừa xuống máy bay, nhưng cô vẫn cười cảm Thẩm Gia Thụy, “Nhưng mà cũng cảm ơn anh nhé.”
“Tôi sợ họ quên thông báo làm em đi uổng công.” Thẩm Gia Thụy hơi mím môi rồi lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Mùi thơm từ phòng bếp bay ra, Ngôn Sơ Âm cười nói, “Đang chuẩn bị ăn, anh ăn chưa?”
Thẩm Gia Thụy lắc đầu.
Ngôn Sơ Âm không bất ngờ lắm, nhà Thẩm Gia Thụy không có người giúp việc, có lẽ là vừa đến Bắc Kinh nên vẫn chưa tìm được người đáng tin, mà anh lại không giống kiểu người đảm đang nên không ăn sáng là rất bình thường.
Bây giờ quan hệ giữa họ xem như không tệ, tối qua còn cho anh ăn chực một bữa nên Ngôn Sơ Âm không ngại ngần gì nữa: “Có muốn vào nhà tôi ăn không? Dì nấu nhiều cháo, có điều hơi thanh đạm.”
Thẩm Gia Thụy cũng không khách sáo, “Vậy làm phiền em nhé.”
Ngôn Sơ Âm nhường lối để anh vào nhà, sau đó đưa dép cho anh.
Lại một lần nữa ngồi xuống bàn ăn ở nhà Ngôn Sơ Âm, bưng chén cháo nóng hổi, Thẩm Gia Thụy như vô ý cảm thán: “Lâu lắm rồi không ăn sáng.”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày, hỏi: “Sao không thuê người giúp việc?”
“Không tìm được người ở quê, người vùng khác nấu không hợp khẩu vị.”
Đúng lúc này dì Lâm bê trứng gà ốp la đi ra, nghe Thẩm Gia Thụy nói thế thì vô cùng tán thành, phụ họa: “Chứ còn gì, hai dì cháu cũng không quen khẩu vị ở đây, lúc dì chưa tới đây ở, Âm Âm ăn uống thất thường lắm, cả người gầy guộc thấy thương.”
Ngôn Sơ Âm định nói là vì khi đó áp lực công việc lớn, mấy năm nay đã ổn định, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật nên mới ổn hơn, nhưng vừa định mở miệng lại thấy Thẩm Gia Thụy nhìn mình như đang suy nghĩ gì đó, cô bất giác ngồi thẳng lưng. Nhìn cái gì mà nhìn, bây giờ cô cũng không mập nhé.
Thẩm Gia Thụy dời tầm mắt đi như không có gì, dì Lâm vẫn nhiệt tình nói với Thẩm Gia Thụy: “Ăn nhiều vào, hôm nay không nấu được gì nhiều, lần sau cậu Thẩm nói trước với tôi một tiếng, tôi nấu đặc sản quê nhà cho mấy đứa ăn.”
“Vậy thì cảm ơn dì ạ.” Thẩm Gia Thụy luôn rất lễ phép với người lớn.
Hôm qua xem chương trình, nhìn thấy cậu thanh niên này trang điểm cứ như con gái, lông mi dài cộng thêm kẻ mắt nữa khiến dì hơi khó tiếp thu. Còn lúc này, nhớ lại ấn tượng lần đầu tiên gặp Thẩm Gia Thụy cho tới bây giờ, dì Lâm cảm thấy cậu thanh niên này không tệ chút nào, có vài sở thích kỳ quặc cũng không phải chuyện gì to tát, xem chương trình nghe giới thiệu cậu thanh niên này giỏi lắm, có lẽ là giới trẻ bây giờ thịnh hành trào lưu trang điểm đậm?
Dì Lâm trò chuyện với Thẩm Gia Thụy một lát thì để cho hai người tự ăn, dì ăn sáng rồi, bây giờ phải đi ra ban công phơi quần áo.
Thẩm Gia Thụy còn chưa ăn sáng xong thì chuông điện thoại vang lên, là trợ lý Tề gọi đến. Ngôn Sơ Âm ngồi cạnh Thẩm Gia Thụy nên cũng nghe thấy giọng nói sốt sắng phát ra từ trong điện thoại.
“Thụy ca không ở nhà ạ? Anh đi đâu thế? Em…”
“Tôi đang ăn sáng ở nhà hàng xóm.” Thẩm Gia Thụy vừa nói vừa định đứng dậy.
Sức ăn của Ngôn Sơ Âm khá ít nên no rồi, thấy Thẩm Gia Thụy chưa ăn xong thì nói: “Anh ăn đi, để tôi ra mở cửa.”
Thẩm Gia Thụy ngồi xuống, bảo người bên kia điện thoại chờ một chút rồi cúp máy, tiếp tục thong dong ăn sáng.
Trợ lý Tề ngơ ngác nhìn cửa nhà đối diện. Thụy ca sang nhà hàng xóm ăn sáng? Hàng xóm nào mà nhiệt tình quá vậy? Đến khi cửa nhà mở ra, trông thấy Ngôn Sơ Âm, miệng trợ lý Tề há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà, “Cô… cô Ngôn? Cô ở đây ạ?”