Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

chương 16: lâm yến ôm lấy eo cô, đè cô lên vách tường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

"Hôn một cái đã, rồi sẽ thả em đi."

Anh nói nhẹ nhàng mấy chữ, hô hấp nhợt nhạt phả lên gò má Trình Thư Nặc, đem những suy nghĩ nhỏ bé không biết đã cất giấu bao lâu ở trong lòng cô khơi lên từng chút một, rồi lại quấn từng vòng từng vòng, mỗi một vòng đều quấy nhiễu khiến cô tâm thần không yên.

Trình Thư Nặc ngỡ ngàng mà giật mình trong ngực anh, bảy chữ ít ỏi, giống như một con dao nhỏ sắc bén, xuyên qua tuổi thanh xuân rực rỡ năm ấy, vượt qua khoảng thời gian ba năm dài đằng đẵng, đâm vào ngực cô không nghiêng không lệch.

() Nguyên văn có chữ nên mình để nguyên nhé.

Trong một năm ở bên Lâm Yến ấy, cô chưa từng nghe thấy anh nói lời âu yếm, thế nhưng sau bao năm tháng, tại lúc hai người đã trở thành người xa lạ, lại lấy cách thức này mà đấu đá lung tung trong lòng cô.

Bây giờ cảm xúc gì cô cũng đều có, có rung động, có tiếc nuối, lại càng nhiều hơn là châm chọc.

Không biết đã sững sờ bao lâu, có lẽ là chỉ trong phút chốc, cũng có lẽ là rất lâu rất lâu sau, lúc cô giật mình hoàn hồn, Lâm Yến đã đến bên môi cô, hai người mũi chạm mũi, như là thật sự sắp hôn cô, Trình Thư Nặc cuống quýt nghiêng đầu tránh né.

Cùng lúc cô trốn tránh, Lâm Yến cũng chủ động dừng động tác lại, thân hình anh nâng lên, bàn tay đặt lên trán như đang tự trách.

Sau đó bất đắc dĩ bật cười, "Không được, anh đang bệnh, sẽ lây cho em mất."

Anh nói xong, buông bàn tay để bên eo Trình Thư Nặc ra, trùm chăn thành thành thật thật mà lăn sang một bên, giọng nói của anh vẫn khàn khàn như cũ, lời nói ra lại thân thiết như lẽ đương nhiên, "Buổi tối chúng ta chia giường, tiểu Nặc, em đừng có đá chăn đấy."

Tứ chi Trình Thư Nặc cứng đờ, rất sửng sốt, cô không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Lâm Yến, Lâm Yến nằm ở một bên, cả người mơ mơ màng màng, lúc nói chuyện lông mi mệt mỏi rũ xuống, mắt khép hờ, ánh mắt càng lúc càng tan rã.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng kêu của Lâm Hủ, nháy mắt Trình Thư Nặc hoàn hồn, cô vội vàng xuống giường đứng ở một bên, hoang mang rối loạn sửa sang lại vạt áo.

Lâm Hủ vừa khéo xuất hiện ở cửa, Trình Thư Nặc lo lắng mà nhìn Lâm Yến, sợ anh lại nói nhảm, Lâm Yến lại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà nằm không nhúc nhích, mí mắt hơi kéo, ngủ mê man, có lẽ là thật sự không thoải mái, trong mơ vẫn nhăn mày như cũ, vẻ mặt đau đớn.

Trình Thư Nặc âm thầm nhẹ thở ra, cô lại giặt sạch khăn lông lần nữa rồi đắp lên trán Lâm Yến, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, Lâm Hủ sóng vai với cô, hai người đi ra phòng khách, Trình Thư Nặc nhịn không được mở miệng: "Tối nay mà vẫn chưa hạ sốt thì cậu gọi đi, trực tiếp khiêng người lên."

Lâm Hủ nhanh chóng gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy, sẽ không để chú ấy càn quấy đâu."

Trình Thư Nặc trở lại phòng bếp lần nữa, cô tắt bếp, làm xong công đoạn cuối cùng, nhịn không được lại nhiều chuyện, "Chờ cháo nguội rồi thì cậu gọi anh ta dậy, có khó chịu thì cũng cho anh ta ăn một chút."

Lâm Hủ đặc biệt nghe lời Trình Thư Nặc, theo lời mà gật đầu, lại hỏi, "Chị, chị phải về à?"

Trình Thư Nặc đã mặc áo khoác vào, "Tôi còn có công việc phải làm."

Thoạt tiên Lâm Hủ cảm thấy áy náy, nghe Trình Thư Nặc nhắc tới công việc, cậu ta lại càng cảm thấy ngại ngùng.

Trong lúc nói chuyện Trình Thư Nặc đã đi đến huyền quan, cô đẩy cửa ra, rồi như nhớ tới cái gì, lại xoay người dặn dò Lâm Hủ, "Tôi không muốn để người khác hiểu lầm, chuyện tối nay cậu đừng nhắc đến với ai cả."

Lâm Hủ lại ngoan ngoãn gật đầu lần nữa, có chút không muốn mà tiễn Trình Thư Nặc ra cửa.

...

Lúc Lâm Yến tỉnh lại, cuối cùng cũng không khó chịu như vậy nữa, anh chống mép giường đứng dậy, không cẩn thận đánh rơi di động bên mép giường, Chu Duy nghe thấy tiếng động, xuất hiện ở cửa phòng ngủ, thấy Lâm Yến đã tỉnh, cô ta bước nhanh lên trước, "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mình và Lâm Hủ còn định gọi xe cứu thương đấy."

