Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Kỷ Nhân nghe vậy thì sợ tái mặt: “Sao bệ hạ lại nói vậy ạ?”
Mặt Trần Phạp Thiện xanh mét, hắn đáp: “Ban nãy Cô đi ngang qua cửa nhà Tiêu Trường Uyên, Tiêu Trường Uyên đột nhiên ra tay, thử Cô bằng cầu tuyết. Chắc hẳn chuyện giữa Cô và Giang Thúy Thúy mấy hôm trước đã khiến gã hoài nghi, nên hôm nay gã mới đột ngột ra tay với Cô…”
Sắc mặt Trần Phạp Thiện âm u, ánh mắt tối đen.
Nỗi sợ tựa như một bàn tay khổng lồ vô hình, bóp chặt trái tim hắn, làm hắn không thở nổi.
Hắn bắt đầu nhớ lại thật tỉ mỉ từng lời từng câu, từng động tác, từng ánh mắt cử chỉ khi hắn tỏ tình với Giang Thúy Thúy. Rốt cuộc hắn đã sai ở khâu nào, mà lại khiến Tiêu Trường Uyên đột nhiên sinh nghi.
Trần Phạp Thiện càng ngẫm nghĩ cẩn thận, càng thấy bất an hoảng hốt trong lòng.
Thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Chu Kỷ Nhân do dự nói: “Hay là Giang Thúy Thúy đã kể gì đấy với Vân Phiên Phiên?”
Trần Phạp Thiện nghe vậy, lòng bỗng nao nao.
Hắn nhíu mày nhìn Chu Kỷ Nhân.
“Giang Thúy Thúy?”
Lâu lắm rồi Trần Phạp Thiện không nhớ tới cô gái này.
Chu Kỷ Nhân cúi đầu, kinh sợ nói: “Giang Thúy Thúy và Vân Phiên Phiên là bạn thân chốn khuê phòng, khắng khít gần gũi. Dạo này bệ hạ chưa tới tìm Giang Thúy Thúy lần nào, biết đâu Giang Thúy Thúy đã kể chuyện ấy cho Vân Phiên Phiên, nên mới khiến Tiêu Trường Uyên hoài nghi chăng?”
Trần Phạp Thiện nghe vậy, mặt chậm rãi sầm đi, như mây đen giăng lối.
“Hóa ra là tại Giang Thúy Thúy…”
Chu Kỷ Nhân nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng Trần Phạp Thiện. Anh ta lo rằng Trần Phạp Thiện vẫn muốn giết Giang Thúy Thúy, bèn vội vàng khuyên bảo: “Bệ hạ, hiện giờ Giang Thúy Thúy đã có liên hệ với bệ hạ. Nếu cô ta chết oan chết uổng, Tiêu Trường Uyên chắc chắn sẽ hoài nghi bệ hạ…”
“Tất nhiên là Cô biết bây giờ không thể giết Giang Thúy Thúy rồi…”
Trần Phạp Thiện nhăn trán lại, bực bội nâng tay lên, ngắt lời Chu Kỷ Nhân.
Chu Kỷ Nhân đành phải ngậm miệng, nuốt những gì chưa nói xong xuống.
Một lát sau, Chu Kỷ Nhân mới rụt rè hỏi: “Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Ánh mắt Trần Phạp Thiện tối đen, hắn đáp: “Cô sẽ đi tìm Giang Thúy Thúy.”
Ai gây gút mắc, người ấy phải tự hóa giải.
Nếu Tiêu Trường Uyên cảm thấy hắn đáng ngờ vì Giang Thúy Thúy, vậy thì hắn phải dùng Giang Thúy Thúy để ép nỗi nghi ngờ này xuống.
Hôm sau, Trần Phạp Thiện bảo Chu Kỷ Nhân tới nhà Giang Thúy Thúy hẹn Giang Thúy Thúy ra ngoài.
Hai người gặp nhau ở ngọn núi nhỏ trước cửa làng.
