Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ráng mây trắng nhàn nhã trôi nổi giữa bầu trời xanh lam trong suốt, từng trận gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác man mát. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống trên hàng cây ven đường, có vẻ hết sức ấm áp yên bình.
… A, thực sự là một ngày thời tiết tốt để ngủ nha.
“… Ha ha, kỳ thực Mộ Ngôn nhà tôi không quá thích nói chuyện, thực sự là ngượng ngùng a..” Mẹ Lăng một bên đối với hai mẹ con ngồi ở đối diện giải thích, một bên ngầm kéo kéo góc áo của con trai, ý đồ để cho hắn đang nghiêm túc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó bình phục lại tinh thần.
Mà Lăng Mộ Ngôn cũng đích xác giống như mẹ Lăng kỳ vọng, bình phục lại được tinh thần. Hắn chuyển con ngươi nhìn về phía cô gái đang ngồi ở đối diện, vẻ mặt thẹn thùng liếc trộm mình, thanh âm lãnh đạm xa cách, “Có chuyện gì sao?”
… Trên mặt của hắn hẳn là không có dính bơ đi?
: […]
Cô gái kia thấy hắn đột ngột nhìn qua, không khỏi cả kinh, theo bản năng cúi đầu xuống, “Không, không có gì…”
Lăng Mộ Ngôn yên lặng nhìn cô gái, kiên nhẫn chờ cô nàng có động tác tiếp theo, nhưng một hồi lâu sau hắn cũng không thấy cô nàng có ý tứ muốn đứng dậy, không khỏi lạnh nhạt nhìn về phía mẫu thân đại nhân nhà mình. Nhìn kỹ có thể thấy được ẩn ở phía bên trong phượng mâu đen láy kia, ngầm hiện lên một tia ủy khuất cùng lên án —–
Bọn họ đã nói là không có việc gì, vì sao còn chưa chịu đi a? Chẳng lẽ là muốn cướp bánh ngọt của hắn?
Mẹ Lăng: “…” Đứa nhỏ ngốc!
Nhưng mà cho dù có thế nào thì cũng là đứa nhỏ nhà mình, như thế nào sẽ không thương chứ? Mẹ Lăng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp. Ở sau khi uyển chuyển để cho hai mẹ con nhà kia thức thời rời đi, bà một phen nắm lấy mặt của Lăng Mộ Ngôn, kéo ra hai bên, oán hận nói, “Mộ Ngôn con thực sự là tổ tông a!”
Lăng Mộ Ngôn mặc cho mẹ Lăng kéo lấy má mình, không giãy dụa, chậm rãi nói, “Rõ ràng là bọn họ quấy rầy thời gian trà chiều của con, con không có đuổi bọn họ đi đã là tốt lắm rồi.”
Mẹ Lăng khóe miệng co rút, phẫn nộ buông tay ra, “Nói như vậy, mẹ còn phải cảm ơn con vì đã cho mẹ mặt mũi sao?”
Lăng Mộ Ngôn đương nhiên gật gật đầu, rồi sau đó nghiêm túc nói, “Cảm ơn thì không cần, ai bảo mẹ là mẹ của con chứ?”
“… Nếu không phải con muốn tới Lam Tâm ăn bánh ngọt, chúng ta cũng không đụng phải bọn họ.” Mẹ Lăng tao nhã ném tới một ánh nhìn khinh thường, “Nếu nghe lời mẹ ở yên trong nhà, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra?”
“Làm sao có thể, ở trong nhà sao tiện bằng ở đây? Nơi này nếu con muốn ăn điểm tâm gì, liền có thể trực tiếp gọi, không phải sao?”
“… Mẹ như thế nào lại sinh ra đứa nhỏ như con?” Mẹ Lăng trăm điều không lý giải được, tỏ vẻ vô cùng phức tạp.
Nghe như vậy, Lăng Mộ Ngôn liền dùng ánh mắt xinh đẹp yên lặng liếc mẫu thân đại nhân nhà mình một cái, bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ mẹ không như thế sao?”
Mẹ Lăng: “… Sao có thể!”
Lăng Mộ Ngôn hơi nheo lại phượng mâu.
“Chậc, Ngôn Ngôn, con không thấy cô bé vừa rồi đáng yêu sao?” Mẹ Ngôn có chút xấu hổ chuyển sang chuyện khác, nói xong lập tức cảm thấy tự hào, “Nhìn thấy con mặt đều đỏ bừng hết cả lên, Ngôn Ngôn nhà chúng ta mị lực quả thực rất lớn a!”