Lâm Yến không ngờ sẽ nhìn thấy Chu Duy, anh mệt mỏi mà đè đè ấn đường, "Sao cậu lại ở đây?"

Chu Duy ngồi xuống mép giường, giải thích nói: "Nhìn thấy trong vòng bạn bè của thằng bé Lâm Hủ kia, bảo cậu bị bệnh nên mình tới đây xem thử."

Cô ta vừa dứt lời, Lâm Hủ cũng hấp tấp lỗ mãng chạy vào, quan tâm hỏi: "Chú nhỏ chú tỉnh rồi à? Thấy khá hơn chút nào không? Có đói bụng không?"

Cả một ngày Lâm Yến cũng chưa ăn gì, quả thật đói bụng, anh gật đầu với Lâm Hủ, Lâm Hủ lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng bếp.

Chu Duy quan tâm mà rót nước cho Lâm Yến, Lâm Yến duỗi tay nhận lấy, lòng bàn tay tiếp xúc với mặt cốc thuỷ tinh, anh chuyển hướng nhìn Chu Duy, khàn khàn hỏi: "Cậu tới lâu chưa?"

Chu Duy hơi hơi sửng sốt, gật gật đầu: "Cậu vẫn luôn ngủ, mình ở bên ngoài tán gẫu với Lâm Hủ."

Lâm Yến nhấp môi, có chút thất thần mà nhìn chằm chằm cái cốc thuỷ tinh.

Chu Duy lại mở miệng lần nữa, "Vụ án của Hoàng Khải Bình, sau khi kết thúc phiên thẩm vấn cậu lập tức vội vã về An Thành, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình nghe Tần Lệ nói Hoàng Khải Bình đã chạy trốn? Sao lại thế này?"

Lâm Yến không trả lời vấn đề của Chu Duy, anh hơi nâng mắt lên, ánh mắt có chút trống rỗng, suy tư một lát, nặng nề hỏi: "Trong nhà chỉ có cậu và Lâm Hủ à?"

Dừng vài giây, Chu Duy nói: "Đúng vậy, bây giờ cũng sắp mười giờ rồi, còn ai vào đây nữa?"

Cô ta vừa dứt lời, Lâm Hủ cũng vừa lúc bưng đồ ăn đi vào, rất cận thận mà đưa bát đũa cho Lâm Yến, Chu Duy nhàn nhạt nhìn Lâm Yến, lại nói: "Cậu đoán xem trên đường mình tới đây nhìn thấy ai?"

Lâm Yến không lên tiếng, Lâm Hủ tò mò hỏi: "Nhìn thấy ai vậy ạ?"

Tầm mắt Chu Duy dừng trên mặt Lâm Yến, quan sát phản ứng của anh, "Trình Thư Nặc, mình nhìn thấy Trình Thư Nặc ở dưới lầu."

Động tác trên tay Lâm Yến dừng một chút, Chu Duy đã tiếp tục nói: "Cũng nhìn thấy bạn trai của cô ấy, lớn lên cũng rất đẹp trai, hình như là một minh tinh nhỏ, ánh mắt của đàn em Thư Nặc mấy năm nay đúng là chẳng thay đổi chút nào, vẫn thích trai đẹp."

Lâm Yến vẫn im lặng như cũ, Lâm Hủ lại khiếp sợ không thôi: "Thư Nặc? Chú nhỏ à trước kia chú và chị Thư Nặc biết nhau sao?"

Thấy Lâm Hủ hỏi như vậy, Chu Duy nói như chuyện đương nhiên: "Đâu chỉ là biết, Trình Thư Nặc theo đuổi chú nhỏ của cậu hai năm, chuyện này toàn bộ học viện luật đều biết, lì lợm đeo bám, không biết đã ầm ĩ gây ra bao nhiêu chuyện đáng chê cười, khiến chú nhỏ của cậu cũng bị cười nhạo theo, một cô gái như cô ấy, thật sự một chút cũng không..."

Lâm Yến ngắt lời cô ta, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Cô ấy không đáng chê cười."

Chu Duy ngừng vài giây, cười hỏi: "Không phải lúc trước cậu thấy cô ấy phiền phức nhất sao?"

Đôi mắt đen của Lâm Yến trầm xuống, Chu Duy tốt nghiệp đại học xong thì ra nước ngoài du học, nên không biết anh và Trình Thư Nặc từng ở bên nhau, ký ức của cô ta vẫn còn dừng lại ở thời điểm hai năm Trình Thư Nặc theo đuổi anh đó, điều cô ta nói là sự thật, thế nhưng trái tim Lâm Yến đột nhiên như bị nắm lấy một cách tàn nhẫn, nhấc lên không trung, rồi lại như không chân thật mà lung tay sắp đổ.

Ở một bên Lâm Hủ nghe xong lời dông dài của Chu Duy, cậu đột nhiên cảm thấy ấm ức thay cho chị Thư Nặc, cúi đầu nhìn về phía chú nhỏ mà cậu ta luôn sùng bái nói, "Chú nhỏ à...sao chú lại có thể như vậy, không thích thì nói là không thích, vì sao lại còn bảo cô ấy phiền phức..."

"Một cô gái chủ động nói ra tấm lòng của mình chứng tỏ cô ấy thật sự là rất thích, thích đến mức không chịu được mới có thể không màng tất cả lao đầu về phía trước, cho dù chú có không thích đi chăng nữa...thì sao lại còn chán ghét người ta cơ chứ?"