Từ sau hôm ấy, Giang Thúy Thúy không còn gặp lại Trần Phạp Thiện nữa. Cô bé còn tưởng Trần Phạp Thiện đã hết hy vọng với mình, nên mới không dám gặp cô bé. Vì chuyện đấy, Giang Thúy Thúy hụt hẫng mất một khoảng thời gian khá dài. Không ngờ hôm nay Trần Phạp Thiện lại tới tìm cô bé.
Lòng Giang Thúy Thúy mừng vui khấp khởi.
Cô bé vận bộ xiêm y đẹp nhất của mình vào, đi giữa cơn gió lạnh buốt của mùa Đông, vui vẻ phấn khích đến nơi ước hẹn. Bộ quần áo này mỏng tang, nhanh chóng làm người Giang Thúy Thúy run lên vì lạnh. Nhưng nghĩ đến Trần Phạp Thiện đang đợi mình, Giang Thúy Thúy không còn thấy rét chút nào nữa.
Từ đằng xa, cô bé đã thấy Trần Phạp Thiện đứng lẻ loi một mình giữa núi rừng.
Tim Giang Thúy Thúy đập loạn xạ.
Cô bé không biết rằng đây là phản ứng kích ứng của động vật khi gặp phải nguy hiểm.
Cô bé tưởng nhầm rằng đấy là rung động.
Những lúc nhàm chán không có việc gì làm ở nhà, Giang Thúy Thúy thường xuyên nhớ tới Trần Phạp Thiện, nhớ tới những lời ngày ấy Trần Phạp Thiện nói với mình, nhớ tới giọng điệu chua chát của hắn, nhớ tới vẻ mặt thẹn thùng của hắn. Mỗi khi nhớ tới hắn, tim cô bé lại không đừng được mà loạn nhịp.
Đây là cảm giác mà Giang Xá Ngư chưa bao giờ mang đến cho cô bé.
Giang Thúy Thúy vẫn luôn cho rằng người mình thích là Giang Xá Ngư. Mãi tới hôm Trần Phạp Thiện bộc lộ tấm tình, cô bé mới biết, hóa ra tình cảm mà cô bé dành cho Giang Xá Ngư chẳng qua chỉ là sự khâm phục và ái mộ đơn thuần. Còn tình cảm mà cô bé dành cho Trần Phạp Thiện, đấy mới là thích thật sự.
Nhịp tim văng vẳng của cô bé.
Đã mang lại ảo giác này cho cô.
Giang Thúy Thúy chậm rãi đi về phía người đàn ông nguy hiểm kia.
Nụ cười ngượng ngùng còn treo trên gương mặt.
“A Thiện, tôi tới rồi đây.”
Trần Phạp Thiện là kẻ sinh ra để làm vua, hắn rất giỏi giấu giếm cảm xúc, bày trò bỡn cợt.
Hắn đã phát hiện ra cô gái quê mùa tên Giang Thúy Thúy này thích mình.
Có lẽ lời tỏ tình trời xui đất khiến kia đã chạm tới trái tim cô ta.
Việc khiến một thiếu nữ ngây thơ rung động, đối với vị vua đã quen chơi đùa vói mưu quyền như Trần Phạp Thiện mà nói…
Quả thực dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức.
Trần Phạp Thiện cụp mắt nhìn bộ quần áo Giang Thúy Thúy đang mặc.
Màu sắc vô cùng quê mùa, có vẻ rất rẻ mạt, cực kỳ phù hợp với thân phận thôn nữ của cô ta.
Chút khinh miệt xẹt qua đôi mắt u tối của hắn.
Hàng mày dài của Trần Phạp Thiện hơi nhíu lại, gương mặt đẹp xanh xao ốm yếu tỏ vẻ lo lắng.
“Thúy Thúy, thời tiết lạnh thế này, nàng ăn mặc phong phanh quá…”
Vì lời Trần Phạp Thiện nói, tim Giang Thúy Thúy lại đập nhanh thêm chút nữa.
… A Thiện, huynh ấy đang quan tâm tới mình đó sao?
Khuôn mặt nhỏ của Giang Thúy Thúy hơi ửng hồng, giọng cũng hơi vấp váp.
“Vậy, vậy tôi sẽ về mặc thêm…”
Ngụ ý là còn muốn gặp Trần Phạp Thiện tiếp.
Sao Trần Phạp Thiện có thể không hiểu rõ suy nghĩ của cô bé. Cũng chính vì thế, nên hắn càng thầm coi thường cô gái quê mùa này. Trần Phạp Thiện cởi áo ngoài, khoác lên người Giang Thúy Thúy, hỏi bằng chất giọng dịu dàng mà thẹn thùng: “Thúy Thúy, đã thấy ấm hơn chưa?”
Người Giang Thúy Thúy cứng đờ, cô bé ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Trần Phạp Thiện.
Chiếc áo cô bé đang khoác còn vương hơi ấm từ người hắn…
Nghĩ đến đây, gương mặt Giang Thúy Thúy nóng rực lên, cô bé đỏ mặt nói: “Tôi không thể mặc áo của huynh được. Trời lạnh thế này, nhỡ huynh nhiễm lạnh đổ bệnh thì biết làm sao…” Giang Thúy Thúy biết sức khỏe Trần Phạp Thiện rất yếu. Ngày xưa, lúc ông nội cô bé bị bệnh, Giang Thúy Thúy thường xuyên tới nhà thầy lang Chu bốc thuốc, cô bé hay thấy Trần Phạp Thiện uống thuốc. Theo lời thầy lang Chu, Trần Phạp Thiện từ nhỏ đã hay nhiễm bệnh.
Nói đoạn, Giang Thúy Thúy định cởi áo ra trả cho Trần Phạp Thiện.
Nhưng thái độ của Trần Phạp Thiện đột ngột trở nên cứng rắn.
“Nàng khoác đi, tôi không lạnh.”
Giang Thúy Thúy thấy hắn nói bằng thái độ kiên quyết như thế, thì đành phải đỏ mặt, chấp nhận ý tốt của hắn.
“Cảm ơn A Thiện.”
“Không cần cảm ơn đâu.”
Trần Phạp Thiện tiến lên trước một bước, tới gần Giang Thúy Thúy hơn.
Hắn thì thầm hỏi: “Mấy ngày nay tôi không tới tìm nàng, nàng không oán tôi chứ?”
Giang Thúy Thúy vội vàng nói: “Tôi nào có…”
“Không là tốt rồi…”
Khóe môi Trần Phạp Thiện hơi nhếch lên thành nụ cười thẹn thùng.
“Tôi còn tưởng nàng sẽ giận tôi.”
Giang Thúy Thúy ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nụ cười trên gương mặt Trần Phạp Thiện.
Chàng trai này mày thanh mắt tú, mảnh khảnh tinh tế. Làn da hắn xanh xao mỏng manh, trong mắt luôn vương một nỗi buồn không thể dứt bỏ, khiến người ta không khỏi nảy sinh thiện cảm. Dù hắn có thẹn thùng mỉm cười, thì nụ cười này vẫn chất chứa chút chua xót, và phần nhiều là u buồn.
Trái tim Giang Thúy Thúy bỗng nóng lên, cô bé vội cúi đầu, nói bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Tôi không giận huynh đâu…”
Trần Phạp Thiện thấy cò cưa tới đây là đủ rồi, bèn đi thẳng vào chủ đề chính.
“Hôm đấy Phiên Phiên cô nương đuổi theo tới đây, thấy tôi nói chuyện với nàng. Hình như cô ấy không được vui cho lắm, cô ấy có vẻ không thích tôi ở gần nàng. Nàng thân với cô ấy như thế, tôi sợ nàng cũng không thích tôi giống cô ấy…”
Giang Thúy Thúy lập tức ngẩng đầu, nôn nóng nói: “Tôi nào có không thích huynh…”
Lời vừa thốt ra, Giang Thúy Thúy đã bắt đầu đỏ mặt. Câu này vẫn quá dạn dĩ với một thiếu nữ như cô bé.
Cô bé cúi đầu nhìn mũi chân đăm đăm, thỏ thẻ hỏi: “Vì nguyên nhân này nên huynh mới không tới tìm tôi sao?”
