Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên, chạy qua núi rừng bằng khinh công.
Chỉ một lát sau, họ đã về tới làng.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên vào phòng, thả cô xuống.
Vân Phiên Phiên vừa đặt hai chân xuống đất, cổ tay mảnh khảnh nõn nà của cô đã bị Tiêu Trường Uyên túm chặt.
Cô ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, sao thế?”
Tiêu Trường Uyên cụp mi nhìn cô, đôi mắt đen tuyền tối tăm kia sâu như đầm lạnh, đáy mắt lại có sóng ngầm cuồn cuộn.
Như một con sói trắng nguy hiểm tham lam.
Chàng cất giọng khàn khàn: “Nương tử, ta muốn được thưởng.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt ra mặt, bấy giờ mới nhớ ra mình từng nói sẽ thưởng cho Tiêu Trường Uyên.
Khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ lên.
Hơi thở dồn dập hơn.
Thân hình Tiêu Trường Uyên cao lớn, chàng cao hơn Vân Phiên Phiên rất nhiều. Đầu Vân Phiên Phiên chỉ chạm tới chỗ trái tim đang đập nơi ngực chàng, vừa hay có thể nghe thấy những nhịp tim đang trở nên dồn dập mãnh liệt của chàng. Sau khi nghe thấy tiếng tim chàng đập, khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên càng đỏ hơn.
Thân hình nhỏ xinh của cô bị cái bóng của người đàn ông cao lớn bao phủ.
Cặp mắt sáng quắc kia nhìn đôi môi anh đào của cô đăm đăm.
Vân Phiên Phiên thấy hơi khó thở trước ánh mắt nóng bỏng của chàng.
Vì ban nãy cần cứu người, nên cô hôn chàng rất tự nhiên.
Bây giờ cô mới nhớ ra phải ngại ngùng.
Vân Phiên Phiên đứng tại chỗ hồi lâu, không động cựa gì.
Tiêu Trường Uyên hơi chau mày lại, chàng tới gần thêm chút nữa, bất mãn giục cô.
“Nương tử, ta muốn được thưởng.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy lời giục giã của Tiêu Trường Uyên, hàng mi khẽ rung động.
Bây giờ giả vờ làm đà điểu chắc không còn kịp nữa rồi.
Chịu thôi, cô đành phải dâng phần thưởng của mình lên.
Vân Phiên Phiên đỏ mặt, túm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên.
Cô nhón mũi chân.
Hôn vội một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên đang định hôn xong là đánh bài chuồn.
Thì eo của cô lại bị tóm chặt.
Tiêu Trường Uyên ôm lấy Vân Phiên Phiên, cúi đầu thơm một cái lên gò má đỏ rực nóng rẫy của cô.
Vân Phiên Phiên ngẩn ra vì nụ hôn của Tiêu Trường Uyên.
Cô che khuôn mặt nhỏ lại, ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Chàng, chàng đang làm gì đấy?”
Ánh mắt tối tăm đen tuyền của Tiêu Trường Uyên rơi xuống đôi mắt hạnh long lanh ánh nước của Vân Phiên Phiên.
“Thưởng cho nương tử đấy.”
Vân Phiên Phiên bị lời chàng nói cướp đi hơi thở, mặt cô đỏ tới tận mang tai, đến cả giọng cũng hơi lắp bắp.
“Nhưng mà, nhưng mà thiếp có làm gì đáng để được thưởng đâu…”
“Nàng có đấy…”
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô, gợn sóng đen như mực gần như lưu luyến lan tỏa trong cặp mắt đen tuyền tăm tối kia.
“Mỗi một ngày nương tử làm vợ ta, thì đều đáng được khen thưởng.”
Giọng chàng trầm khàn, ngữ điệu lạnh lùng, nhưng lại pha chút dịu dàng.
Vân Phiên Phiên mở to đôi mắt sáng trong đẹp đẽ.
Cô ngẩng đầu, thất thần nhìn nét mặt dịu dàng của anh bạo quân.
Vân Phiên Phiên cảm thấy trái tim mình, hình như đột nhiên bị lời Trường Uyên nói…
Làm cho tan chảy.
Hóa ra mỗi ngày cô đều xứng đáng nhận được phần thưởng của chàng sao?
Điều đó cũng có nghĩa là, cô không phải một kẻ lừa đảo, mà là một đứa bé ngoan đúng không?