Lâm Yến không ngờ Lâm Hủ sẽ nói những lời như vậy, tay cầm thìa của anh run nhẹ, có vệt nước sánh ra mu bàn tay.

Lâm Hủ thật sự cảm thấy không đáng thay cho Trình Thư Nặc, trong lúc nhất thời cũng trở nên cáu kỉnh, cậu đột ngột đoạt lấy bát đũa trong tay Lâm Yến, oán giận nói: "Có cho heo ăn thì cũng không cho chú ăn! Cháu đi đưa cho heo ăn đây!"

Cậu trừng mắt nhìn Lâm Yến, lại cảm thấy đây là tấm lòng của chị Thư Nặc, không thể lãng phí, cậu liền ngẩng đầu lên, hai ba lượt đã uống hết gần nửa bát cháo trắng, cuối cùng còn chưa đã thèm mà liếm môi dưới.

Lâm Yến: "..."

Lâm Hủ rất nghiêm túc, "Chú nhỏ à, là chú không cần chị Thư Nặc, tuy rằng cháu không phải là rất thích chị ấy, nhưng cháu định sẽ theo đuổi chị ấy, cháu không quan tâm chú có đồng ý hay không..."

Lâm Yến ngước mắt, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Hủ, "Lâm Hủ, chú không đồng ý."

Lâm Hủ có chút nôn nóng, cậu ta biết tình cảm của mình dành cho Trình Thư Nặc không phải là tình yêu nam nữ, nhưng lúc này cậu cũng lười để ý, "Vì sao chứ?"

Cậu hỏi rất trực tiếp, Lâm Yến lại đột nhiên im lặng.

Trình Thư Nặc qua lại với bao nhiêu người bạn trai, tuy rằng anh có để ý, nhưng cũng sẽ không để ý nhiều như vậy, đã chia tay ba năm, gặp ai, yêu ai, ở bên ai, là tự do của cô, với lập trường thân phận của anh, thì không có tư cách nói chuyện.

Mỗi lần anh đến gần sẽ luôn nghĩ muốn làm chuyện gì đó, nhưng thường thường cứ mở miệng là lại trái ngược, anh nói những lời trái lòng, lời nói không đồng nhất với hành động, mỗi lần cõi lòng tràn đầy chờ mong mà đến thì mỗi lần đều chồng chất vết thương mà về.

Anh không còn cách nào phủ nhận tình cảm của bản thân nữa, anh quả thật ghen ghét, ghen ghét đến phát điên rồi, nhưng cũng chỉ có thế, không hơn, anh có tư cách gì mà oán giận đây?

Thế còn Hàn Thần Ngộ thì sao, người anh rể trong miệng Dư Tề ấy...

Lâm Yến không dám nghĩ tiếp nữa, anh cắt đứt mạch suy nghĩ, nhìn về phía Lâm Hủ, giọng điệu của anh rất chậm, như dạy dỗ Lâm Hủ, lại càng như đang thuyết phục bản thân.

"Bây giờ cô ấy đã có người mình thích rồi, không phải cháu, cũng không phải chú, chúng ta không thể quấy rầy người ta, đây là phép tắc."

...

Từ khi Trình Thư Nặc rời khỏi nhà của Lâm Yến, mấy ngày tiếp theo trạng thái tinh thần đều có chút không bình thường, những lời nói trong lúc ý thức Lâm Yến không rõ ràng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, không ném đi được.

Cô ở bên Lâm Yến ba năm, đã quen nhìn anh lạnh lùng, khinh thường, chỉ chưa bao giờ nhìn thấy anh yếu đuối.

Giữa hai người, cô vẫn luôn là người chủ động, cô cứ cắm đầu lao vào, không phải anh thì không được.

Từ trước tới nay Lâm Yến đều luôn tỉnh táo, cho dù là lúc ở trên giường, hai người thân mật khăng khít, người trầm luân cũng là cô, cô thần hồn điên đảo, chìm đắm trong đôi mắt thâm thuý của người đàn ông ấy, còn anh lại như ở trên cao mà nhìn xuống cô, bình tĩnh nhìn cô từ từ lạc lối, từ từ bị tình yêu cắn nuốt.

Suy nghĩ của Trình Thư Nặc có chút bay xa, lúc giật mình hoàn hồn thì cô đang ngồi trong phòng họp, ánh mặt trời từ khe cửa chớp rọi vào, trên bàn họp hình vuông còn đọng lại những vệt sáng loang lổ nho nhỏ, Trần Mặc đang chậm rãi nói, nhưng một chữ cô cũng không nghe lọt.

May mắn là trạng thái này không duy trì được bao lâu thì rất nhanh đã bị công việc bận rộn làm phai nhạt, cũng không quan trọng gì.

Hai ngày sau, Sáng Thế nhận được tin nội bộ, liên quan đến một giám sát viên trong ban ngành cách ngày đã thông qua một bên truyền thông rất có vai vế tuyên bố kết quả điều tra của Sáng Thế, mà người phụ trách của Sáng Thế đã thông qua mạng lưới quan hệ tìm hiểu tin tức nội bộ trước một bước, không có vấn đề gì lớn, chỉ là nộp thuế chậm mà thôi.

Chi tiết trong đó chắc chắc không đơn giản như vậy, đoàn đội phụ trách của Sáng Thế giữ lại Duy Á, Duy Á chỉ là công ty quan hệ công chúng của Sáng Thế, nội tình trong đó cũng không cần phải biết.

