Edit:Sa
Sau đó, vào năm lớp , Lâm Vị Nhiên xuất hiện. Cậu ấy cứ như bước ra từ truyện tranh.
Ngày khai trường, tôi chán muốn chết ngồi ở bàn cuối cùng nhìn mọi người cười cười nói nói. Sau đó, tựa như có thần giao cách cảm, tôi quay đầu, nhìn thấy Lâm Vị Nhiên được bao phủ bởi ánh mặt trời đi vào phòng học. Trong khoảnh khắc đó, tôi cứ ngỡ đằng sau cậu ấy có một đôi cánh.
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết cảm giác đất trời xoay chuyển.
Trong suốt một tiếng sau đó, tôi lượn xung quanh bên cạnh cậu ấy vì muốn cậu ấy chú ý đến mình, nhưng cậu ấy chỉ luôn cúi đầu đọc sách, đến cả mí mắt cũng chả thèm chớp. Tôi hơi chán nản, nhưng không muốn chịu thua, tôi nghĩ cậu ấy chính là thử thách lớn nhất của đời tôi.
Vào giờ phút ấy, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Tương Cầm và Trực Thụ.
(Tương Cầm và Trực Thụ là hai nhân vật chính trong bộ phim thần tượng nổi tiếng của Đài Loan “Thơ ngây”, được chuyển thể từ bộ truyện tranh nổi tiếng “Itazura na Kiss” của Nhật Bản. Trong phim, nữ chính Tương Cầm rất vất vả để theo đuổi Trực Thụ)
Lô Cách từng khen tôi: “Thượng Cửu Cửu, ưu điểm duy nhất của cậu là không biết xấu hổ.”
Vì thế, Thượng Cửu Cửu không biết xấu hổ bắt đầu theo đuổi mãnh liệt Lâm Vị Nhiên.
Hằng ngày, vào buổi sáng, tôi đứng dưới ánh nắng đưa hộp sữa tươi cho Lâm Vị Nhiên, cười nói vui vẻ: “Lâm Vị Nhiên, chúc cậu buổi sáng tốt lành.” Buổi trưa, tôi sẽ giả vờ trùng hợp đi ngang qua bàn cậu ấy, nói: “Khéo quá, Lâm Vị Nhiên, tớ ngồi ăn cùng cậu nhé?” Buổi tối, tôi nhanh chóng thu dọn sách vở chạy đến trước mặt cậu ấy, nói: “Lâm Vị Nhiên, hình như chúng ta cùng đường, về chung đi.”
Nhưng bạn học Lâm Vị Nhiên ngoài mấy câu “Không được”, “Không cần” ra thì hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của tôi.
Những bạn học khác có phản ứng tương đối tích cực, hằng ngày nhìn Lâm Vị Nhiên từ chối tôi đều cảm thấy hết sức vui vẻ, hết sức khoái trá.
Tuy vậy, tôi vẫn không biết mệt là gì, luôn duy trì trăm phần trăm nhiệt tình. Chỉ có một lần, Lô Cách mang theo vẻ mặt trầm tĩnh hỏi tôi: “Thượng Cửu Cửu này, Lâm Vị Nhiên có gì tốt?”
Tôi cười vô tư: “Cậu ấy đẹp trai!” Nhưng sau khi nói xong, sự phấn khích của tôi bỗng trôi đi đâu mất. Đúng thế, cậu ấy rất đẹp trai, nhưng ngoài điều đó ra thì còn có gì?
Nhưng chỉ ba giây sau, tôi nghĩ thầm: Đẹp trai là đủ rồi! Vì thế, tôi lại có động lực, tiếp tục kiên trì áp bản mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của Lâm Vị Nhiên.
Cứ thế hai tháng, đại khái là bạn học Lâm Vị Nhiên đã chạm tới giới hạn chịu đựng, vì thế khi tôi thực hiện lịch trình hàng ngày là đưa sữa cho cậu ấy, cậu ấy đã giật lấy hộp sữa trong tay tôi rồi ném vào thùng rác. Hộp sữa va vào thành thùng rác, “bịch” một tiếng, chất lỏng màu trắng văng tung tóe. Tôi còn cảm thấy bắp chân hơi lạnh vì dính sữa.
“Thượng Cửu Cửu, đừng làm phiền tôi nữa!”
Mọi người xung quanh nhất thời im bặt. Tôi đã quen với thái độ lạnh lùng của cậu ấy nên lúc này rất sửng sốt, đại não hoàn toàn trống rỗng. Tôi nghĩ cần phải làm gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng trước khi tôi kịp làm gì, Lô Cách bỗng nhiên xuất hiện, đẩy Lâm Vị Nhiên ra, quát: “Cậu có bệnh à?”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mấy từ như “tư thế oai hùng” không đủ để miêu tả Lô Cách. Lô Cách như mặc áo giáp, đằng sau là thiên quân vạn mã. Ở nơi nào đó tận đáy lòng, một cảm giác quen thuộc ùa về trong tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là tim đập thình thịch, thình thịch.
Trong khi tôi vô cùng sùng bái Lô Cách, cậu ấy kéo tay tôi, “Đi thôi.”
Tôi nghĩ, đây chính là khoảnh khắc bỏ đi phóng khoáng trong truyền thuyết.
Nhưng khi chúng tôi đi tới cửa phòng học, tiếng chuông vang lên, chủ nhiệm lớp mang theo cái bụng bia chặn ở cửa, sắc mặt đen sì: “Lô Cách, Thượng Cửu Cửu, lại định gây chuyện à? Mau vào lớp cho tôi!”
Chúng tôi bĩu môi, len người qua cửa, ai về chỗ nấy, thế là một cuộc tình vang dội chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết.
Khi đi học, tôi cứ như lạc vào cõi thần tiên, gục đầu xuống bàn, mặc cho ánh nắng xuyên qua những tán cây hắt lên người mình, gió mơn man thổi, làm cho khóe miệng của tôi khẽ nâng lên.
Tôi nghĩ, đời này tôi chỉ có thể thích Lô Cách.
Nhiều năm sau này, khi nghĩ về Lâm Vị Nhiên, tôi nghĩ sự xuất hiện của cậu ấy không có ý nghĩa đặc biệt nào cả, chẳng qua chỉ làm mãi đến tận sau này, tôi mới có can đảm đối mặt với tình cảm của mình dành cho Lô Cách.
Bởi vì, sau chuyện của Lâm Vị Nhiên, tôi không còn can đảm phơi bày tình cảm của mình nữa. Tôi nghĩ con trai sẽ ghét con gái mặt dày quấn lấy cậu ta.
Tôi rất hèn nhát, không dám dùng tình cảm thân thiết nhiều năm của chúng tôi để đổi lấy một tình yêu hư vô. Cuộc đời tôi có thể lướt qua Lâm Vị Nhiên, nhưng không thể để mất Lô Cách, dù chỉ một giây.
Cứ như thế, công cuộc theo đuổi Lâm Vị Nhiên được đặt một dấu chấm hết, cuộc sống của tôi trở lại trạng thái lúc trước: một ngày ba bữa, lên lớp ngủ gục, đối phó thi cử, và thích Lô Cách.