Edit: Bonghongxingdep
Lúc vui vẻ sẽ nhảy tại chỗ, vẫn nhảy, giống như kanguru con (chuột túi), gần đây Ngô Hiếu Thiên phát hiện Lê Chương Vi có một đặc điểm rất kỳ lạ.
Một, là một trong số đó mà thôi.
Lại nói Lê Chương Vi người này thật là có chút kỳ quái, rõ ràng lúc ngồi yên tĩnh thoạt nhìn là một thiên kim đại tiểu thư cao quý tao nhã, nhưng sau khi chân chính quen biết, không thể nào mà thấy được một mặt yên tĩnh bình thản kia của cô được (không bao giờ thấy được vẻ bình thản cao quý của cô được), lúc này Ngô Hiếu Thiên mới phát hiện ra mình đối với những hiểu biết Lê Chương Vi trong quá khứ, hầu như đều là sai lầm.
Thời gian cô ấy huyên náo tuyệt đối nhiều hơn thời gian yên tĩnh, hơn nữa cô ấy hình như rất thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn nghĩ hết tất cả biện pháp dính anh thật chặt, hơi tách ra một chút cũng sẽ hỏi anh là muốn đi đâu.
Không biết đây là lần thứ mấy gào lên với cô là mình thật ra chỉ muốn đi tiểu mà thôi, lại bắt đầu rồi.
"Đời trước em là keo dán sao? Làm gì mà dính anh chặt như vậy ?"
(Đoạn này mình chém, nguyên văn là三秒胶 keo dán giây.)
Lê Chương Vi cũng không phải là lần đầu tiên nghe được câu này rồi, nhưng mà mỗi lần nghe đều cảm thấy buồn cười.
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
"Vậy anh nhanh lên một chút, phải nhanh trở lại ah!"
Ngô Hiếu Thiên đá văng ra ghế sa lon nhỏ trước mặt, xem ra chân của anh xác định là % lành rồi, hôm nay anh vừa mới đi bệnh viện tháo bột cánh tay phải, trước đừng nhắc tới mùi phải bọc một tháng đó làm người ta ngạt chết, lúc khôi phục lại chỉ có sức nặng của tay phải, ngược lại anh cảm thấy thế này thì quá nhẹ, thật là khủng khiếp.
Bác sĩ dặn dò anh trong khoảng thời gian ngắn không nên hoạt động kịch liệt, giống như là ném bóng hoặc cầm vật nặng, Ngô Hiếu Thiên chỉ hỏi một câu có thể lái xe mô tô bình thường hay không, bác sĩ trả lời cũng không ảnh hưởng gì, nhưng vẫn muốn anh nên chú ý một chút, nếu thấy đau một cách kì lạ thì nhất định tới bệnh viện tái khám.
Tiểu xong sau trở lại phòng khách, Ngô Hiếu Thiên vừa mới ngồi xuống ghế sofa, Lê Chương Vi liền ghé sát tới.
Cô khoác tay anh, sau đó tựa đầu vào vai anh, cả buổi tối duy trì cái tư thế này cô đều không cảm thấy mệt mỏi, nhưng Ngô Hiếu Thiên lại phiền.
"Em ngồi bên cạnh anh không được sao? Tại sao phải dính sát anh như thế?"
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
Ngô Hiếu Thiên chưa từng quen bạn gái, không ngờ hai người ở chung một chỗ sẽ có nhiều thói quen không hợp như vậy. Anh đã quen tự do tự tại rồi, hiện tại đột nhiên có một gánh nặng dính mình thật chặt như vậy, anh cảm thấy rất không quen.
Từ sau khi đồng ý cùng cô lui tới, Lê Chương Vi gần như hoàn toàn thâm nhập vào cuộc sống của anh, trước cô thay thế anh đi làm ở cửa hàng bít tết một thời gian, bọn họ chỉ có thể gặp mặt nhau vào cuối tuần, hiện tại ngày nào cũng gặp mặt, bởi vì Lê Chương Vi ngày nào cũng đến nhà anh báo danh.
"Bởi vì người ta muốn ở chung một chỗ với anh mà!"
Về sau ngày chủ nhật mỗi tuần Hiếu Thiên đều phải đi làm, nếu như muốn bồi dưỡng tình cảm mà nói, thực sự chỉ có ngày bình thường mới nhìn thấy mặt nhau, ban ngày bọn họ đều phải đi học, cho nên sau khi tan lớp liền trở nên quý báu hơn.
Sau khi tan học Lê Chương Vi liền bắt đầu dính Ngô Hiếu Thiên, đi theo anh cùng nhau đón xe buýt về nhà, sau đó khi đến nhà của anh chơi đến gần nửa đêm mới để cho tài xế nhà cô đón về.