Lăng Mộ Ngôn từ chối cho ý kiến, “Thật không? Không có cảm giác gì.”
“Ai, về sau Ngôn Ngôn con thực sự có thể tìm được người mình thích sao?” Mẹ Lăng lo lắng thở dài, lẩm bẩm nói, “Kỳ thực cho dù là nam nhân thì mẹ cũng không phản đối đâu a.”
Lăng Mộ Ngôn: “… Con có nói gì sao.”
Mẹ Lăng hướng con trai liếc mắt một cái, “Vậy con sẽ đem về một cô bạn gái cho mẹ chứ?”
“… Loại chuyện này nói có liền có thật sao, hơn nữa cho dù có cũng không thể tốt bằng Thịnh Duệ bọn họ.” Lăng Mộ Ngôn nhỏ giọng than thở.
“… Việc này hoàn toàn không thể so sánh được đâu, Mộ Tiểu Ngôn!” Mẹ Lăng trừng mắt nhìn đứa con, bên trong chợt lóe linh quang, nhịn không được bắt đầu hoài nghi, “Chờ một chút, Ngôn Ngôn, con sẽ không thực sự thích nam nhân nhưng lại không dám nói với mẹ đấy chứ?”
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt, “… A?”
“Kỳ thực mẹ thực sự không để ý việc có con dâu là nam nhân đâu.” Mẹ Lăng cẩn thận thử nói, “Nếu con lo lắng chuyện này…”
“… Mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi.” Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt chân thành đánh gãy lời của mẹ Lăng, “Thực sự.”
“Ừm ừm —–!” Mà ở vị trí cách vách, phía sau màn che màu xanh, thời điểm hai mẹ con Lăng Mộ Ngôn không chú ý tới, đột nhiên truyền tới tiếng giãy dụa rất nhỏ, tuy rằng rất nhanh liền biến mất.
“Cảnh Thần, cậu nhỏ giọng một chút a, là muốn để cho Mộ Ngôn cùng bá mẫu phát hiện ra chúng ta ở đây nghe lén sao?” Bắc Minh Hiên gắt gao bịt lại miệng của Dạ Cảnh Thần đang phẫn nộ trừng mình, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Tuy rằng nghe thấy bá mẫu ủng hộ như vậy, tớ cũng thực cao hứng, nhưng mà loại tình huống hiện tại không có thích hợp để bị bọn họ phát hiện ra đâu…”
“Ừm ừm —–” Tớ biết, cho nên cậu có thể buông ra không a, sắp thở không nổi rồi, cái tên Bắc Minh Hiên chết tiệt!!
Mà cùng Dạ Cảnh Thần ở phương diện nào đó không có chút ăn ý gì hết, Bắc Minh Hiên vẫn tưởng lầm là bạn tốt đang muốn giãy dụa, vì thế lực đạo không chỉ không giảm bớt, ngược lại lại càng tăng thêm sức mạnh.
Cuối cùng vẫn là Lãnh Thịnh Duệ sợ hai người bị Lăng Mộ Ngôn phát hiện ra, mới để cho Bắc Minh Hiên buông tay xuống, “Tốt lắm Minh Hiên, Cảnh Thần sắp không hô hấp được rồi.”
“A, thật sao? Thực sự là ngượng ngùng a.” Bắc Minh Hiên giật mình, sau đó không có chút thành ý nào nhận lỗi.
Dạ Cảnh Thần: “…” Bắc Minh Hiên, cậu chờ đó cho bổn đại gia!
“Bất quá hoàn hảo hoàn hảo, Mộ Ngôn không phải tới để gặp mặt là tốt rồi, phải không Cảnh Thần?” Bắc Minh Hiên hướng Dạ Cảnh Thần nhướng mày, bỡn cợt hỏi.
Dạ Cảnh Thần hừ nhẹ một tiếng, ngạo mạn ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, không chút nào thèm để ý tới gã —– nếu xem nhẹ sắc mặt đã đỏ bừng của anh, có lẽ còn có thể miễn cưỡng lừa gạt được Bắc Minh Hiên.
“Ôi chao, Cảnh Thần cậu như thế nào không đáp lại a?” Bắc Minh Hiên cười xấu xa chọc Dạ Cảnh Thần một cái, “Không phải cậu nhìn thấy Mộ Ngôn cùng một nữ nhân mặt đối mặt ngồi chung, cho nên mới ương ngạnh đem hai người bọn tớ kéo tới đây để trộm nghe lén hay sao?”
