Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ một lát sau, hai dân làng đã bện xong thừng cỏ, họ trói chân trước chân sau con hổ lên cọc gỗ. Hai người nâng khúc gỗ kia, khiêng ngược con hổ, vác khúc gỗ xuống núi, đi một mạch về tận nhà Vân Phiên Phiên.
Đám dân làng họ Giang biết tin thì chạy tới.
Mọi người vây xem con hổ, sôi nổi tán dương Tiêu Trường Uyên không dứt miệng, tâng bốc chàng ta lên thành anh hùng cái thế đội trời đạp đất.
Gương mặt đẹp của Giang Thúy Thúy ửng đỏ, ánh mắt nhìn Tiêu Trường Uyên càng thêm sùng bái.
“Thạch Đầu đại ca, huynh lợi hại quá!”
Tiêu Trường Uyên mặt mày vô cảm, trông rất kiểu cấm người khác lại gần.
Vân Phiên Phiên cười tủm tỉm nhận lời khen của dân làng.
Để đỡ chuốc thêm phiền toái không cần thiết, Vân Phiên Phiên vẫn chưa kể chuyện Tiêu Trường Uyên mất trí nhớ cho người khác. Cô không nói, đương nhiên Tiêu Trường Uyên cũng không bảo, nên đám cụ Giang và Giang Thúy Thúy đều không biết Tiêu Trường Uyên mất trí nhớ.
Mọi người chỉ biết trưởng làng cưu mang một anh hùng đánh hổ, còn lại thì chẳng biết gì hết.
Đám dân làng vây xem hồi lâu, rồi mới tản khỏi sân, thầy lang Chu cũng rời đi.
Chuyến lên núi này của Vân Phiên Phiên thắng đậm.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là, nhân lúc cô không để ý, hai con thỏ hoang béo múp kia đã trốn mất.
Tạ Ngộ nhanh chóng đánh xe bò tới, cùng đồng lòng hiệp sức với Mục Bách nâng con hổ lên xe bò. Họ còn đậy mình hổ lại bằng vải đi mưa. Tạ Ngộ cong mắt nói với Vân Phiên Phiên: “Phiên Phiên tỷ tỷ cảm thấy con hổ này có thể bán được với giá bao nhiêu?”
Vân Phiên Phiên không biết giá cả hàng hoá thời cổ đại, nên không dám định giá bừa bãi, cô bèn ném trả câu hỏi cho Tạ Ngộ.
“Cậu cảm thấy con hổ này bán được bao nhiêu?”
Tạ Ngộ cười nói: “Nếu người khác đi bán thì cùng lắm con hổ này chỉ được lượng bạc trắng, nhưng đệ thì khác. Với tài ăn nói của đệ, đệ có thể bán con hổ này với giá ít nhất lượng bạc trắng, nhiều gấp đôi giá của người bình thường.”
Vân Phiên Phiên thầm giật mình, tuy cô không biết giá cả hàng hoá thời cổ đại.
Nhưng cô cũng biết lượng là một số tiền không nhỏ.
Cô lập tức nhìn Tạ Ngộ bằng ánh mắt khác.
“Thật thế ư?”
Tạ Ngộ chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp: “Nếu bán không đến lượng, đệ sẽ tặng anh trai mình cho hai người.”
Vân Phiên Phiên: “…” Anh trai chú em có phải anh ruột không đấy?
“Vậy tôi giao con hổ này cho cậu.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, hàng lông mày đan chặt với nhau.
Vợ chàng ta coi chàng như chết rồi hay gì?
Tạ Ngộ cười với cô: “Vậy anh trai đệ ở lại nhà hai người trước nhé. Bây giờ là giờ Tỵ canh ba ( giờ sáng), huyện thành cách đây chừng dặm. Đệ đi lại chắc phải mất tầm canh giờ, còn thêm thời gian mua bán giao dịch nữa. Trước giờ Dậu ( giờ chiều) đệ nhất định về được, hai người cứ yên tâm.”
Vân Phiên Phiên gật đầu với cậu ta: “Vậy cậu đi sớm về sớm, đi đường cẩn thận, phải chú ý an toàn.”
Không về cũng chẳng sao.
Nhà chị đang thiếu một anh chàng xinh trai nghe lời như anh trai chú đấy.
Tạ Ngộ cười cười: “Đệ biết rồi.”
Cậu ta đưa mắt nhìn Mục Bách, đoạn đánh xe bò, rời khỏi làng họ Giang.
Tạ Ngộ đi rồi, Vân Phiên Phiên nhìn Mục Bách: “Em trai huynh còn nhỏ như thế, đi đường một mình, thật sự không sao chứ?”
Mục Bách thôi nhìn theo bóng dáng Tạ Ngộ, trầm giọng nói: “Em trai tôi thông minh lắm.”
Vân Phiên Phiên thầm nghĩ, thôi, nghi thì không dùng, mà dùng thì không nghi.
Để mặc hết cho số phận định đoạt đi.
Hai dân làng được cứu mạng đã về đến nhà. Để báo đáp ơn cứu mạng của Tiêu Trường Uyên, họ mang rất nhiều thứ tốt cho Vân Phiên Phiên: Một sọt trứng gà, một ký thịt heo, một ký xương sườn, một ký thịt dê, một sọt bắp, một sọt rau xanh, mười ký gạo, còn cả mấy vại mấy bình dưa chua dưa muối nhà họ, và một ít thịt viên, tất cả đều tràn đầy thành ý của họ.
“Cảm ơn các bác quá!”
Vân Phiên Phiên cảm nhận được niềm vui sướng khi được mùa.
Cuộc sống ở nông thôn sung sướng quá, đúng là nằm mát ăn bát vàng.
Nhưng chẳng mấy, Vân Phiên Phiên đã không vui nổi nữa.
Bởi vì cô phát hiện việc nấu nướng ở đây thực sự rất phiền toái.
Thời hiện đại có bếp than bếp gas, ở đây thì chỉ có thể đốt củi nhóm lửa.
Vân Phiên Phiên loay hoay trong bếp, nhóm suốt nửa tiếng mà vẫn chưa lên lửa.
Còn khiến mình nước mắt lưng tròng lệ rơi đầy mặt vì bị khói hun.
Về sau Mục Bách thật sự không nhìn nổi, bèn chủ động vào bếp nhóm lửa giúp Vân Phiên Phiên, bấy giờ Vân Phiên Phiên đang giàn giụa nước mắt mới được giải cứu.
Vân Phiên Phiên tặng Mục Bách một ánh mắt cảm kích.
“Mục đại ca, huynh tốt quá.”
Bay nãy lúc nhóm lửa, Vân Phiên Phiên đã hỏi họ của anh chàng là gì.
Hóa ra hai anh em ruột A Bách và A Ngộ họ Mục.
Thể xác hiện tại của cô trông chỉ như - tuổi.
Mục Bách tuổi, tất nhiên cô phải gọi Mục Bách là Mục đại ca.
Mục Bách đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi mà.”
Vân Phiên Phiên cảm thấy cung cách nói chuyện của Mục Bách rất giống Tiêu Trường Uyên.
Nhưng anh chàng này ôn hòa hơn Tiêu Trường Uyên rất nhiều.
Vẻ lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên là lạnh từ trong xương tủy lạnh ra.
Dù chàng không nói tiếng nào, vẻ mặt vẫn xa cách ngàn dặm với người khác, ánh mắt nhuốm băng giá.
Nhưng Mục Bách thì khác, Mục Bách chỉ đơn thuần là ít nói thôi.
So sánh với trường hợp cực đoan là Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên cảm thấy Mục Bách cực kỳ dễ hòa hợp. Nhất là sau khi nhóm lửa giúp cô xong, Mục Bách vẫn tiếp tục ở lại trong bếp rửa rau nhặt rau thái thịt nấu ăn điều chỉnh lửa bếp giúp cô…
Ánh mắt Vân Phiên Phiên nhìn Mục Bách như em gái nhìn anh trai ruột.
“Mục đại ca, huynh còn biết nấu ăn cơ à?”
Bàn tay đang thái rau của Mục Bách khựng lại, anh chàng thì thầm bảo: “Tôi phải chăm sóc A Ngộ, tất nhiên phải học những việc này.”
Anh chàng vốn là ám vệ.
Đôi tay này được dùng để cầm đao giết người.
Nhưng vì chăm sóc Tạ Ngộ, đôi tay này đã trở thành đôi tay để nhóm lửa nấu cơm.
Đúng là một ông anh tốt. Vân Phiên Phiên cong mắt cười nói: “Làm em trai của huynh hạnh phúc ghê, muội cũng…”
“Hai người đang làm gì đấy?”
Một giọng nói âm u giá buốt đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Vân Phiên Phiên ngước mắt, thấy Tiêu Trường Uyên đứng bên ngoài, khuôn mặt điển trai lạnh băng.
Chàng ta mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt tăm tối, khuôn mặt tuấn tú âm u đến mức có thể đổ mưa đá.
Tâm trạng chàng ta có vẻ rất tệ.
Vân Phiên Phiên tưởng anh bạo quân đói lắm rồi nên tới đây giục cơm.
Cô vội vàng đun nóng dầu, bỏ hết nguyên liệu nấu ăn đã thái sẵn vào nồi, tỏ vẻ vô cùng bận rộn. Cô vừa luôn tay vừa ngẩng đầu nói với Tiêu Trường Uyên: “Bọn thiếp đang nấu cơm, chàng đợi thêm lát nữa, thiếp nấu xong ngay đây…”
Một giọt dầu nóng bỏng trong nồi đột nhiên bắn lên mu bàn tay của Vân Phiên Phiên.
Vân Phiên Phiên đau quá, nhíu mày xuýt xoa.
“Ôi chao nóng ghê…”
Vân Phiên Phiên đau tới mức phủi tay liên tục, khuôn mặt nhỏ nhăn tít lại.
Tiêu Trường Uyên thấy vậy, chàng lập tức cau mày. Chàng ta sải bước rộng tới cạnh cô, kéo cô ra khỏi bệ bếp.
“Sao nàng bất cẩn thế?”
Giọng chàng mang chút trách cứ.
Vân Phiên Phiên lập tức thấy bực bội, mình đã bị thương rồi, mà chàng ta còn chỉ trích mình.
Đúng là quá quắt lắm…
Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, bất mãn nhìn Tiêu Trường Uyên, giọng nói chứa đầy vẻ u oán và ghét bỏ: “Tại vì còn phải nói chuyện với chàng, nên thiếp mới không tập trung xào nấu được chứ đâu. Chàng mau ra ngoài cho thiếp, thiếp xào món này xong ngay đây.”
Tiêu Trường Uyên không để ý đến vẻ bất mãn của Vân Phiên Phiên.
Chàng ta ngoảnh mặt đi, cau mày nhìn về phía Mục Bách đang đứng một bên.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng lập tức đóng thành núi băng đồng tuyết.
“Sao hắn ta lại ở đây?”
“Mục đại ca đang giúp thiếp.”
Vân Phiên Phiên đẩy đẩy ngực Tiêu Trường Uyên, giọng ngập vẻ khó chịu.
“Chàng đừng đứng đây cho vướng víu nữa, nồi của thiếp sắp khê rồi…”
“Mục đại ca?”
Tiêu Trường Uyên nheo cặp mắt phượng lạnh lùng lại, gương mặt đẹp trai tối sầm.
Chàng ta quay đầu lại, đôi mắt đen khinh khỉnh, châm chọc nhìn Vân Phiên Phiên, giọng lạnh như tảng băng.
“Ta không biết đấy, nàng mới nhận anh trai từ bao giờ?”
“Vừa nhận xong tức thời. Này, chàng không thấy mình phiền phức à? Nồi của thiếp sắp khê rồi…”
Vân Phiên Phiên để ý thấy đống thức ăn sắp khét trong nồi, cô vội vàng đẩy anh bạo quân lạnh lùng nguy hiểm ra.
“Chàng mau tránh ra cho thiếp, không giúp thì thôi, còn rước bực cho người ta, đúng là phiền phức…”
Trời đất bao la, món đang nấu trong nồi của cô mới là quan trọng nhất. Dù hôm nay ông trời có xuống đây chơi, cũng phải nhường đường cho nồi thức ăn của cô.
Mục Bách thấy Vân Phiên Phiên trả treo ngang ngược như thế, kinh ngạc tới mức suýt không cầm nổi con dao thái rau.
Cô gái này rốt cuộc có biết Tiêu Trường Uyên là ai không?
Còn dám nói năng với Tiêu Trường Uyên như thế!
Cô ta không muốn sống nữa sao?!
Mục Bách lạnh toát cả người, mặt mũi căng thẳng.
Anh chàng cho rằng Tiêu Trường Uyên có thể vung đao giết người bất cứ lúc nào. Đến lúc đấy, cảnh tượng sẽ máu me lắm đây.
Nhưng anh chàng chẳng đời nào ngờ được rằng, mình lại nghe thấy giọng điệu bình thản đến mức gần như ôn hòa của Tiêu Trường Uyên.
“Nương tử, nàng ra ngoài đi, giao chỗ này cho ta…”
Mục Bách kinh ngạc ra mặt, ngẩng đầu lên.
Anh chàng thấy Tiêu Trường Uyên đứng cạnh Vân Phiên Phiên với bộ mặt không cảm xúc.
Tuy rằng biểu cảm của Tiêu Trường Uyên rất khó ở, nhưng ánh mắt Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên lại không có sát ý.
Cô gái này nói năng lỗ mãng như thế, vậy mà Tiêu Trường Uyên lại không muốn giết cô ta ư?
Mắt Mục Bách dại ra, đồng tử tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Anh chàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, người đàn ông lạnh nhạt nguy hiểm trước mắt mình có lẽ không phải là Tiêu Trường Uyên chính chủ, mà chỉ là một ai đấy có gương mặt tương tự thôi. Bởi vì Tiêu Trường Uyên chắc chắn không thể để cô gái này làm càn như vậy.
Vân Phiên Phiên nghe Tiêu Trường Uyên nói thế, vẻ hoài nghi thoáng hiện trên nét mặt.
“Chàng biết xào rau sao?”
Gương mặt đẹp của Tiêu Trường Uyên lạnh te.
“Biết.”
Không biết cũng phải biết.
Chàng ta tuyệt đối không thể để vợ mình ở chung một chỗ với trai lạ.
Vân Phiên Phiên rất vui vì được nhàn nhã, cô nửa tin nửa ngờ đưa xẻng xúc thức ăn cho Tiêu Trường Uyên.
“Vậy được thôi, chàng xào đi.”
Tiêu Trường Uyên nhận cái xẻng Vân Phiên Phiên đang cầm với khuôn mặt vô cảm, xào xáo đồ ăn trong nồi cũng ra dáng ra phết. Thấy chàng dáng cao như ngọc, vung muôi không chút hoang mang, bấy giờ Vân Phiên Phiên mới tin lời Tiêu Trường Uyên. Xem ra thằng cha này biết xào rau thật.
Bạo quân biết nấu cơm, lạ quá ha.
Vân Phiên Phiên cảm thấy đây là chuyện kinh ngạc nhất cô từng gặp ở đời.
Nhưng Vân Phiên Phiên nhanh chóng phát hiện ra.
Tiêu Trường Uyên chỉ nhìn theo rồi học mót, bắt chước dáng điệu của cô, cầm xẻng xúc đảo linh tinh thôi.
Chàng ta không hề biết phải nêm nếm gia vị lúc nào.
May mà tài bếp núc của Vân Phiên Phiên cao siêu, nhưng bản lĩnh chỉ huy người khác nấu ăn của cô còn cao siêu hơn.
Nhờ sự chỉ điểm của Vân Phiên Phiên, Tiêu Trường Uyên nhanh chóng nấu xong đồ ăn.
Sườn nướng với ngô, thịt xào ớt, đậu que xào cà tím, thêm một bát canh trứng gà, và hai đĩa rau chua mà dân làng tặng.
Vân Phiên Phiên hấp cơm cho ba người, bát đũa gia vị trong nhà đều là đồ mượn từ nhà Giang Thúy Thúy. Cô dọn dẹp bàn sạch sẽ, bưng đồ ăn nóng hổi lên đấy. Ba người quây quần quanh chiếc bàn, vui vẻ thuận hòa ăn trưa.
Nhưng trên thực tế, người hòa thuận vui vẻ chỉ có mình Vân Phiên Phiên thôi.
Tiêu Trường Uyên mặt lạnh như băng, Mục Bách như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Vân Phiên Phiên ăn vô cùng thỏa mãn.
Xong bữa trưa, mọi người bỏ bát đũa vào nhà bếp. Vân Phiên Phiên đang định đi rửa bát, Mục Bách lại nói: “Tôi rửa giúp cô nhé.”
Vân Phiên Phiên không từ chối được, bèn cười đáp: “Cảm ơn Mục đại ca.”
Tiêu Trường Uyên đứng đằng sau hai người, nghe thấy vậy, gương mặt điển trai lập tức lạnh đi.
Người chàng ta đóng đầy băng đá.
Nếu chọc vào mặt chàng ta, có lẽ mấy cục đá sẽ rơi ra mất.
“Nương tử.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng Tiêu Trường Uyên vang lên đằng sau mình, bèn quay người lại.
“Phu quân, sao vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Phiên Phiên chọc chọc cái mặt bô trai của Tiêu Trường Uyên.
Mấy cục đá vụn rơi xuống.
Vân Phiên Phiên vội vàng bưng cái bát con ra hứng, đồng thời duỗi tay chọc vào cái mặt xinh trai của chàng tiếp.
Tiêu Trường Uyên cầm tay cô.
“Nương tử, nàng làm gì đấy?”
Vân Phiên Phiên nói đầy vẻ vô tội: “Thiếp muốn ăn đá bào.”
Tiêu Trường Uyên:…
[HẾT CHƯƠNG ]