Trong một tháng này bởi vì sự cố ở tiệc rượu của Sáng Thế, một loạt sự việc không ngừng lên men, Sáng Thế bị tin tức tiêu cực quấn lấy, chuyện Duy Á cần làm là nương theo cơ hội khi tin tức được công bố, dẫn dắt dư luận, giữ gìn hình thượng của Sáng Thế.

Ngày hôm sau, bên truyền thông rất có vai vế đó công bố bản điều tra.

Weibo chính thức của Sáng Thế đầu tiên là chuyển tiếp bản điều tra, đồng thời tuyên bố sẽ nhờ văn phòng luật Lệ Hành phác thảo công hàm luật sư, sau đó Sáng Thế hứa hẹn sẽ đem một phần quỹ quyên góp cho việc từ thiện.

Duy Á lợi dụng nhiệt độ tin tức, đè mấy tin tức tiêu cực đang khuếch tán xuống, đưa tin tức thanh minh của Sáng Thế lên đầu bảng.

Đã vào đêm, nhưng nhóm bọn họ vẫn đèn đuốc sáng trưng, cũng may là giai đoạn trước đã chuẩn bị đầy đủ, mọi mặt phối hợp ăn ý, dư luận cuối cùng cũng phát triển theo quỹ đạo đã định, những lời bình luận về Sáng Thế cũng đã tốt lên, cách một ngày sàn chứng khoán bắt đầu mở phiên giao dịch, cổ phiếu một đường đỏ vươn lên.

...

Hai vụ việc của Sáng Thế, bất luận là Lệ Hành hay Duy Á đều hoàn thành hoàn mĩ mười phần, hai ngày sau, đoàn đội phụ trách của Sáng Thế sắp xếp một bữa tiệc mừng công, ở một nhà hàng rất nổi tiếng, còn tổ chức hoạt động biểu diễn về đêm.

Lúc mới nhận được tin, đám người Thẩm Gia Vi lập tức đặc biệt hưng phấn, nhưng hết lần này tới lần khác Trình Thư Nặc lại không dậy nổi hứng thú.

Nhưng cô là đại diện của Duy Á, ngoại trừ tình huống đặc biệt thì không thể vắng mặt.

Suy nghĩ của Trình Thư Nặc thật ra rất đơn giản, cô không quá muốn nhìn thấy Lâm Yến, khúc nhạc đệm phát sinh ở nhà Lâm Yến lần trước, cô không biết Lâm Yến có nhớ hay không, nếu Lâm Yến nhớ rõ, cô rất lo lắng gặp mặt sẽ xấu hổ. Bây giờ vụ việc của Sáng Thế đã hạ màn, tiếp xúc duy nhất giữa cô và Lâm Yến cũng kết thúc, có thể tránh gặp mặt thì tránh.

Cô không thích kiểu tình cảm dây dưa không rõ lại cùng những dính dáng không hiểu nổi.

Đặc biệt là với Lâm Yến.

Buổi tối ngày hôm sau, nhóm người Duy Á tới nhà hàng đã đặt, người phụ trách của Sáng Thế tiếp đón mọi người ngồi xuống, người bên văn phòng Lệ Hành cũng tới rồi, Trình Thư Nặc đơn giản quét mắt, không thấy Lâm Yến.

Cô âm thầm nhẹ thở ra.

So với Trình Thư Nặc, thái độ của Thẩm Gia Vi hoàn toàn tương phản, cô ấy tìm một vòng cũng không thấy người mình muốn gặp, lại chạy tới lôi kéo luật sư Vương hỏi han, lúc trở về trên mặt tràn đầy mất mát, "Luật sư Vương nói cho tôi, Lâm Yến có việc nên không rảnh đến đây."

Trình Thư Nặc thuận miệng an ủi, "Không tới thì không tới thôi, đau khổ cái gì?"

Thẩm Gia Vi cụt hứng, oán giận nói: "Biết nhau đến giờ, ngay cả WeChat của Lâm Yến tôi cũng không có."

Trình Thư Nặc không để bụng, "Tôi cũng không có mà."

Thẩm Gia Vi ủ rũ cụp đuôi, cả nhóm mấy người đàn ông to xác đều có chút không nhìn nổi,Trần Mặc mở miệng trước, "Luật sư Lâm vừa nhìn thì đã biết là không giống chúng ta, ánh mắt của người ta cao, coi thường chúng ta cũng rất bình thường."

Lý Dương cũng nói: "Đàn ông "ba chân" đâu đâu cũng có, sao cứ phải thắt cổ chết trên một cái cây, mà như cô cũng chỉ là đơn phương treo cổ, có thể Lâm Yến ngay cả cô là ai cũng chẳng nhớ kĩ."

Thẩm Gia Vi cũng không hoàn toàn đồng ý, trong lúc nói ánh mắt cô ấy rất sâu xa mà nhìn Trình Thư Nặc, "Tôi căn bản không tìm được tật xấu nào của luật sư Lâm, một người tài giỏi như vậy, bên cạnh lại không có cô gái nào, chứng tỏ anh ấy giữ mình trong sạch, không có quan hệ nam nữ lung tung, kiểu người đàn ông này biết đi đâu tìm cơ chứ."

Cái liếc mắt này của Thẩm Gia Vi thật sự không hiểu được, Trình Thư Nặc không nắm bắt được ý tứ sâu xa của cô ấy, nghe cô ấy ba hoa miêu tả, im lặng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

...

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, ráng chiều nơi thành phố toả sáng lấp lánh, cuộc sống về đêm của mấy người trẻ tuổi chỉ vừa mới bắt đầu.

Đoàn người tiếp tục sang chiến trường tiếp theo chiến đấu tiếp, cả đoàn xe mênh mông cuồn cuộn đi đến KTV đã được đặt trước.

