Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

chương 115

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Hắc, ngươi lại ngủ nướng ~”

Lăng Mộ Ngôn vừa mới trồi lên mặt nước, liền thấy hắc long đang lười biếng ghé vào trên đá ngầm nhàn nhã khép lại con mắt, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi sau đó lên tiếng trêu chọc nói.

Sớm nhận ra hắn đến, mí mắt của hắc long khẽ nhúc nhích, hai móng vuốt đem đầu che đi, chính là không chịu để ý đến hắn.

“Tiểu Hắc ~”

Tiểu nhân ngư xấu xa vẫy vẫy cái đuôi, bắn lên bọt nước nhỏ bé, toàn bộ đều hắt tới trên người nó. Hắc long giật mình một cái, hơi hơi mở ra một con mắt, kiêng căng lại rụt rè nhìn hắn.

“Đừng ngủ nữa nha, mau tới để ta xem miệng vết thương của ngươi ~” Tiểu nhân ngư quen thuộc víu vào trên lưng hắc long, xoay người ngồi trên người nó, cái đuôi linh hoạt xinh đẹp nhẹ nhàng phe phẩy bên sườn nó, ngữ khí mang theo chút làm nũng.

Hắc long lỗ tai hơi hơi dựng thẳng, mở nửa mắt đột nhiên lật người, còn hẹp hòi dùng đầu đẩy đẩy tiểu nhân ngư đúng lúc túm được móng vuốt của mình cho mới thoát khỏi vận mệnh bị ác long áp đảo, sau đó đong đưa cái đầu to lớn hướng về phía hắn mở miệng, ác liệt hộc ra đầu lưỡi.

Tiểu nhân ngư túm lấy móng vuốt của nó ở giữa không trung lắc lư, tiếng cười nhẹ nhàng dễ nghe vang lên, tựa hồ đem điều này xem như trò chơi chơi tới thập phần vui vẻ.

Hắc long mắt liếc một cái, đột nhiên híp mắt nhếch môi cười xấu xa, tiểu nhân ngư vừa mới nghiêng đầu nghi hoặc nhìn lại, hắc long liền đột nhiên vươn ra đầu lưỡi liếm liếm mặt của hắn.

“Ô oa ——!” Đột nhiên bị liếm đến cả mặt đầy nước miếng, tiểu nhân ngư không khỏi vội vàng nghiêng đầu muốn né tránh đầu lưỡi càng liếm càng hăng say kia, “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc! Mau dừng lại! Nước miếng của ngươi rất khó lau đi a!”

Hắc long tức thì ngẩng đầu lên hướng về phía trước gầm to hai tiếng, đắc ý lắc đuôi.

“Vô lại, chỉ biết bắt nạt ta.” Lăng Mộ Ngôn lau nước miếng trên mặt, phượng mâu u lam buồn bực trừng nó, sau đó ghét bỏ hướng về phía nó quăng ra dịch thể nhớp nháp trên tay.

Hắc long theo bản năng nghiêng đầu nhưng mà vẫn bất ngờ không kịp đề phòng bị tát một cái, không khỏi vươn móng vuốt cào cào mặt mình, bất mãn liếc mắt nhìn hắn.

“Xem đi, đây đều là thứ của ngươi.” Lăng Mộ Ngôn trồi lên mặt nước, hừ nhẹ, sau đó lại vươn tay dùng sức chùi lên người nó, “Tiểu Hắc xấu xa, nhất định phải trừng phạt ngươi, hôm nay không cho phép ăn cá ngần!”

Hắc long: “…”

Vừa nghe sẽ bị cưỡng ép tuyệt thực, hắc long nhất thời kêu ngao một tiếng, không thể tin được trừng lớn đôi mắt vàng.

“Đúng vậy, chính là như ngươi nghe thấy!” Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc hết giận, thanh âm mềm mại cười nói: “Tiểu Hắc hôm nay phải đói bụng nha, thật sự là đáng thương a.”

Hắc long: “…”

Nó cùng tiểu nhân ngư mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, đột nhiên nức nở một tiếng, bi phẫn nhắm lại hai mắt, sau đó mạnh mẽ ngã xuống đất đem cái bụng lộ ra.