Trần Phạp Thiện cụp mi, cất giọng cay đắng: “Từ nhỏ tôi đã yếu ớt, bị mọi người xem thường, Phiên Phiên cô nương ghét tôi cũng là lẽ thường tình. Nhưng tôi lo Thúy Thúy cũng nghĩ về tôi như thế, nên tôi mới không dám tới gặp Thúy Thúy. Tôi đã dùng hết dũng khí cả đời mình để nói lời bày tỏ hôm ấy với Thúy Thúy, tôi không còn dũng khí chịu đựng việc nhỡ Thúy Thúy ghét tôi. Nên mấy nay tôi mới trốn biệt, chẳng dám tới gặp Thúy Thúy…”
Giang Thúy Thúy vội vàng nói: “Tôi sẽ không ghét huynh đâu…”
Trần Phạp Thiện nói bóng nói gió: “Nhưng Phiên Phiên cô nương ghét tôi, tôi lo lỡ chẳng may cô ấy nói gì với nàng…”
Giang Thúy Thúy đáp: “Phiên Phiên chẳng lời ra lời vào gì với tôi cả. Trước nay cô ấy luôn cổ vũ tôi, chưa bao giờ xen vào bất kì chuyện gì của tôi.”
Trần Phạp Thiện tiếp tục hỏi: “Vậy nàng có kể chuyện của chúng ta cho Phiên Phiên cô nương không?”
Giang Thúy Thúy đỏ mặt lên, trả lời: “Không, tôi chẳng kể cho ai cả…”
Không là tốt rồi.
Trần Phạp Thiện thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần cô ả không kể gì về hắn với Vân Phiên Phiên, vậy thì hắn an toàn rồi.
Trần Phạp Thiện nhìn Giang Thúy Thúy, cặp lông mày dài nhíu lại, gương mặt xanh xao ốm yếu tỏ vẻ lo lắng.
“Thúy Thúy, tôi không biết nàng có thể theo tôi tới đâu. Nhưng nếu trong tương tai hai ta không đến được với nhau, thì chung quy việc này vẫn có hại cho thanh danh của nàng. Sau này nàng nhất định chớ nói việc chúng ta gặp nhau cho ai khác, được chứ, Thúy Thúy?”
Giang Thúy Thúy sửng sốt, đỏ mặt nói: “Sau này huynh còn gặp tôi nữa không?”
Chuyện đấy là tất nhiên rồi, hắn cần phải theo dõi cô ả quê mùa này, không để cô ta kể chuyện hôm đấy cho Vân Phiên Phiên, tránh làm Tiêu Trường Uyên nghi ngờ.
Trần Phạp Thiện hơi cong mày lên, gương mặt đẹp đẽ xanh xao ốm yếu nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa dịu dàng.
“Đương nhiên rồi, mỗi ngày tôi đều muốn gặp Thúy Thúy…”
Giang Thúy Thúy thấy nụ cười cực kỳ vô hại trên gương mặt Trần Phạp Thiện.
Tim cô bé nhảy nhót loạn xạ.
Trong mơ cô bé còn mộng thấy nét cười dịu dàng của hắn.
Từ bữa ấy trở đi, Trần Phạp Thiện thường xuyên gặp Giang Thúy Thúy ở ngọn núi nhỏ trước làng.
Thời tiết mùa Đông giá rét, gió lạnh gào thét, Trần Phạp Thiện lê thân thể ốm yếu, kiên trì đi gặp Giang Thúy Thúy, rốt cuộc vẫn ngã bệnh. Trần Phạp Thiện thân tàn nhưng chí không tàn, tuy nằm bệnh liệt giường, nhưng lại không quên viết thư tình cho Giang Thúy Thúy, truyền đạt tấm lòng qua thư.
Giang Thúy Thúy nhận được thư tình của Trần Phạp Thiện thì rất lấy làm cảm động. Trần Phạp Thiện ốm đau như thế mà vẫn không quên nhớ tới cô bé, đúng là một anh chàng tốt bụng si tình. Ngồi nhà, cô bé châm đèn dầu, nhoài ra bàn, lén trả lời thư của Trần Phạp Thiện.