Tuy rằng Trình Thư Nặc không quá thích đi góp vui, nhưng cô không phải là kiểu người khiến người ta cụt hứng, thấy hứng thú của cả đám người tăng vọt, cô không muốn nói lời phá hư không khí.

Tới ghế lô, ca ca hát hát, uống rồi lại uống, Trình Thư Nặc bị kính vài ly rượu, cô ngồi trên sô pha có chút không ngăn đươc, liên tục xua tay với người đối diện, "Tổng giám Trần, anh tha cho tôi đi."

Tổng giám Trần này là người phụ trách của Sáng Thế, năm nay ba mấy tuổi, có thể lên được vị trí tổng giám cũng được xem như là tuổi trẻ hứa hẹn.

Thấy Trình Thư Nặc tửu lượng kém, anh ta vẫn rót đầy cho Trình Thư Nặc như trước, cười nói: "Quản lí Trình từ chối tôi như vậy khiến tôi rất đau lòng đó."

Trình Thư Nặc nhìn ly rượu được rót đầy lần nữa thì nhẹ nhàng nhíu mày,, cũng chỉ bảo được rồi nâng ly với anh ta, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tổng giám Trần dựng ngón cái, nịnh nọt mấy câu, lại rót rượu cho Trình Thư Nặc.

Trình Thư Nặc nhìn hành động của anh ta, trong lòng có chút muốn mắng chửi, lại không thể vứt mặt mũi của người ta.

Tổng giám Trần lại nâng ly kính cô lần nữa, trong lúc Trình Thư Nặc do dự giây lát, cửa ghế lô đột ngột bị đẩy ra, ngay sau đó liền thấy Lâm Yến xuất hiện ở cửa, còn thấy được cả Lâm Hủ ở phía sau anh đang ló đầu ra nhìn.

Sao anh ta lại đến đây?

Xuyên qua hơn nửa ghế lô, tầm mắt hai người giao nhau, Lâm Yến đứng thẳng tắp ở cửa, bên ngoài bộ tây trang là áo gió màu đen, dán lên thân hình cao to, thanh quý mà mạnh mẽ, ánh sáng trong ghế lô tối xuống, ngũ quan lập thể của người đàn ông cùng với đôi mắt đen trong trẻo giữa tranh tối tranh sáng lại càng thêm trong trẻo mê người.

Ánh mắt Trình Thư Nặc hơi dừng, một lát sau, cô bình tĩnh mà thu ánh mắt về, lễ phép cười với tổng giám Trần, nhắc nhở nói: "Anh xem kìa, luật sư Lâm tới rồi."

Tổng giám Trần nghe thế thì ngẩng đầu, tự nhiên cũng thấy được Lâm Yến khoan thai tới muộn, người đang ngồi bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng anh ta sáng như gương, vì thế liền vội vàng đứng lên, cười tủm tỉm tiến lên đón người.

Tổng giám Trần vừa đi, bên tai Trình Thư Nặc cuối cùng cũng thanh tịnh, Lâm Yến bị tổng giám Trần kéo đến nói chuyện, Lâm Hủ thì đã gấp không chờ nồi mà ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nặc.

Trình Thư Nặc có chút bất ngờ, "Sao cậu lại tới đây?"

Lâm Hủ kích động nói: "Tôi nghe nói mấy chị tụ họp, tôi liền đi cùng chú nhỏ qua đây." Cậu thấy gương mặt của Trình Thư Nặc đỏ bừng, lại quan tâm nói: "Chị, chị uống ít thôi, uống nhiều quá không tốt cho cơ thể."

Đầu Trình Thư Nặc lúc này quả thật có chút choáng váng, cô lười biếng mà dựa vào lưng sô pha, nghiêng đầu nhìn cậu ta, nheo mắt cười.

Một người phụ nữ thành thục, còn có chất cồn thêm vào, bớt đi mấy phần dè dặt lúc trước, khoé mắt đuôi mày, giơ tay nhấc chân đều mang một loại phong tình lưu chuyển.

Lâm Hủ bị cô nhìn đến tim đập nhanh hơn, trong lúc đang đứng ngồi không yên thì Lâm Yến đi về phía cậu, thong thả ung dung mà ngồi xuống bên phải cậu ta, Lâm Hủ càng bị dày vò hơn, từ lần trước ở trong miệng Chu Duy biết Trình Thư Nặc đã từng theo đuổi Lâm Yến, tâm tình của cậu ta vẫn luôn rất phức tạp.

Lâm Yến lại không nói chuyện với cậu ta, nhẹ nhàng nâng ly với mấy người ở bên kia, anh nói không nhiều lắm, thỉnh thoảng đáp mấy câu, nhưng rốt cuộc thì là được dạy dỗ tốt nên không khiến cho người khác cảm thấy thất lễ.

Trình Thư Nặc chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì lại có người qua đây kính rượu cô, Trình Thư Nặc người này, đối ngoại thông minh sắc sảo, cho dù giờ phút này không thoải mái, cũng khách khách khí khí mà cười.

Lại thêm vài ly rượu xuống bụng, gương mặt Trình Thư Nặc đỏ ửng, ánh mắt như bị sương mù nhợt nhạt bao phủ.

Lâm Hủ có chút không nhìn nổi, Trình Thư Nặc lại vẫn cứ không để tâm, Lâm Hủ nóng nảy, đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay Trình Thư Nặc, giọng điệu cứng rắn nói: "Đừng uống nữa, một cô gái lại uống nhiều rượu như vậy làm gì chứ!"

Trình Thư Nặc sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Hủ sẽ hành động trực tiếp như thế, lúc này men say xâm lấn, đầu óc Trình Thư Nặc choáng váng, cô đến gần bên tai Lâm Hủ, thổi hơi lên mặt cậu ta: "Chỉ có người đàn ông của tôi thì mới có thể quản tôi, Lâm Hủ, cậu có biết bản thân mình đang làm gì không vậy?"

Tiếng nói của cô không nặng không nhẹ, người có lòng tự nhiên đều sẽ nghe thấy được.

Cả người Lâm Hủ lập tức ngây ngẩn, cậu và Trình Thư Nặc rõ ràng không cùng đẳng cấp. Trình Thư Nặc uống quá nhiều, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp quyến rũ, cô vô ý thức đón lấy ánh sáng mập mờ nơi ghế lô, lại mang bộ dạng hờn dỗi như vậy, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều có sức hấp dẫn quyến rũ lòng người, cướp đoạt hồn phách người ta.

Lâm Hủ hiển nhiên là không thể chống đỡ nổi, cậu rất ngượng ngùng, mấy người ở phía đối diện bởi vì một câu trêu chọc vừa rồi của Trình Thư Nặc, đề tài vòng tới vòng lui rồi lại quay về vấn đề tình cảm.

Luật sư Vương rốt cuộc cũng là quen biết Trình Thư Nặc, nói chuyện cũng khá trực tiếp, "Biết quản lí Trình lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy bên cạnh có người đàn ông nào."

Trình Thư Nặc cười cười, cũng không lòng vòng: "Chứng tỏ luật sư Vương cũng không thấy được gì nhiều."

Luật sư Vương nghẹn họng, nghe vậy, tổng giám Trần ngồi ở bên kia tiếp lời, "Quản lí Trình xinh đẹp như vậy, lại có năng lực, ánh mắt chắc chắn rất cao."

Trong lời nói của anh ta không giấu được sự tán thưởng, cũng vô ý thể hiện ham muốn chinh phục.

Trình Thư Nặc hiểu được tâm tư của anh ta, giữa nam nữ trưởng thành trừ khi đối phương cố ý giả ngu thì sẽ không có chuyện không nhận được tín hiệu mà người kia truyền đến, nghĩ nghĩ, tay phải Trình Thư Nặc ôm vai Lâm Hủ, cười nói với tổng giám Trần: "Ánh mắt của tôi thật ra không cao lắm đâu, chỉ là...tôi thích kiểu đáng yêu như này."

Trong lúc nói, cô nhéo mặt Lâm Hủ một cái..

Tổng giám Trần cũng bị nghẹn, ý từ chối trong lời này của Trình Thư Nặc quá rõ ràng, anh ta xấu hổ cười cười, tự giác ngậm miệng.

Lâm Hủ bởi vì hành động thân mật ngột ngột của Trình Thư Nặc mà cứng đờ người, đôi tay để trên đùi, một cử động nhỏ cũng không dám, ngây ngốc mà đảo tròng mắt, cậu nhìn về phía Lâm Yến, "Chú nhỏ, chị nói chị ấy thích cháu như thế đó."

Lâm Hủ nhớ tới lời cảnh cáo của Lâm Yến vài ngày trước, không cho phép bản thân có chủ ý gì với Trình Thư Nặc, thật ra thì cậu cũng không có tâm tư này, cậu có rất nhiều điều tán thưởng đối với Trình Thư Nặc, không liên quan đến tình yêu nam nữ, nhưng vẫn sẽ nhịn không được mà khoe khoang một chút.

Cũng không biết Lâm Yến có nghe được hay không, dù sao anh cũng không để ý đến cậu.

Lâm Hủ to gan đánh giá chú nhỏ nhà mình, người đàn ông ngồi trên sô pha, lười biếng mà dựa vào lưng ghế, áo khoác cởi ra, tây trang giày da, cúc áo sơ mi lỏng lẻo, tay phải anh cầm ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc, tạo một vòng xoáy chất lỏng màu đỏ sáng rực rỡ, vẻ mặt anh nhàn nhạt, mặt mày lạnh lùng, không hề ăn khớp với bầu không khí nồng nhiệt trong ghế lô.

Não Lâm Hủ nóng lên, lại nói: "Chị ấy nói cháu đáng yêu đấy, chú nhỏ, chú cảm thấy mình có đáng yêu không?"

Lúc này Lâm Yến như là nghe thấy được, cậu vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Yến nhìn qua, đầu tiên là dừng trên cổ tay đang quàng trên cổ cậu ta của cô gái, dừng mấy giây, rồi mới ngước mắt đối diện với cậu.

Đôi mắt người đàn ông đen láy sâu thẳm, giọng điệu trầm xuống, nghe không ra cảm xúc gì, "Chú không đáng yêu?"

Lâm Hủ: "..." Chú đáng yêu cái rắm ấy!

Trong lòng Lâm Hủ chửi thầm, ngoài mặt lại bị khí thế của Lâm Yến doạ sợ, cậu run lập cập, run run rẩy rẩy mà lấy cánh tay đang để trên vai cậu của Trình Thư Nặc ra, quay đầu nói với Trình Thư Nặc: "Chị à, nam nữ thụ thụ bất thân, tay đừng để...để lên người tôi, đừng có sờ mó tôi...sẽ ảnh hưởng không tốt."