“—– Ai, ai nghe lén, Bắc Minh Hiên, cậu cái tên chết tiệt này, đừng có mà nói lung tung!!” Dạ Cảnh Thần đột nhiên đứng lên, thẹn quá hóa giận rống lớn.
Lãnh Thịnh Duệ không kịp ngăn cản: “…”
Bắc Minh Hiên: “… Cảnh Thần, thanh âm của cậu quá…”
“Ừm, thanh âm của Cảnh Thần quá lớn.” Thanh âm trong trẻo thanh lãnh truyền tới, ba người cứng ngắc liếc qua, không ngoài ý muốn liền trông thấy Lăng Mộ Ngôn đang dùng khuôn mặt không cảm xúc để nhìn bọn họ, “Cho nên có thể giải thích với tớ một chút, vì sao các cậu lại có mặt ở đây được không?”
“A, ha ha, Mộ Ngôn cậu ở đây a…” Bắc Minh Hiên nguyên bản còn tính giả ngốc, lại nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn nhướng nhướng mày, thanh âm không khỏi càng lúc càng nhỏ đi cho tới khi biến mất hẳn. Dừng lại một chút, gã chột gã liếc trái liếc phải. Đột nhiên con ngươi sáng ngời, gã mạnh vươn tay đánh vào sau gáy của tên ngốc nào đó, sang sáng cười, “Còn không phải là do Cảnh Thần hay sao. Cậu ấy muốn đi mua bánh ngọt cho cậu, lại túm theo bọn tớ tới đây, ai ngờ vừa lúc trông thấy cậu, liền…” Nói xong, gã liền nhún vai, cũng không nói hết câu.
Dạ Cảnh Thần bất thình lình bị đánh một cái, nằm úp sấp ở trên bàn: “…” Bắc, Minh, Hiên!!
Lãnh Thịnh Duệ nguyên bản ngậm café ở trong miệng, suýt nữa thì phun cả ra, vội vàng che miệng lại, sợ tiếng cười sẽ làm hại tới bản thân.
Mẹ Lăng: “… Phụt.” Bọn nhỏ này thực sự là một đám dở hơi a, chậc, trước kia như thế nào không phát hiện ra chứ?
Lăng Mộ Ngôn nguyên bản khuôn mặt không cảm xúc, lúc này không khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ, không nói gì cả lắc lắc đầu, hắn cũng lười truy cứu, hạ tầm mắt uống ly café đang chậm rãi nổi lên bọt sữa.
Mà bộ dáng lạnh lùng này của Lăng Mộ Ngôn, khiến cho ba người khác trong lòng có chút bồn chồn. Mộ Ngôn sẽ không thực sự tức giận đi T▽T
“Minh Hiên, là các con a, đã lâu không có gặp các con, có phải hay không không nhớ bá mẫu?” Mẹ Lăng vươn tay đem tiramisu đẩy qua cho Lăng Mộ Ngôn, tươi cười thập phần ôn hòa từ ái.
“Như thế nào sẽ, bọn con cũng rất nhớ bá mẫu người.” Bắc Minh Hiên sờ sờ gáy, “Hiện tại không phải đã gặp được rồi sao?”
Lãnh Thịnh Duệ phụ họa gật gật đầu, “Người trở về tự nhiên hẳn là muốn bồi Mộ Ngôn nhiều một chút, bọn con cũng không nên quấy rầy, không phải sao ạ?”
Dạ Cảnh Thần chớp chớp mắt vài cái, sửng sốt một chút rồi cũng vội gật gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Lăng Mộ Ngôn nhìn bộ dáng ngốc ngốc này của Dạ Cảnh Thần, không dấu vết cong lên khóe môi.
Mẹ Lăng đem động tác của bốn đứa nhỏ thu vào trong mắt rõ ràng, không khỏi có chút đăm chiêu bưng lên ly café, một ngụm uống hết sạch ly café còn nguyên từ trước.
Sau đó…
“Phụt —–” Mẹ Lăng gian nan cố gắng đem café ngọt ngấy ở trong miệng nuốt xuống, “Mộ Tiểu Ngôn, con lại trộm đem đường bỏ vào trong ly café của mẹ có phải hay không!!”