Tiểu nhân ngư lau đi nước biển bắn ở trên mặt, không khỏi mờ mịt nhìn hành động kỳ quái của nó.

Hắc long im lặng mở một con mắt, nhìn thấy tiểu nhân ngư ngơ ngác nhìn mình tựa hồ không rõ ý tứ gì, không khỏi thử nhe răng, đồng thời đem hai cánh mở ra đập xuống trên đất, chờ mong nhìn hắn.

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Thấy tiểu nhân ngư vẫn như trước bất động, hắc long khó hiểu nghiêng đầu, sau đó không kiên nhẫn đem hắn cuốn lại đây, tiếp đó thật cẩn thận thả ở trên bụng mình, mắt vàng rút đi bạo ngược lạnh như băng, ngược lại long lanh lấp lánh nhìn chăm chú vào tiểu nhân ngư xinh đẹp.

Tiểu nhân ngư chớp chớp con mắt, cho rằng hắc long lại đang làm càn, vì thế bất đắc dĩ thở dài, liền nghiêng người muốn trèo xuống. Nhưng mà đuôi cá vừa mới lay động, hắc long lại đột nhiên lộ ra biểu tình hung thần ác sát, thân thể căng thẳng âm trầm trừng mắt nhìn hắn, nơi yết hầu cũng phát ra thanh âm gừ gừ cảnh cáo.

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Lăng Mộ Ngôn trầm mặc trong phút chốc, sau đó thật cẩn thận đem đuôi cá thu trở về, thời điểm lại nhìn về hướng hắc long liền phát hiện nó đã chuyển thành biểu tình cao hứng phấn chấn, con ngươi lấp lánh nhìn hắn.

Tiểu nhân ngư do dự một chút, lại chuyển động đuôi cá, hắc long lập tức lại lộ ra biểu tình âm trầm hung ác trước đó, hắn lại thu hồi đuôi cá, không ngoài dự tính, hắc long liền biến trở về bộ dạng thỏa mãn.

Sau vài lần như thế, tiểu nhân ngư rốt cuộc dừng lại động tác, sau đó nghiêng đầu tự hỏi một chút, thử vươn tay sờ sờ bụng của nó, tiếp theo thật cẩn thận quan sát biểu tình của hắc long.

Hắc long cũng không tức giận, ngược lại thoải mái đem bụng minh đẩy đẩy về phía trước để hắn tiếp tục, yết hầu cũng phát ra tiếng gầm gừ thoải mái thỏa mãn.

—– Cho phép hắn sờ bụng, loại sự tình này rốt cuộc là ai thoải mái a, quỷ ngây thơ.

“Được rồi, được rồi, sờ nữa sẽ mệt mỏi.” Lăng Mộ Ngôn làm như vô tình nhéo cái bụng của nó một cái, phảng phất không phát hiện ra hắc long đột nhiên há miệng suýt chút nữa nhảy dựng lên, dường như không có việc gì mỉm cười nói: “Hóa ra Tiểu Hắc thích kiểu massage như vậy sao? Thật là cảm động nha, cư nhiên cho phép ta đụng vào nơi này của ngươi.”

Lòng cảnh giác của long tộc luôn luôn rất mạnh, trừ phi là bản thân nhận định, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép giống loài khác chạm vào mình, nhất là địa phương đối với bọn nó mà nói là thập phần tư mật.

Hắc long nước mắt lưng tròng nghiêng đầu gục trên mặt đất giả chết, móng vuốt dưới thân lại lặng lẽ vươn đến trên bụng mình yên lặng xoa xoa.

“Ha ha, Tiểu Hắc ngươi thật là đáng yêu a.” Lăng Mộ Ngôn nhất thời cười tới ánh mắt cong cong, ở trên bụng nó giậm bước đi đến trước cái đầu to lớn, nghiêng đầu ý cười trong suốt nhìn nó, trong đôi mắt lam dường như là cả một biển sao.

Tựa như xác định cái gì đó, hắn đột nhiên chậm rãi khom người, dần dần cùng đôi mắt của nó kéo gần lại khoảng gần.

Mà hắc long lại giống như bị cái gì đó dụ dỗ, cũng không phòng bị, chỉ ngơ ngác nhìn lại hắn.

Rốt cuộc, Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt to lớn xinh đẹp kia của nó, động tác ôn nhu làm cho rồng không khỏi sa vào.

Từ khi sự kiện hôn môi kia qua đi, hắc long dường như liền đột nhiên cùng tiểu nhân trở nên vô cùng thân thiết. Ví dụ như lúc Lăng Mộ Ngôn đưa cá cho nó ăn, nó sẽ tri kỉ chỉ cắn nửa con, nửa còn lại thì chia sẻ với hắn —– mặc dù tiểu nhân ngư luôn ghét bỏ cự tuyệt, cuối cùng vẫn để cho nó ăn hết; ví dụ như sẽ chủ động đem đuôi hoặc là lộ ra cái bụng của mình để cho Lăng Mộ Ngôn đụng chạm vuốt ve; ví dụ như sẽ thân mật liếm mặt của tiểu nhân ngư, sau đó cùng hắn chơi đùa nghịch ngợm làm nũng đùa giỡn; lại ví dụ như ngẫu nhiên còn có thể ở dưới tình huống thương thế cho phép, mang theo tiểu nhân ngư ở trên bầu trời tự do bay lợn —– mặc dù kết cục cuối cùng khẳng định là hắc long không chịu nổi gánh nặng làm cho cả hai rơi vào trong biển…

Thẳng đến —–

Một ngày nào đó, hắc long đột nhiên biến mất.

“Nó nhất định là do thương thế tốt rồi cho nên mới rời đi, Ngôn Ngôn, em cũng đừng buồn.” Trong thủy tinh cung, Ngũ Công chúa tóc tím trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, ôn nhu khuyên nhủ tiểu nhân ngư bóng lưng suy sụp cô đơn kia.

“Em không sao, ngũ tỷ.” Vương tử nhân ngư nhẹ nhàng cười cười, con ngươi màu lam lại hơi hơi ảm đạm, hắn nhìn vảy đen trong tay, cắn cắn môi dưới, “Em chỉ là không nghĩ tới Tiểu Hắc sẽ rời đi nhanh như vậy… Chỉ là có chút luyến tiếc mà thôi, thật sự.”

Ngũ Công chúa không tiếng động thở dài, ở trong lòng không khỏi đối với con hắc long hung ác vốn còn làm cho nàng sợ hãi dâng lên bất mãn nhàn nhạt, quả nhiên là ác long, cư nhiên lừa gạt bảo bối nhi nhà các nàng như vậy, thật sự là đáng ghét.

Lăng Mộ Ngôn nằm nhoài trên cánh tay, ngơ ngác xoay chuyển tấm vảy đen kia, “Ngũ tỷ, chị nói xem nó đi nơi nào a? Nó vẫn còn bị thương, bay không cao, lần trước mang theo em bay cao còn không cẩn thận rơi vào trong biển a.”

Ngũ Công chúa nhíu mày, “Nó nếu như vẫn còn bị thương, không thể nhanh như vậy rời đi a, Ngôn Ngôn. Nếu nó không trở lại, như vậy nói lên con Dực Sát Long kia khẳng định đã hoàn toàn bình phục.”

“Vậy nó vì sao không nói lời từ biệt?” Lăng Mộ Ngôn mếu máo, nghi hoặc lại mất mác hỏi.

“Ừm, có, có lẽ là bởi vì —– nó cảm thấy không cần thiết?” Ngũ Công chúa thập phần uyển chuyển đáp như vậy.

Lăng Mộ Ngôn nao nao, lâm vào trầm mặc.

~ ~ ~ ~ ~

cá ngần: là một họ cá trong bộ Osmeriformes, có quan hệ họ hàng gần với cá ốt me. Chúng được tìm thấy chủ yếu trong các môi trường nước ngọt và nước lợ tại Đông Á (Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Xibia) và Việt Nam, mặc dù một vài loài có phần lớn cuộc đời sinh sống trong các vùng nước lợ hay mặn duyên hải, chỉ ngược dòng vào môi trường nước ngọt để đẻ, Loại cá này có cơ thể trong suốt hay trắng muốt, chỉ có hàng vẩy trước vây hậu môn. Đầu của chúng nhọn và có nhiều răng. Tại Đông Á, cá ngần được sử dụng làm thực phẩm ở dạng cá khô hay chả cá

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio