Edit: Sa
Vì lớp luyện thi đại gian đại ác kia mà tôi còn chưa kịp cảm nhận kỳ nghỉ đông đã bị đồng hồ báo thức chết tiệt lôi dậy, sau đó mơ mơ màng màng ăn sáng, mơ mơ màng màng ngồi xe buýt.
Tới trung tâm luyện thi, trong khi đầu óc vẫn chưa kịp tỉnh táo thì đột nhiên phấn khởi vì thấy một bóng hình quen thuộc.
Tôi chạy tới túm lấy cặp sách của cậu ta, gọi to: “Tề Sam!”
Cậu ta giật mình, vẻ mặt mơ hồ, sau khi thấy rõ là tôi thì lập tức mặt mày hớn hở: “Tám Mươi Mốt, cậu cũng đến đây học thêm à?”
Tôi cũng mặt mày hớn hở: “Cậu cũng thi không tốt à?”
Tề Sam vẫn mặt mày hớn hở: “Không phải, tớ thi rất tốt, đứng thứ ba trong lớp, nhưng tớ vẫn muốn tiến bộ hơn.”
Không khí lạnh hẳn đi, nụ cười của tôi đông cứng trên mặt. Cũng là đi học thêm, nhưng tôi chỉ muốn chui lên khỏi mặt đất thôi. Ôi cuộc đời! Khác biệt là đây!
Tình cảnh đã vốn thê lương nay lại như bị phủ thêm một lớp sương mù, sắc mặt của tôi đã đen càng thêm khó coi.
Nhưng xưa nay đầu óc của Tề Sam bị thiếu dây thần kinh tinh tế, hoàn toàn không nhận ra nỗi đau của tôi mà vẫn vui vẻ choàng vai bá cổ kéo tôi vào lớp.
Cũng may là có Tề Sam vô tâm hiền lành nên ba giờ đồng đồ không quá khô khan.
Sau buổi học, hai chúng tôi tay trong tay vào quán trà sữa, trong tiếng nhạc du dương, ai uống nước của người nấy, cùng nhau giết thời gian.
Trong lúc thư giãn, điện thoại trong túi rung lên, tôi lấy ra nhìn, là cuộc gọi của Lô Cách.
“A lô.”
“Mau về ăn cơm, chẳng phải nói hôm nay đến nhà tớ ăn cơm sao?” Giọng nói đầy vẻ biếng nhác và thiếu kiên nhẫn.
Tôi bĩu môi, “Tớ không về đâu, tớ ăn ở ngoài cùng Tề Sam rồi.”
“Tùy cậu.”
“…”
Cúp máy.
Tôi nổi giận, “Người đâu mà bất lịch sự thế không biết, người ta còn chưa nói xong!”
Tề Sam hí hửng sáp tới, hỏi: “Lô Cách hả?”
“Ừm.” Tôi vừa cất điện thoại vừa uống trà sữa.
Cậu ta cười tự mãn một tiếng, “Biết ngay mà! Mỗi lần ở bên nhau, hai người đều là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau, chỉ cần liếc một cái là tớ nhìn ra ngay.” Nói xong lại giơ hai ngón tay cái về phía mình, ra dấu khoe khoang.
Yêu nhau lắm cắn nhau đau…
Trong nháy mắt, tôi phun ngụm trà sữa trong miệng ta, suýt thì chết vì sặc.
Cậu ta tiếp tục thong thả nói nhảm: “Tám Mươi Mốt, cậu và Lô Cách không đơn thuần chỉ là hàng xóm. Thật ra thì,” cậu ta nheo mắt, chồm người tới gần, “Lô Cách vẫn luôn theo đuổi cậu đúng không?”
Lần này chỉ cần không khí cũng làm tôi chết vì sặc.
Tôi xoa đầu cậu ta, nghiến răng nghiến lợi: “Không ngờ đó nha. Tề Sam à, cậu có mắt nhìn tốt đấy! Rất tốt! Khả năng quan sát tuyệt vời!”
Cậu ta gãi đầu, cười xấu hổ, khiêm tốn: “Tớ cũng cảm thấy tớ rất lợi hại ở phương diện điều tra. Tất nhiên, chủ yếu là do Lô Cách đối xử với cậu quá tốt, quá dịu dàng, vượt quá giới hạn của bạn hàng xóm nên tớ mới nhận ra.”
“Cậu thôi đi, là Lô Cách đó! Từ “dịu dàng” có liên quan tới cậu ấy hả?”