—– Rốt cuộc là bỏ thêm vào bao nhiêu viên đường a, đứa ngốc này cư nhiên lại gây chuyện!
Lãnh Thịnh Duệ: “…”
Bắc Minh Hiên: “…”
Dạ Cảnh Thần: “…”
‘Đứa nhỏ ngốc’ Lăng Mộ Ngôn cắn thìa nhỏ, vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, có chút khó hiểu vì sao mẹ mình lại tức giận.
Rõ ràng đã giúp còn bị mẫu thân đại nhân mắng, Mộ Tiểu Ngôn đồng học tỏ vẻ bản thân thực ủy khuất.
—– Hắn về sau sẽ không bao giờ tốt bụng thả đường vào cho mẹ nữa, hừ! ╭(╯^╰)╮
… Xin giúp đỡ, nó thực muốn xoa bóp nam thần hóa thân thành trẻ ba tuổi một phen, phải làm sao đây QAQ! tỏ vẻ có ý nghĩ như vậy tuyệt đối không phải là do lỗi của nó, thực sự Ngôn Ngôn đáng yêu như vậy, làm cho nó không thể bảo trì được lý trí, muốn đem nhéo bóp một phen a ~!
→_→ muốn chết thỉnh tiếp tục, không tiễn [cúi chào]
“Khụ khụ, bá mẫu, người không có việc gì đi?” Lãnh Thịnh Duệ đưa nắm tay lên bên môi ho khan một tiếng, mặt mang theo lo lắng hỏi han.
Mẹ Lăng đảo mắt một cái liền thay đổi biểu tình, ý cười trong suốt lắc lắc đầu, “Không có gì, vừa rồi chỉ là… có chút đau răng thôi, ha ha.”
Lãnh Thịnh Duệ giật mình gật gật đầu, sau đó thật cẩn thận nói, “Mộ Ngôn cũng không phải là cố ý, cậu ấy cũng chỉ là muốn giúp người mà thôi, bá mẫu người tha thứ cho cậu ấy một chút đi.”
Bắc Minh Hiên cười nói tiếp, “Đúng vậy, tính tình giống Mộ Ngôn, cư nhiên lại chủ động giúp đỡ như thế, còn không phải bởi vì quan tâm bá mẫu người hay sao?”
“Ừ, Mộ Ngôn cũng chưa từng chủ động giúp qua bọn con đâu.” Dạ Cảnh Thần xoa xoa cái mũi, phát hiện ra trong ngữ điệu của mình mang theo một chút chua chua, không khỏi dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói, “Bá mẫu người không ở cùng Mộ Ngôn nhiều, Mộ Ngôn còn hướng về người như vậy, bọn con đều có chút ghen tị, ha ha.”
Tuyệt đối không phải chỉ có chút đâu nhỉ? Rõ ràng là vô cùng ghen tị. Bắc Minh Hiên cùng Lãnh Thịnh Duệ hai người hiểu rõ, liếc mắt nhìn Dạ Cảnh Thần một cái, tỏ ý bọn tớ không chút nào để ý.
Dạ Cảnh Thần thầm trừng trở lại, chẳng lẽ các cậu thực sự không để ý sao?!
Hai người: “…” Được rồi, hình như có một chút… một chút như vậy, đương nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi!
Mẹ Lăng trong lòng nhất thời dâng lên một cơn giận: “…” Chờ một chút, hình như mấy lời này của bọn nhỏ có chỗ nào đó không đúng?
… Ngôn Ngôn rõ ràng là con trai của bà mà! Vì sao ba đứa nhỏ này lại nói như Mộ Ngôn là người nhà chúng nó, chẳng lẽ bà còn có thể bắt nạt đứa con bảo bối của mình hay sao a?!
… Còn có cái gì gọi là bà cùng Ngôn Ngôn không ở chung nhiều a! Còn ghen tị, chẳng lẽ con trai của bà thiên vị bà là không đúng sao, hừ ╭(╯^╰)╮
—– quả nhiên mấy đứa này có ý đồ với Ngôn Ngôn nhà bà, tuyệt đối không thể nhịn!
Mẹ Lăng nghĩ như vậy xong, sau lưng đột nhiên toát ra một ngọn lửa hừng hực, cảnh giới trong lòng đột nhiên nâng lên cao nhất.
~ ~ ~ ~ ~
tiramisu: một loại bánh tráng miệng café rất nổi tiếng của nước Ý