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt, mũi bỗng thấy cay cay.
Chẳng hiểu sao cô lại hơi muốn khóc.
Vân Phiên Phiên đã lừa Tiêu Trường Uyên bấy lâu. Lý do ban đầu cô lừa Tiêu Trường Uyên là vì cô muốn hoàn thành nhiệm vụ về nhà. Lúc lừa chàng rằng cô là vợ chàng, nói những lời trí trá ấy, Vân Phiên Phiên không hề do dự chút nào, bởi vì trong lòng cô, Tiêu Trường Uyên là một nhân vật phản diện khủng hung hãn lạnh nhạt tàn nhẫn. Lừa gạt nhân vật phản diện chính là trừ hại cho dân, Vân Phiên Phiên cảm thấy mình không làm gì sai.
Nhưng, càng ở lâu với Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên càng cảm thấy hình như mình đã sai lầm.
Từ đầu chí cuối, Tiêu Trường Uyên chưa từng làm cô tổn thương bao giờ, chàng còn bảo vệ cô như một hiệp sĩ dũng cảm.
Cô lại luôn lừa gạt chàng đủ trò đủ kiểu, suýt làm chàng chém đứt tay mình, suýt hại chàng tự sát.
Vân Phiên Phiên bắt đầu cảm thấy hình như bản thân mình là một đứa bé hư, đang bắt nạt anh bạo quân Tiêu Trường Uyên hiền lành ngây thơ.
Nhưng bây giờ, Tiêu Trường Uyên lại nói mỗi ngày cô đều xứng đáng được khen thưởng…
Vậy thì một người như chàng, liệu có thích nổi một kẻ dối trá như cô?
Kẻ dối trá được chàng yêu chàng thích, liệu có đáng được tha thứ chăng?
Vân Phiên Phiên không biết liệu mình có thể được chàng tha thứ không.
Nhưng cô biết, hình như cô hơi thích anh bạo quân rồi.
.
Tới đêm, Tiêu Trường Uyên ôm Vân Phiên Phiên, thơm lên gương mặt trắng trẻo mịn màng của cô.
Vân Phiên Phiên cảm thấy không khí đang vô cùng phù hợp, nên thừa dịp chàng đang hôn cô, cô lén vươn bàn tay nhỏ, kéo đai lưng của Tiêu Trường Uyên.
Ai dè…
Tiêu Trường Uyên đột nhiên bấm nhanh ba cái lên vai Vân Phiên Phiên.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng ửng đỏ, chàng thở phì phò, nói với vẻ mặt hoảng loạn: “Nương tử, mau bình tĩnh lại, chớ nên tẩu hỏa nhập ma…”
Vân Phiên Phiên: “…”
Chàng mới tẩu hỏa nhập ma ấy!
Tất cả lũ bạo quân các chàng đều tẩu hỏa nhập ma!
Tiêu Trường Uyên niệm “Thanh Tĩnh Kinh” cho Vân Phiên Phiên cả đêm.
Kết quả là, trái tim mới tan chảy vì Tiêu Trường Uyên hồi sáng ngày của Vân Phiên Phiên, lại bị chàng chọc tức đến độ hóa thành sỏi đá.
Vân Phiên Phiên máu lạnh vô tình, âm thầm hạ quyết tâm.
Về sau cô mà còn chủ động lần nữa!
Thì cô không phải họ Vân!
.
Hôm sau, Vân Phiên Phiên rời giường, nhìn Tiêu Trường Uyên với ánh mắt vã mà không được xả.
Tiêu Trường Uyên vờ như không thấy, chàng vô thức cảm nhận được mình không thể ở đây lâu. Vì thế chàng chạy vào bếp nhóm lửa nấu cơm cho Vân Phiên Phiên. Hai người dùng bữa xong, Tiêu Trường Uyên đột nhiên nói: “Nương tử, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày nàng đều phải chép “Thanh Tĩnh Kinh” một lần.”
Vân Phiên Phiên hỏi: “Tại sao thiếp phải chép “Thanh Tĩnh Kinh”?”
Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên bằng ánh mắt phức tạp.
“Để thanh lọc ma tính trên người nương tử.”
Vợ chàng mình hạc xương mai, tất nhiên không thể chịu nổi nỗi khổ lửa nóng đốt thân, chàng nhất định phải ngăn vợ mình rơi vào ma đạo.