Nhiều ngày trôi qua, Tiêu Trường Uyên vẫn chưa tới ngả bài với Trần Phạp Thiện. Trần Phạp Thiện luôn nghi thần nghi quỷ rốt cuộc cũng bình tâm lại.
Tiêu Trường Uyên không ngờ một quả cầu tuyết chàng ném bừa bãi lại có thể gây ra mối nghiệt duyên này.
Chàng hoàn toàn chẳng biết gì về việc Trần Phạp Thiện thần hồn nát thần tính, và cũng không để ý tới hắn ta.
Loại kiến hôi chàng giẫm một cái là chết ngay như Trần Phạp, Tiêu Trường Uyên khinh chẳng thèm để tâm.
Trái tim Tiêu Trường Uyên nhỏ lắm, chỉ có thể chứa được nương tử nhà chàng thôi.
Nội dung chính của lễ Laba là ăn cháo Laba. Từ sáng sớm tinh mơ, Vân Phiên Phiên đã nấu một nồi cháo Laba bằng táo đỏ, hạch đào, hạnh nhân, hạt thông, long nhãn, đậu đỏ, đậu phộng. Cô ăn mấy bát, Tiêu Trường Uyên ăn hai bát, số cháo Laba còn lại đều vào bụng Bling Bling cả.
(Mùng / Âm Lịch là lễ Laba (Lạp Bát) của người Trung Quốc. Theo tiếng Trung Quốc, từ “lạp” mang ba nghĩa: Một là tiếp nối, có hàm nghĩa là sự chuyển tiếp giữa cái cũ và cái mới; hai là từ đồng nghĩa với từ “săn” tức là săn bắn động vật hoang dã, chim, gà rừng dùng để cúng tổ tiên và tế thần; và nghĩa thứ ba là xua ma quỷ trừ tà. Link tìm hiểu.)
Vân Phiên Phiên cảm thấy Bling Bling có vẻ là động vật ăn tạp, cô cho gì nó ăn nấy.
Nó còn ăn cả măng.
Người ta bảo, qua lễ Laba đã là năm mới.
Sau lễ Laba, ngày tháng trôi nhanh như quả cầu tuyết lăn xuống sườn đồi, hương vị năm mới ngày một đậm nét hơn.
Vào ngày cuối năm cũ, Vân Phiên Phiên ăn kẹo cúng ông Táo, bánh xốp, kẹo viên mạch nha, Bling Bling cũng ăn kha khá kẹo.
Mới đó mà đã tới Giao Thừa.
Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên cùng dán câu đối. Cô tự đun hồ nhão, hai người nhanh chóng dán xong câu đối và thần giữ cửa trừ tà. Họ dán khung cửa sổ hoa và câu đối đỏ khắp từng ngóc ngách nhà mình. Vân Phiên Phiên nấu một bàn tiệc lớn, hai người quây quần bên chiếc bàn ăn bữa cơm tất niên.
Tới tối, Vân Phiên Phiên hưng phấn kéo Tiêu Trường Uyên ra ngoài bắn pháo trúc.
Giữa màn đêm đen, những đóa pháo hoa nở rộ.
Rực rỡ lan tỏa, sặc sỡ muôn màu, như những bông hoa bừng nở trên bầu trời đêm.
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, hưng phấn ngắm pháo hoa.
Còn ánh mắt của Tiêu Trường Uyên thì luôn chú mục vào gương mặt Vân Phiên Phiên.
Ánh pháo hoa vỡ vụn rải rác, phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp động lòng người của thiếu nữ, còn đẹp hơn bất cứ thắng cảnh gì ở chốn nhân gian.
Tiêu Trường Uyên chẳng hề có hứng thú gì với pháo hoa.
Nhưng chàng lại thích pháo hoa trong mắt Vân Phiên Phiên, và cả nhân gian trong đôi mắt nàng.
Vân Phiên Phiên quay đầu lại, phát hiện Tiêu Trường Uyên đang ngắm mình.
Trái tim rung động.
Dưới pháo hoa, cô đỏ mặt, nhón mũi chân, hôn lên môi Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, năm mới vui vẻ!”
[HẾT CHƯƠNG ]