Cậu ta gõ đầu tôi, “Tám Mươi Mốt, cậu đúng là đồ ăn thịt kho tàu còn chê thịt dở! Từ tiểu học tớ đã quen hai người, cậu ấy đối xử tốt với cậu thế nào tớ đều thấy hết.”
(Ăn thịt kho tàu còn chê thịt dở: nghĩa là sướng mà không biết hưởng)
“Tớ nói cậu này…”
“Cậu đừng ngắt lời tớ, tớ phải sửa chữa cách nhìn nhận của cậu mới được, cậu phải nghe tớ nói…”
Suốt một giờ sau đó, Tề Sam mặc kệ vẻ mặt như bị táo bón của tôi, tự biên tự diễn, lấy tư cách là người ngoài cuộc sáng suốt chỉ ra Lô Cách và Thượng Cửu Cửu đã ân ân ái ái trong hơn mười năm qua như thế nào.
Nội tâm của Thượng mỗ: “…”
Lúc tạm biệt Tề Sam đã vào xế chiều. Ông mặt trời lưu luyến dừng lại ở cuối chân trời, xa xa là những rạng mây đỏ, lớp tuyết dưới đất cũng như bị nhuốm đỏ.
Đường phố yên tĩnh, tuyết đậu đầy cành, có thể thấy lấp ló những chiếc lá xanh. Không phải tất cả mọi thứ vào mùa đông đều tiêu điều, mà vẫn có những sinh mệnh đang lặng lẽ chờ mùa xuân đến.
Tôi rúc mặt vào khăn choàng cổ, thở ra khí trắng, bên tai vẫn vang vọng những lời nói của Tề Sam. Nhưng tôi không dám nghĩ nhiều, chỉ sợ trong một phút lơ đễnh mà ảo tưởng, sau đó sẽ làm những việc khiến sau này phải hối hận.
Trong đầu tôi hiện lên ánh mắt chán ghét của Lâm Vị Nhiên.
Tôi lắc mạnh đầu, quyết định vứt chúng ra sau gáy.
Lúc nhìn về phía trước, ở bên kia đường, Lô Cách đang đứng yên, giữa chúng tôi là dòng người tấp nập.
Tôi vui mừng chạy đến, không để ý mặt đất trước mặt Lô Cách đã bị đóng băng nên bị trượt chân, té xuống cạnh chân cậu ấy.
Tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt, còn cậu ấy thì cười không tim không phổi, nói: “Đừng hành đại lễ, tớ không có tiền mừng tuổi cho cậu đâu.”
Tôi tức giận trừng cậu ấy một cái, tự đứng dậy nhưng vì mắt cá chân đau quá nên lại bị ngã xuống, may mà có Lô Cách đỡ lấy.
Cậu ấy ngồi xổm xuống đất rồi chạm vào mắt cá chân tôi. Tôi hít vào một hơi vì quá đau.
Cậu ấy nhìn một chút rồi nói: “Thượng Cửu Cửu, chân cậu bị thoái hóa hả?”
Tôi giơ tay định đánh cậu ấy thì thấy cậu ấy đưa lưng về phía mình, nói: “Lên đi, tớ cõng cậu về.”
Mặt trời vừa lặn, không khí tĩnh lặng hơn đôi chút, tôi tựa vào vai Lô Cách, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Bỗng nhiên nhớ đến nhiều năm về trước, vào mùa hè năm mười tuổi, tôi bị ngã cầu thang ở công viên làm đầu gối chảy máu, Lô Cách không nói gì, chỉ yên lặng cõng tôi lúc đó đã nước mắt nước mũi đầy mặt.
Khi ấy, Lô Cách bé nhỏ cõng Thượng Cửu Cửu bé nhỏ, chầm chậm bước qua mùa hè.
Bảy năm trôi qua, mùa hè năm ấy, mùa đông năm này, Lô Cách cao lớn cõng Thượng Cửu Cửu cao lớn chầm chậm bước qua mùa đông. Thời gian là thứ diệu kỳ.
Tôi vùi đầu vào cơ thể ấm áp của cậu ấy, đáy lòng thầm nói: “Lô Cách, đợi đến mùa xuân, tớ sẽ nói cho cậu biết tớ thích cậu đến nhường nào.”
Nhưng khi mùa xuân đến, năm học lớp kết thúc, tôi vẫn không có can đảm nói ra.