Bác Ngô là nhân viên quản lý của một tòa nhà phụ cận, vốn là phải làm theo ca, lại đổi cho một người nhân viên khác thích làm cố định ca buổi sáng, cho nên bác Ngô liền thay đổi thành nhân viên quản lý cố định ban đêm.
Làm như vậy tiền lương sẽ tương đối nhiều hơn, bác Ngô rất vui mừng, liền đảo lộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi rồi, vì vậy sau khi tan học về đến nhà trong khoảng thời gian này sẽ không có bất kỳ người quấy rầy bọn họ.
Lê Chương Vi rất thích dán chặt Ngô Hiếu Thiên như vậy lúc xem ti vi, cô sẽ luôn luôn tìm đề tài tán gẫu cùng anh, chỉ là bình thường Ngô Hiếu Thiên cũng không quá quan tâm cô, thỉnh thoảng hung dữ đáp lại cô mấy câu, nhưng cô lại vui mừng như mua vé số trúng độc đắc vậy.
Không, phải nói nếu anh nguyện ý cho cô một ánh mắt thôi, cô sẽ cám ơn trời đất cảm tạ chúng thần rồi.
Cô tựa như một đóa hoa tầm gởi khát vọng tình yêu, quấn lấy anh thật chặt, quấn lấy anh, quấn lấy anh, không có lúc nào là không mơ mộng cảm giác được dựa vào bên cạnh anh, cho nên luôn là khoác tay của anh, dựa sát ngực của anh, để cảm nhận được cảm giác ấm áp trên người của anh.
Chỗ nào cũng không đi, chỉ ngồi trong phòng khách xem ti vi, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ cần Ngô Hiếu Thiên ở bên cạnh, cô sẽ không tự chủ được cảm thấy vui vẻ.
"Em thật kỳ quái. . . . . ."
Ngô Hiếu Thiên ngại phiền dường như liếc cô một cái, cuối cùng vẫn là đầu hàng cô.Ngoại trừ một chút hay dính người, còn lại những mặt khác căn bản không bắt bẻ được cái gì.
Anh nghĩ anh cần một khoảng thời gian mới thích ứng được cảm giác có người bên cạnh, mỗi lần nói chuyện đều có người trả lời anh, thật ra thì không chỗ nào để chê cả.
"Có sao?" Lê Chương Vi ngọt ngào cười với anh. "Thích bám người rất kỳ quái sao? Chúng ta vừa mới bắt đầu lui tới! Vốn là nên dính như keo như sơn mới đúng."
Nghe cô vừa nói thế, Ngô Hiếu Thiên im lặng lúng túng đỏ mặt.
Cũng là bởi vì cô quá dính anh, hại anh không dám trốn vào phòng chơi điện tử, bởi vì anh chỉ cần vào phòng cô nhất định sẽ đi theo vào.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng rất là nguy hiểm, hơn nữa bên cạnh lại có giường, mà cô lại dính như vậy, cho nên mấy buổi tối này Ngô Hiếu Thiên vẫn ép mình tận lực ở trong phòng khách.
Tối thiểu phòng khách cho người ta cảm giác lý trí hơn, anh vẫn nỗ lực kiềm chế dục vọng, không để cho mình suy nghĩ tới cái đó nhiều. (cái đó chắc mọi người hiểu hen)
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Thấy trên ti vi đang giới thiệu chợ đêm ăn vặt nổi danh, Ngô Hiếu Thiên cảm giác bụng ục ục ục ục kêu lên. "Này, anh có chút đói bụng."
"Cái cửa hàng này có phải nằm phụ cận trường học của chúng ta sao!" Lê Chương Vi chỉ vào hình ảnh cuối góc trên màn hình, nhìn rất quen mắt. "Hiếu Thiên, anh muốn ăn cái này sao?"
Ngô Hiếu Thiên nhìn cô một cái.
"Em mà cũng thích ăn đồ ăn ven đường sao?"
"Ai nói? Anh lại dùng thành kiến kì quái gì phê bình em vậy." Lê Chương Vi cảm thấy có chút không vui, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lập tức khôi phục lại.
"Hiếu Thiên, chúng ta đi dạo chợ đêm thôi!"
"Gì?"
"Đi dạo chợ đêm ah, đi ra ngoài một chuyến, hóng mát một chút." Lê Chương Vi kéo tay của anh đứng lên. "Tay phải của anh rốt cuộc cũng tháo ra rồi, coi như là ăn mừng!"
"Tới trường học bên kia? Có chút xa!"
Ngô Hiếu Thiên đùn đẩy. Nếu muốn ăn khuya, thì lục tủ lạnh là được, tội gì đi cho tốn tiền.
"Đi nha, đi mà! Bác sĩ không phải nói tay của anh lái xe sẽ không có ảnh hưởng gì sao?"
Ngô Hiếu Thiên hơi híp mắt nhìn cô chằm chằm: "Thật ra là em muốn ngồi xe của anh chứ gì?"