Trình Thư Nặc vừa nói chuyện với người khác, không để ý tình huống bên này của Lâm Hủ, lúc này nghe cậu ta nói vậy, cô tự nhiên mà thu tay về, lấy ly rượu trên bàn, nói một tiếng xin lỗi vẫn Lâm Hủ.

Không khí của ghế lô rất nồng nhiệt, cũng không biết là ai chọn một bài tình ca, ca khúc chủ đề của bộ phim "Mảnh ghép tình yêu", nhân vật chính là người yêu của nhau thời học sinh, rầm rộ mấy năm, cuối cùng trời xui đất khiến mà xa nhau, vòng đi vòng lại rồi mười năm sau lại gặp lai, mỗi người đều đã kết hôn, cảnh cuối cùng là bóng dáng hai người đi lướt qua nhau, nơi chân trời còn sót lại một ánh chiều tà, khung cảnh hoàn toàn kết thúc.

Chủ đề nói đông nói tây, kết quả vẫn không tránh được chuyện nam nữ hoan ái.

Không biết ai là người khơi mào chủ đề mối tình đầu, cũng không biết tại sao lại vòng đến chỗ cô. Lúc Trình Thư Nặc giật mình hoàn hồn, cả một đám người đang hứng thú dâng cao mà nhìn cô, nhiều chuyện hỏi: "Quản lí Trình cũng tốt nghiệp đại học An phải không nhỉ? Là bạn cùng trường với Lâm Yến của chúng ta đó nha, năm đó Lâm Yến của chúng tôi là nhân vật lớn làm mưa làm gió ở đại học An, hẳn là quản lí Trình từng nghe danh rồi đúng không? Hơn nữa, mấy chàng trai theo đuổi quản lí Trình chắc cũng không ít nhỉ?"

Trình Thư Nặc bị hỏi đến nghẹn họng, hai năm đầu đại học của cô trôi qua bình bình đạm đạm, còn hai năm cuối cùng thì cô dường như chỉ luôn xoay quanh một người.

Rốt cuộc vài người bên Duy Á cũng hiểu khá rõ Trình Thư Nặc, uống rượu xong, không khí được tô điểm, Thẩm Gia Vi đỏ mặt, nâng cao âm lượng nói: "Mối tình đầu của Thư Nặc là một tên đàn ông cặn bã, mấy người đừng có hỏi nữa."

Thẩm Gia Vi rống lên một tiếng, trong lúc nhất thời Trình Thư Nặc cũng cảm thấy dở khóc dở cười, người khác còn chưa hỏi mà Thẩm Gia Vi đã chủ động bán cô đi rồi.

Hứng thú của mọi người đều bị khơi lên, luật sư Vương cũng không nhịn được tò mò, "Đàn ông cặn bã? Cặn bã như thế nào vậy?"

Những người khác phụ hoạ, "Ngoại tình? Đánh người? Hay là sao?"

Tầm mắt Trình Thư Nặc nhẹ nhàng quét qua người đối diện, bóng người chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp, suy nghĩ của cô ngổn ngang trăm mối, thêm tác dụng của cồn, khiến cho cô không có chừng mực như ngày thường, Trình Thư Nặc nhấp khoé môi tựa như đang rơi vào hồi ức, chốc lát sau, cô thoải mái mở miệng: "Kỹ thuật thì kém, không có trình độ, nhắc tới anh ta làm gì?"

Giọng nói của cô hài hước, mọi người đều ồ lên.

Tuy rằng chỉ là đôi câu vài lời, nhưng rất không có chừng mực, ngồi ở đây đều là người trưởng thành, không khí im lặng mấy giây ngắn ngủi, sau đó thì mọi người cười vang, còn có người khoa trương hơn mà ngã luôn xuống ghế dựa.

Lúc này Trình Thư Nặc đã say, cô không rõ cả đám người kia đang cười cái gì, vì thế quay đầu, chớp chớp mắt vô tội hỏi Lâm Hủ: "Cười vui như vậy sao?" Cô đến gần nhìn vẻ mặt của Lâm Hủ, phát hiện khuôn mặt của anh chàng kéo căng, vẻ mặt nghiêm túc, lại nói: "Sao cậu lại không cười?"

Lâm Hủ thấy Trình Thư Nặc sáp đến, mọi cảm xúc của cậu đều bùng phát, "Thật quá con mẹ nó vứt hết mặt mũi của đàn ông rồi!"

Trình Thư Nặc hoảng sợ, đầu cô càng ngày càng nặng, thân thể không thể kiểm soát mà nghiêng về phía người Lâm Hủ.

Lâm Hủ vẫn tức giận như cũ, cậu nhẹ nhàng bảo vệ Trình Thư Nặc, sợ cô sẽ ngã xuống, đồng thời an ủi nói: "Chị à, chị đừng đau khổ, không phải người đàn ông nào cũng vô dụng như vậy! Mối tình đầu của chị...anh ta căn bản không xứng làm đàn ông! Tôi muốn đóng đinh anh ta vào cái cột nhục nhã."

Lâm Hủ oán giận mà nói, khoé mắt lại thoáng nhìn qua Lâm Yến ở một bên sô pha, toàn bộ quá trình anh đều thản nhiên, cử chỉ khéo léo, không cười vang như những người khác, cậu ta lập tức kiêu ngạo nói: "Trên đời này còn có kiểu đàn ông ưu tú như chú nhỏ của tôi đó, chị à, chị tuyệt đối đừng khổ sở."