Vân Phiên Phiên cảm thấy hình như trong mắt Tiêu Trường Uyên, cô là một con yêu quái.
Cô giận dỗi nói: “Thiếp thèm vào mà chép.”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày, mím môi bảo: “Vậy từ nay về sau mỗi tối trước khi đi ngủ ta sẽ niệm “Thanh Tĩnh Kinh” lần cho nương tử nghe.”
Vân Phiên Phiên nghe anh bạo quân nhắc tới niệm kinh là da đầu tê rần.
“Thiếp chép kinh, chép kinh là được chứ gì…”
Cô thà viết gãy tay còn hơn phải nghe anh bạo quân niệm kinh lần nữa.
Mỗi lần chàng niệm kinh, Vân Phiên Phiên đều cảm thấy mình như yêu tinh nhền nhện trong động Bàn Tơ, quyến rũ Đường Tăng không thành, còn bị Đường Tăng đánh về nguyên hình niệm kinh siêu độ. Điều ấy khiến cô vừa ấm ức, vừa bực tức, vừa đau nhức.
Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên đồng ý với chàng.
Bấy giờ chàng mới khẽ khàng thở phào nhẹ nhõm.
Chàng nhìn Vân Phiên Phiên với vẻ mặt lạnh tanh.
“Đi chép kinh đi.”
Vân Phiên Phiên miễn cưỡng mang bàn ghế ra bên ngoài. Ngoài trời sáng sủa, không hại cho mắt. Cô trải sách kinh ra bản, cho nước vào nghiên. Bốn thứ bút nghiên giấy mực này Vân Phiên Phiên thấy ngoài chợ thì mua cho vui, nào ngờ hôm nay lại có tác dụng.
Tiêu Trường Uyên dáng cao như ngọc, đứng bên cạnh giám sát cô.
Vân Phiên Phiên cúi đầu chép mấy chữ, nhìn chàng một cái.
“Chàng đừng có quấy rầy thiếp.”
Tiêu Trường Uyên cụp mi nhìn cô, vẻ mặt ra chiều trầm lắng lắm.
“Ta có nói gì đâu.”
Vân Phiên Phiên cự cãi rất vô lý: “Tuy chàng không nói gì, nhưng chàng đang thở, tiếng thở của chàng làm phiền thiếp đấy.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Vậy ta rời khỏi đây nhé, nương tử viết tiếp đi.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy có lẽ mình bị khùng.
Lúc chàng đứng đây thì cô thấy chàng chướng mắt, nhưng khi chàng sắp đi rồi, lòng cô lại thấy trống vắng.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, lưu luyến không rời nhìn chàng.
“Phu quân định đi đâu thế?”
Tiêu Trường Uyên nói: “Ta đi luyện công với lão già kia.”
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt, buồn bã hụt hẫng hỏi: “Vậy phu quân phải đi bao lâu?”
Cặp mắt hạnh ngập nước tràn trề chờ mong của thiếu nữ, chứa chan nỗi nhớ nhung lưu luyến với chàng.
Tiêu Trường Uyên đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi tê tê. Chàng duỗi bàn tay to xanh xao thon dài ra, xoa đầu Vân Phiên Phiên.
“Nương tử chép kinh xong là ta về tới nơi.”
Vân Phiên Phiên thấy lạ, bèn hỏi: “Làm sao chàng biết thiếp chép kinh một lần mất bao lâu?”
Tiêu Trường Uyên mím môi: “Tuyệt đối không dài hơn thời gian ta rời xa nương tử đâu.”
Mỗi giây mỗi phút chàng đều không muốn rời vợ chàng, mỗi khắc mỗi giờ chàng chỉ muốn được nhìn thấy vợ mình.
Nhưng hơi thở của chàng lại làm phiền nương tử nhà chàng.
Chàng phải đi giải quyết vấn đề này.
Vân Phiên Phiên hỏi: “Vậy nhỡ chàng về trễ thì sao?”
Tiêu Trường Uyên ngẫm nghĩ, nói: “Vậy thì phạt ta không được nhận phần thưởng của nương tử ngày nhé.”
Vân Phiên Phiên hơi thẹn thùng nghĩ thầm, cô thèm vào mà thưởng chàng mỗi ngày…
Tiêu Trường Uyên trầm giọng hỏi: “Vậy nếu ta về đúng giờ thì sao, nương tử sẽ thưởng cho ta thế nào đây?”
Vân Phiên Phiên đối diện với đôi mắt đen tuyền tối tăm của chàng, mặt đột nhiên đỏ lên.
Cô lắp bắp nói: “Vậy thì thiếp sẽ thưởng phu quân thêm một lần.”
Tiêu Trường Uyên gặng ép: “Phải mười lần cơ.”
Chẳng rõ Vân Phiên Phiên nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ càng đỏ hơn.
Cô lảng mắt đi, hàng mi đen dày chớp chớp né tránh, hai gò má đỏ ửng nóng rẫy, như sắp bốc khói đến nơi.
“Thì, thì mười lần.”
… Chết rồi, nói chuyện kiểu này thì chết mất!
Tiêu Trường Uyên cất giọng khàn khàn: “Được.”
Vân Phiên Phiên phải cố hết sức để khống chế tiếng tim đập cuồng loạn của mình.
Tiêu Trường Uyên đi rồi, Vân Phiên Phiên mới nằm nhoài ra bàn, người nhũn như con chi chi.
Cô che khuôn mặt nhỏ nóng rẫy của mình lại bằng hai tay, lăn qua lăn lại trên mặt bàn lạnh lẽo.
“Rốt cuộc mình vừa nói cái quái gì thế…”
Thế giới tà ác này đúng là tà ác quá.
.
Tiêu Trường Uyên đưa Vạn Sơn Khách tới núi rừng.
Vạn Sơn Khách sốt sắng hỏi: “Hôm nay anh bạn trẻ muốn tỉ thí tiếp với lão đây hử?”
Tiêu Trường Uyên nâng hàng mi lên, đáp với khuôn mặt không cảm xúc: “Ta muốn học công phu nín thở mà ông nhắc tới hôm trước.”
Vạn Sơn Khách sửng sốt, mấy hôm trước ông nói rã họng rách miệng mà không thuyết phục nổi cậu thanh niên này học võ công của mình. Không ngờ hôm nay cậu ta lại chủ động yêu cầu học võ, Vạn Sơn Khách hỏi: “Sao cậu lại đột nhiên đổi ý thế?”
Tất cả sự kiên nhẫn của Tiêu Trường Uyên đều dành hết cho vợ chàng. Còn những kẻ khác, chàng chẳng có dư chút kiên nhẫn nào.
“Ông có dạy hay không đây?”
Vạn Sơn Khách đáp ngay: “Tất nhiên là dạy chứ! Dạy luôn đây, dạy ngay thôi.”
Khả năng tiếp thu của Tiêu Trường Uyên vô cùng ưu việt, Vạn Sơn Khách chỉ dạy một lần, Tiêu Trường Uyên đã học được ngay.
Thậm chí chàng còn lĩnh hội những công pháp khác của Vạn Sơn Khách vô cùng rạch ròi thông suốt.
Toàn bộ quá trình này chưa mất đến một nén nhang.
Vạn Sơn Khách định dạy tiếp, nhưng Tiêu Trường Uyên lại đột nhiên dừng tay.
Chàng trầm giọng nói: “Ta phải về rồi.”
Vạn Sơn Khách hẵng còn thòm thèm, gặng: “Cậu đừng về vội, lão đây còn chưa dạy xong.”
Vất vả lắm mới tìm được một người có thể kế thừa sự nghiệp của ông.
(Kế thừa sự nghiệp: gốc là kế thừa y bát. Y là áo, Bát là chén cơm, hiểu đơn giản là áo cơm. Đọc giải nghĩa theo đạo Phật ở đây: Link.)
Vạn Sơn Khách nào chịu thả cậu ta về dễ thế.
Tiêu Trường Uyên nhìn về hướng nhà mình, giọng điệu chan chứa nỗi nhớ nhung khắc khoải.
“Chắc là vợ ta viết xong rồi.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên điểm nhẹ mũi chân, rời khỏi mảnh rừng này bằng khinh công.
Bóng dáng không thèm quay đầu lại kia, trông thật máu lạnh vô tình.
Để lại một mình Vạn Sơn Khách mắt chữ A mồm chữ O đứng tại chỗ.
Cậu chỉ mới xa vợ cậu được một nén nhang.
Rốt cuộc có gì mà phải nhớ?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Trường Uyên: Ông không hiểu được đâu.
[HẾT CHƯƠNG ]