Lại nói hôm nay trên đường về nhà sau khi tháo bột, Lê Chương Vi nói với anh, cầu xin anh sáng sớm ngày mai đi xe tới nhà cô chở cô đi học, nhưng anh rất vô tình cự tuyệt cô.
Cô rõ ràng có thể ngồi xe hơi, hơn nữa trong nhà còn có tài xế chuyên dụng đưa đón cô, tại sao lại cố tình muốn ngồi xe mô tô?
Sau khi nghe cô liền chu lên môi, nói anh không hiểu tâm tư của một cô gái.
Anh hiểu! Ai nói anh không hiểu?
Hai ngày nay anh bị cô là làm phiền đến nỗi đầu đau như kim châm rồi.
Cô chính là muốn cùng ah ở chung một chỗ sao!
Anh hiểu được khát vọng của cô, hơn nữa cô đã từng nói cô rất ghen tỵ khi nhìn thấy anh chở Tiểu Bàn đi học, đương nhiên anh biết cô có bao nhiêu mong đợi có thể ngồi lên phía sau xe mô tô của anh, nhưng anh cũng có suy tính của anh.
Vừa mới tháo bột tay phải, mặc dù cảm giác không ra ngoài có chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc anh cũng tháng chưa lái xe rồi, một lần cuối cùng lái xe là lúc xảy ra tai nạn xe cộ, anh có chút sợ cũng là bình thường.
"Hay chính là anh không chịu cho em ngồi lên xe mô tô của anh?" Lê Chương Vi nổi cơn ghen, chẳng lẽ anh vẫn còn nhớ tới Tôn Tú Châu sao ? "Tại sao Tiểu Bàn có thể, còn em thì không được?"
"Anh không nói không chở em, chờ mấy ngày nữa anh xác định tay phải không có vấn đề gì, thì anh sẽ chở em!"
"Anh đã đồng ý, không được đổi ý đó!"
"Anh đã lừa em bao giờ chưa?" Làm gì mà không tin anh như vậy?
"Anh đã từng mà." Lê Chương Vi nhỏ giọng lầu bầu.
"Này, sự kiện kia có thể quên đi được hay không? Anh căn bản không có đồng ý với em mà." Ngô Hiếu Thiên kháng nghị, cô không thể nói không thành có chứ?
Lê Chương Vi oán giận: "Theo em thấy, anh chính là đồ vô lại! Thế nhưng muốn người ta xóa bỏ câu nói đầu tiên. . . . ."
"Anh không phải đã đồng ý lui tới với em rồi sao? Như vậy còn vô lại sao?"
"Được, vậy em sửa lại, anh đã từng vô lại được chưa."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Ngô Hiếu Thiên bất đắc dĩ trợn mắt, thật sự bị cô đánh bại rồi. "Đi thôii! Xuống lầu mượn xe đạp của chủ cho thuê nhà."
"Anh muốn chở em sao?" Lê Chương Vi vui mừng trừng lớn hai mắt.
Quan hệ của bọn họ bắt đầu từ xe đạp, bây giờ anh không phải là bệnh nhân rồi, nên đổi lại anh ấy chở cô sao?
Đây chính là phong độ cần có của nam sinh!
"Nếu như em không phải sợ tay phải anh ở trên đường thế nào đó, vậy thì đi thôi!" Ngô Hiếu Thiên cũng không phải là nguyền rủa mình, mà là anh thật không quá yên tâm. "Không cẩn thận hại em ngã, anh bồi thường không nổi đó nha! Có mười Ngô Hiếu Thiên cũng không bù được một Lê Chương Vi."
Đi cùng với cô, trái tim của anh đập nhanh hơn một chút.
"Thì ra là anh đang lo lắng cho em."
Lê Chương Vi cực kỳ cảm động ôm lấy anh.
Cô vô cùng vui vẻ, thì ra mình được Ngô Hiếu Thiên coi như bảo bối vậy, mới vừa rồi cô thật sự hiểu lầm anh.
"Không nên hơi một tí lại ghìm chặt anh! Em có phiền hay không?"
"Cái gì mà ghìm chặt? Là ôm có được hay không!"
Lê Chương Vi không ngừng cố gắng vươn tay ôm chặt hông của anh, coi như anh có đẩy cô ra lần, cô cũng sẽ lần thứ một ôm anh.
Ngô Hiếu Thiên cũng không có biện pháp nào với sự cố chấp của cô, không thể làm gì khác hơn là uy hiếp cô: "Em không thả tay ra, thì anh sẽ không dẫn em đi chợ đêm."
Lê Chương Vi không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, sau đó đổi thành khoác cánh tay của anh.
Đây có thể tính là lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ phải không? Cô gần như đi bước nhảy bước, vui vẻ vẻ kanguru con, vui mừng phấn khởi theo Ngô Hiếu Thiên cùng nhau ra khỏi nhà.