Trình Thư Nặc nghe cậu ta nói thế, ánh mắt từ tốn mà nhìn lên người Lâm Yến, thấy anh ngồi ở một bên sô pha, vẫn thanh cao giữ mình như trước, cụng ly với người khác, ánh mắt lưu chuyển, hoàn toàn vô tình, từ lúc đi vào đến giờ, từ đầu đến cuối Lâm Yến cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái.

Trình Thư Nặc bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, im lặng nửa ngày, cô tự giễu mà cười cười, "Chú nhỏ của cậu ấy à, tôi không trèo cao nổi."

Cô nói xong, đẩy Lâm Hủ ra đứng lên, thất tha thất thểu mà đi ra ngoài.

Trình Thư Nặc rõ ràng đã uống nhiều, thân hình không ổn, Lâm Hủ không yên mà kéo tay áo cô, "Chị, chị định đi đâu?"

Trình Thư Nặc đột nhiên có chút không kiên nhẫn, hất tay Lâm Hủ ra: "Đi WC, cậu cũng muốn theo hả?"

Da mặt Lâm Hủ mỏng, quen biết Trình Thư Nặc lâu như thế rồi nhưng vẫn chưa từng thấy cô làm mặt lạnh với cậu, trong lúc nhất thời cũng xấu hổ mà sững sờ đứng tại chỗ.

Trình Thư Nặc xoay người, cô kéo cửa ra, rời khỏi khu ghế lô ầm ĩ kia.

...

Trên hành lang không khí thông thoáng, Trình Thư Nặc thở phào một hơi, cô lảo đảo mà đi đến WC, vừa đi vừa búi tóc lên, uống rượu xong toàn thân cô đều nóng lên, đầu óc choáng váng căng ra, cả người đều không thoải mái.

Cởi áo khoác ra, tên người chỉ còn một cái áo dệt kim, không thể cởi được nữa, trong lòng Trình Thư Nặc không hiểu sao lại bực bội.

Đột nhiên cô muốn hút thuốc, trong túi lại không có gì cả, cô đành phải cào cào tóc, không nhìn đường nên va phải người phục vụ đang đi tới từ đối diện.

Người phục vụ thấy vị khách này rõ ràng đã uống nhiều rồi, vội vàng đưa tay đỡ cô, "Cô không sao chứ?"

Trình Thư Nặc tránh khỏi cái nâng của anh ta, "WC ở đâu vậy?"

Người phục vụ chỉ về một phía, Trình Thư Nặc theo hướng ngón tay anh ta đi đến, lờ mờ mà nhìn bảng hướng dẫn.

Hôm nay cô thật sự bị chuốc quá nhiều rượu, cả người đều không trong trạng thái, cảm xúc dâng lên cũng không hiểu nổi, bước chân cô có chút yếu ớt, cơ thể cũng theo đó mà lắc lư trái phải, chưa đi được mấy bước, cánh tay cô đặt lên chốt cửa, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại có người nhanh hơn một bước mà kéo cổ tay cô.

Trình Thư Nặc sửng sốt, đang muốn rút tay ra, người kia lại càng quá đáng mà vòng qua eo cô, ôm cô đẩy cửa đi vào, "Rầm" một tiếng, cửa phòng liền khép chặt lại, sau lưng dán lên bức tường lạnh băng, trước người lại là lồng ngực cười tráng của người đàn ông.

Trình Thư Nặc không thoải mái mà đẩy người trước mặt, nheo mắt nói: "Anh là ai? Muốn làm gì?"

Cô đã quá say, thân thể đè ép trước người khiến Trình Thư Nặc cảm thấy rất không thoải mái, nhưng đối phương lại không có ý định buông tay, ngược lại càng thêm dùng sức mà đè cô lên tường, sau lưng Trình Thư Nặc bị đụng đau, nhíu mày bất mãn nói: "Nhẹ chút đi, anh làm tôi đau đấy!"

Người đàn ông lại ôm lấy eo cô, khom lưng, đến gần bên tai cô, như cười như không hỏi: "Chỗ nào nhẹ một chút? Hả?"

Ngữ tốc của anh rất chậm, trong lúc nói, hơi thở ấm áp lại lả lướt phả lên cổ cô, "Lại làm em đau như thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: "Vợ à, một súng chấm dứt ân oán được không?"

Trình Thư Nặc: "...Cút!"

(Mẫn: Súng gì tự biết ha =))))

Một câu cuối cùng của hôm qua là "Hôn một cái, được không?" Đọc bình luận thì cảm thấy không giống với tính cách của Lâm "muộn tao" cho lắm, người này hẳn là sẽ trực tiếp cưỡng hôn, tôi cảm thấy rất có lí.

Sau đó lập tức đổi thanh: Hôn một cái đã, rồi sẽ thả em đi.

Một nhóc đáng yêu nào đó ngày nào cũng hỏi: "Hôm nay tên khốn kiếp Lâm Yến đã được ngủ với vợ chưa?"

Lâm Yến online trả lời: "Không có! Không có! Đừng nói là ngủ, sờ cũng chưa được sờ nữa! Lòng tự tôn bị tổn thương rồi!"

Hết chương .

Chương sẽ được post vào ngày //.

Mọi người thông cảm cho tui nhen, do mấy chương đoạn này dài quá,mà tui còn kiêm một bộ khác nữa,bên nào cũng không muốn bỏ =V= tui quy định là cứ trên k chữ là auto ngày, dưới mức đó thì ngày. Chờ tui có nhiều thời gian hơn tui sẽ rút ngắn lịch up nhaaaa. Xie xie.

Sắp tới sẽ có phục lợi cực lớn nha: Tui sẽ thông báo vào ngày /, hihi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio