Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Convert : lacmaitrang
Nguồn: Tàng thư viện
Sửa lại từ cv: Quỳnh Thiên
" Nếu ko thể edit chỉn chu thì xin đừng ôm cái chữ edit vào rồi bôi nhọ nó"
Ờ, ad là nỗi nhục của giới editor đấy, ý kiến quá thì mời ra đọc làm gì đau mắt, tức ngực, hại thân. Ad nghèo lắm nhà toàn gạch đá thôi ko trả nổi tiền viện phí đâu.
tiểu hoa đán mặt đơ, kỹ thuật diễn NG vài chục lần,trong đoàn làm phim tức giận nôn ra lời thô tục, vung tay rời đi, không hề có tinh thần nghề nghiệp
Cái tin tức này chiếm cứ trang đầu trong cùng ngày. Trong video có thể thấy rõ ràng nữ diễn viên phách lối, lời nói cùng thái độ tùy hứng, khuôn mặt đẹp đẽ bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, mặt mày tràn đầy lệ khí, một đám ăn dưa quần chúng nhìn trợn mắt hốc mồm.
{ Tô Nhược thật làm cho người ta thật buồn nôn. }
{ cầu cô cút ra khỏi giới giải trí a! ! ! }
{ lại là cô ta, không có ngạc nhiên một chút nào, cô ta trước đó không phải trên Weibo xảy ra xung đột với Tuyết Bảo sao? Tôi thấy chính là ghen ghét Idol nhà tôi kỹ thuật diễn so với cô ta tốt hơn, may mắn hơn so với cô ta! Bình hoa tốt nhất vẫn nên làm bình hoa OK. }
Mà lúc này, thân là người trong cuộc Tô Nhược sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, thân thể không nhịn được run rẩy, cô muốn nói sự tình căn bản không phải như vậy, rõ ràng là Nhâm Tuyết Sinh châm ngòi khiêu khích, cô mới nhịn không được phát cáu, cô không hiểu, vì cái gì đối phương luôn luôn muốn nhắm vào mình. Không biết qua bao lâu, tinh thần không còn hoảng hốt nhìn thấy một dãy số quen thuộc.
Tựa như người sắp chết đuối, cuối cùng cũng bắt được một khúc gỗ nổi, tiếng nói bén nhọn: "Diệc Viễn ô ô ô. . . em nên làm cái gì a? Diệc Viễn, bọn họ đều đang mắng em. . ."
Đối phương trầm mặc nửa ngày: "Tô tiểu thư cô tìm nhầm người rồi."
"Diệc Viễn!!"
"Tôi nhớ không lầm, Tô tiểu thư trước đó thế nhưng có chính miệng nói qua, chướng mắt tên nhà giàu này."
Hắn châm chọc nói: "cô vứt bỏ tôi hai lần, mỗi lần đều đem tôi giẫm trên mặt đất, dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô."
Tô Nhược nghe vậy tựa như một động vật nhỏ bị bóp cổ, tiếng khóc lóc bỗng nhiên ngưng lại.
Ngoài phòng có ánh mặt trời màu đỏ trượt vào đường chân trời, trong phòng trở nên tối mờ, chỉ có nơi xa dần dần sáng lên đèn đuốc soi sáng ra một chút ánh sáng, điện thoại chẳng biết lúc nào bị dập máy, Tô Nhược nằm lỳ ở trên giường, gào khóc.
Tới lúc Tô Nhược xuyên qua, chỉ cảm thấy mắt đã khô khốc đau đớn, cô theo bản năng dùng mu bàn tay vuốt vuốt, lại tìm tòi đèn giường bật lên, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn, mỹ phẩm dưỡng da giá cả đắt đỏ ném đầy đất.
Cô nhíu nhíu mày: "Xem ra thân thể này gia cảnh không tệ."
"Leng keng! Hệ thống tận tuỵ vì ngài phục vụ, mục tiêu của chúng ta là đánh bại nữ chính, khôi phục trật tự, túc chủ hoàn thành nhiệm vụ có thể thu hoạch khí tức linh hồn , cô có thể đổi vật phẩm. Xin hỏi hiện tại có muốn xem xét cốt truyện, tiếp nhận ký ức."
"Ân." Vừa dứt lời, một lượng lớn ký ức bị hệ thống một mạch đưa vào.
(Vì có nhiều bạn đọc nói ko hiểu cốt truyện, nên h mk sẽ chú thích thêm)
Thiên: Dưới đây là đang nói về TG thật củaTô Nhược trc khi xuyên qua
Tô Nhược ở thế giới hiện thực gia cảnh bình thường, cũng may cô không làm gì sai, có tình thương có trí thông minh, lại thêm một chút vận khí nhỏ, thành công lăn lộn trong giới giải trí như cá gặp nước, độ nổi tiếng tăng vọt, đã là một trong bốn tiểu hoa đán.
Đáng tiếc khi cô tra ra bị ung thư thời kì cuối, mắt thấy sống không còn lâu nữa, thì xuất hiện cái hệ thống, nói chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể đổi dược thủy, bảo đảm mọi bệnh đều trị được.
Khụ khụ! Đúng là tên lường gạt. Dù sao đã đến đường cùng, cô dứt khoát một lời đáp ứng.
Ký ức quá mức khổng lồ, Tô nhược chậm nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lại hỏi: "Lần này nữ chính là Nhâm Tuyết Sinh a? Ta làm thế nào đánh bại cô ta."
"Cần túc chủ người ở mọi phương diện xã hội, cấp độ đều cao hơn so với cô ta ."
"Chỉ như vậy?"
"Ân."
"Được. Ta đã biết." Tô Nhược hiện tại, ở thế giới này là thể loại nữ chính trùng sinh, đời trước nữ chính Nhâm Tuyết Sinh điên cuồng thầm mến nam phụ Lục Diệc Viễn, vì hắn từ bỏ tôn nghiêm, giống như cái đuôi đi theo phía sau hắn, nhưng đáng tiếc trong lòng nam phụ đã có bạch nguyệt quang.
bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng (ban đầu định edit thế nhưng cứ thấy không ổn lắm nên quyết định vẫn để nguyên văn)
Coi như cô ta(nguyên chủ) tùy hứng, ngang ngược, ích kỷ, vứt bỏ hắn ba lần, hắn cũng vẫn như cũ không rời không bỏ, chuyên nghiệp làm lốp xe dự phòng một trăm năm. Thẳng đến sau hai người tu thành chính quả, nữ chính mới ảm đạm rời trận, xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.
Không nghĩ tới tỉnh lại lần nữa về sau, cô ta lại trùng sinh gặp được nam phụ lúc hắn mười chín tuổi, lần này, cô quyết định khỏe mạnh vì chính mình mà sống.
Về sau cuộc sống Nhâm Tuyết Sinh tựa như bật hack, trở thành học bá, tiến vào giới văn nghệ, biến thành tiểu hoa đán, cùng Ảnh đế yêu nhau, vợ chồng dắt tay quét ngang giới giải trí, mở công ty lăn lộn phong sinh thủy khởi .
phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc . muốn hiểu thêm thì gg thẳng tiến nhé
Mà Lục Diệc Viễn người này đời trước là kẻ 'Tra' qua nữ chính, đương nhiên là bị ngược đủ kiểu đánh mặt, cuối cùng vẫn yêu 'Thiện lương mỹ hảo' nữ chính, hối hận trong thống khổ vượt qua cả đời.
Tô Nhược rất không khéo chính là người đó. . . bạch nguyệt quang.
Thân là nữ chính đời trước có bóng ma, cô sống so với nam phụ còn thảm hơn, chẳng những trở thành người tồn tại trong giới giải trí luôn bị đánh, đằng sau cũng bởi vì trong lòng năng lực chịu đựng quá chênh lệch, sinh ra bệnh trầm cảm, không đến ba mươi tuổi liền tự sát.
Trong tiểu thuyết Nhâm Tuyết Sinh xinh đẹp cường đại, sau khi sống lại có thể xưng Mary Sue rồi; nguyên chủ thân là nữ phụ, thì điển hình là trà xanh nhưng thực tế như thế nào, nhìn tình huống hiện tại là biết rồi.
Nguyên chủ lần này phạm sai lầm, chính là Nhâm Tuyết Sinh tạo nên , đối với đời trước một mực bị đè ép, chắc hẳn trong lòng của cô ta hận không thể lóc thịt, ăn xương đi.
Cũng rất kỳ diệu, đời trước chính cô ta nguyện ý làm lốp xe dự phòng, sau khi sống lại thì trách lên người nguyên chủ?
Gặp quỷ logic rồi. Hệ thống hợp thời lên tiếng:
"Vì để cho túc chủ có thể thể nghiệm tốt hơn khi xuyên qua, thế giới thứ nhất sẽ tự động lựa chọn nghề nghiệp cùng đời trước không sai biệt lắm."
"Các ngươi còn rất nhân tính hóa." Tô Nhược khẽ cười một tiếng.
đáp ứng 'Ân' về sau, liền không nói gì thêm, Tô Nhược cũng không để ý, cô nhặt điện thoại nguyên chủ lên, mở Weibo ra nhìn xem một đầu lại một đầu trào phúng giận mắng, không khỏi có chút vì nguyên chủ mà tiếc nuối.
Có tiền, có nhan sắc, có dáng người, chỉ cần tinh thần thoải mái, còn có cái gì không làm được. Trên mạng người mắng càng lợi hại hơn nữa, qua mấy tháng, còn có ai nhớ kỹ. Tô Nhược:
"Sách! Hiện tại tình huống này thật đúng là có điểm phiền phức a! Xuyên qua sớm hơn hai ngày thì tốt rồi."
Dạng này liền đơn giản hơn nhiều. Hệ thống trầm mặc một lát:
"Túc chủ cô bây giờ có thể tìm Lục Diệc Viễn."
Tô Nhược lông mày nhíu lại: "Ta tại sao phải đi tìm hắn?"
"Hắn mặc dù cự tuyệt nguyên chủ thỉnh cầu, nhưng trên thực tế trong lòng đối với cô vẫn có chút tình cảm, chỉ cần túc chủ cô van cầu hắn, tỏ ra đáng thương, nói không chừng có thể được đối phương ủng hộ."
Hệ thống giải thích nói: "cô không biết, Lục Diệc Viễn mặc dù là nam phụ, nhưng gia cảnh của hắn cùng thực lực đều có thể so với nam chính, đời trước nếu như không phải nguyên chủ tìm đường chết,mất đi sự ái mộ của hắn, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ không thảm như thế."
"Ồ." Nữ nhân biểu hiện rất bình tĩnh.
Lục Diệc Viễn cùng nguyên chủ cũng là nghiệt duyên, hai người trong đại học quen biết nhau, phân phân hợp hợp ba bốn năm, cho tới hôm nay xem như triệt để chia tay.
Nguyên chủ bản tính không xấu, chính là có chút tâm tư ham hư vinh tính cách có chút táo bạo, cái này rất dễ khiến cô đắc tội với không ít người.
"Cầu người không bằng cầu mình, chuyện này chính ta có thể giải quyết." Cô nói khẽ.
Tô Nhược sờ lên mặt, bước đôi chân dài đi đến phòng tắm, dùng nước ấm rửa mặt, lại mới yên lặng nhìn hình ảnh trong gương, nguyên chủ có gương mặt xinh đẹp thanh thuần, đôi mắt rực rỡ như sao, mặt dịu dàng, làn da tinh tế, vừa mới xuất đạo đã bị đông đảo mọt game thổi phồng, được gọi là mối tình đầu quốc dân, điểm xuất phát rất cao.
Nếu như không phải bản thân kỹ thuật diễn quá kém, lại ngang ngược tùy hứng, hiện tại tài nguyên tuyệt đối là cấp cao nhất.
Tô Nhược không chút hoang mang, gọi điện cho người nhà trong gia đình báo Bình An, để bọn họ đừng lo lắng, lại khẩn trương tuyệt vọng cùng người đại diện hàn huyên vài câu, đem ý nghĩ của mình cùng kế hoạch toàn bộ đều nói một lần, trấn an được đối phương, liên tiếp ba ngày, Tô Nhược làm trạch nữ trong nhà, không đi ra ngoài.
Hệ thống không hiểu: "Ngươi không vội sao?"
"Dục tốc bất đạt." Tô Nhược vừa soi gương đắp mặt nạ, không bối rối chút nào, bình tĩnh như mình vẫn là tiểu hoa đán vô số người theo dõi, mà không phải người nào gặp mặt kêu đánh 'Nữ minh tinh mặt đơ ' .
". . ." Đây chính là lý do cô làm trạch nữ? yếu ớt thở dài:
"Ta quả nhiên vẫn là không hiểu nhân loại các cô."
Tô Nhược như cười như không nói, trên internet sự tình trải qua khoảng thời gian lên men, càng phát ra gió tanh mưa máu, tình trạng lan tràn đến toàn bộ, liền ngay cả uy tín nghệ sĩ lâu năm trên Weibo độ hot đều xuống thấp .
Ban đêm hôm ấy, Tô Nhược ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn phía dưới đèn đuốc thắp sáng khắp thành phố, tâm tình bình tĩnh như mặt nước, cô phát tin ra ngoài: "Thời điểm đến, có thể thu lưới."
"OK."
Hệ thống: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Nhược cười yếu ớt, trong mắt như chợt lóe lên:
"Có một thành ngữ gọi là. . . Vật cực tất phản." . . . . . . Những sự tình kia của nguyên chủ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần là người, ai mà chưa nói qua vài câu không dễ nghe, có thể nháo đến lớn như vậy, không thể bỏ qua công lao thuỷ quân của nữ chính, Tô Nhược chẳng những không có ngay lập tức đi tẩy trắng bản thân, ngược lại còn đi thêm dầu vào lửa, mắng cô càng mắng càng đặc biệt khó nghe, phi thường vô não.
Vật cực tất phản: đề cập đến sự phát triển của sự vật đến cùng cực, sẽ biến đổi theo hướng ngược lại.
Một người bị toàn internet bôi đen quá lâu, dễ dàng để cho người ta sinh ra cảm giác mỏi mệt cùng tâm lý không ổn định.
Khi người đầu tiên phát ra tiếng phản bác, thời điểm hướng gió liền nghịch chuyển.
{ lời nói này của mấy người không phải có vấn đề sao? Tô Nhược không phải là nói câu ngọa tào thôi sao? Bình thường thời điểm tôi gặp áp lực lớn cũng sẽ nhịn không được mắng vài câu thô tục, đã là thời đại nào rồi, có quyền tự do ngôn luận OK.}
Mọi người đều là có chứng tâm lý, có người dẫn đầu phản bác, trước đó có người không dám nói lời nào nhất thời như măng mọc sau mưa xông ra.
{ yếu ớt nói một câu, kỳ thật tôi cũng cảm thấy. . . Không vấn đề gì lắm a! }
{ tôi đã cảm thấy kì quái, những chuyện vượt quá giới hạn Tiểu Tam, lũ hung ác các người đều không có mắng như thế, vì cái gì lại bắt lấy Tô Nhược bôi đen a! Không có kỹ thuật diễn thì còn có nhan sắc, chí ít nhìn xem cảnh đẹp ý vui đi. }
{ thuỷ quân cũng quá rõ ràng, Huyết Man Đầu ăn thịt người chột dạ sao? Ha ha! }
Tô Nhược nhìn xem Weibo không ngừng gia tăng bình luận, mặt mày giãn ra, khóe môi nhấp ra một biên độ đẹp mắt, cả người lộ ra mười phần bình tĩnh, giống như là đã sớm đoán trước cảnh tượng bây giờ:
"Nhìn! Ta muốn chính là hiệu quả như thế."
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Không sai, lốp xe dự phòng bị quăng N lần, chính là tôi, Nhược Nhược liếc tôi một cái, tôi cảm thấy mình có thể giúp một chút
QAQ Tô Nhược: Chính tôi có thể tự giải quyết cảm ơn.
Nam chính: TAT Ám Hương mở văn mới rồi~~ vẫn như cũ là truyện Tô khoái xuyên, ôm lấy nhóm tiểu thiên sứ đáng yêu hôn một cái ~~~ Nhật càng bên trong, mỗi ngày thời gian đổi mới vì buổi sáng tám giờ. Mở văn đại cát, ngẫu nhiên đưa tặng ba mươi hồng bao ~~ Cảm tạ nhóm tiểu thiên sứ trở xuống địa lôi cùng lựu đạn, so Tâm Tâm ~~