Thư viện.
“Tài liệu ôn tập, tài liệu ôn tập…” Một nữ sinh ở sau đầu cột tóc đuôi ngựa thoạt nhìn thập phần đáng yêu nhu thuận, cô hơi nâng cao đầu nghiêm túc nhìn một loạt những gáy sách được sắp xếp bên trên giá sách, trong miệng thì thào cái gì đó. Đột nhiên nhìn tới nơi nào đó, đôi mắt hạnh của cô chợt sáng lên một chút, “A, chính là cái này!”
Rốt cuộc cũng tìm được sách mà mình mong muốn, nữ sinh hiển nhiên rất cao hứng, bất quá…
“Vì sao lại để sách ở vị trí cao như vậy a… QAQ” Cô cố gắng nhảy lên để chạm được vào cuốn sách, nhưng mà cho dù có rướn cách nào cũng không thể với tới được, không khỏi có chút khóc không ra nước mắt.
Đúng ngay tại thời điểm mà cô đang khó xử, một bàn tay thon dài xinh đẹp liền đem cuốn sách mà cô với mãi không tới lấy xuống.
“… A?” Nữ sinh ngơ ngác nhìn qua, liền bất ngờ không kịp phòng thủ thấy được một đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm lãnh tĩnh.
Thiếu niên tóc đen mềm mại như sóng biển phủ lên trên vầng trán, bên dưới cặp kính mỏng là một đôi phượng mâu đen nhánh toát lên sự tự tin lạnh lùng khiến cho lòng người khiếp sợ. Hắn mặc một chiếc áo khoác gió màu café, hiển lộ dáng người cao lớn; bên trong là một chiếc áo sơmi màu trắng được cài tới cúc trên cùng; quần dài bó sát màu đen càng thêm phụ trợ cho đôi chân thon dài thẳng tắp của thiếu niên. Thiếu niên giơ tay nhấc chân đều toát lên sự bình tĩnh nghiêm cẩn, tản ra một hơi thở cao ngạo cô độc chớ lại gần.
“Là cần cuốn sách này sao?” Thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên, thiếu niên hạ tầm mắt nhìn cuốn sách trong tay, đưa tới trước mặt của nữ sinh, ngữ khí bình thản hỏi.
Tô Hà ngây ngốc tiếp nhận cuốn sách, sắc mặt đỏ ửng đem nó ôm vào trong lồng ngực: “Chính là cuốn sách này, cảm ơn, cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng.”
Lăng Mộ Ngôn cũng không có hỏi nhiều, chỉ là hơi hơi gật đầu, sau đó liền nhanh chóng xoay người rời đi.
Chỉ để lại cho Tô Hà đang ngây ngốc bóng dáng cao ngất của chính mình, khóe môi của cô không khỏi ngượng ngùng hơi hơi giương lên một chút. Mộ Ngôn học trưởng quả thực không hổ là nam thần được xưng là giáo thảo, tuy rằng thoạt nhìn qua vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc đứng đắn lại khó gần, nhưng kỳ thực rất săn sóc cùng thiện lương.
giáo thảo: là nam sinh đẹp trai, tài năng, học giỏi được hâm mộ nhất trường
[Oa, không hổ là Ngôn Ngôn, vừa ra tay liền có thể dành được phần thắng a (⊙o⊙)!] không khỏi giơ lên ngón cái, [Quả nhiên người sùng bái nhất chính là cậu ~ ~ moa moa đa!]
moa moa đa: ngôn ngữ mạng, ý chỉ nụ hôn muốn dành cho ai đó khi sùng bái hoặc kích động
Lăng Mộ Ngôn nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế, một tay chống cằm nghiêm túc nhìn cuốn sách trong tay, “Ta nghĩ tới sau khi trải qua hai thế giới, người sẽ trở nên thông minh hơn một chút. Nhưng mà sự thực chứng minh, ngươi vẫn ngu ngốc như vậy, thật sự là đáng tiếc.”
: [… Ngôn Ngôn, cậu lại khinh bỉ người ta QAQ] Thật sự là mệt mỏi không muốn yêu nữa _(:″ ∠)_
“Vậy nhanh chóng đổi cho ta một cái hệ thống mới đi, cứ luôn dính lấy một chỗ với ngươi, có đôi khi thực sự lo lắng không biết IQ của ta có bị giảm đi hay không.” Lăng Mộ Ngôn lật sách, không mặn không nhạt trả lời.
suýt nữa tạc mao, [… Mới không cần đổi đâu! Ngôn Ngôn, cậu nghĩ cũng đừng có nghĩ!]
“Thật không? Vậy thì thực đáng tiếc.”
[… Hu hu hu, tan nát cõi lòng rồi phải làm sao đây QAQ]
“Dùng keo dán lại.”
[…] Thực, thực lạnh, ha ha a T▽T
Tiếp thu xong thông tin truyền tới trong đầu, Lăng Mộ Ngôn xoa xoa mi tâm, chỉnh trang lại suy nghĩ một chút.
Lần này hắn xuyên qua tự nhiên vẫn là một bộ ngôn tình văn vườn trường, nội dung bối cảnh là khi học trung học, trường học này được gọi là trung học Hiểu Xuyên. Nữ chủ Tô Hà là lớp trưởng của lớp – , diện mạo đáng yêu nhu thuận, làm việc rất có phụ trách, mặc dù thành tích chỉ là tầm tầm, nhưng lại rất được các giáo viên cùng bạn học yêu quý.
Mà nam chủ Diệp Dập là bạn học cùng lớp với Tô Hà, thường được gọi là ‘Diệp thiếu’, là học sinh bất lương nổi danh của trung học Hiểu Xuyên. Trốn học, đánh nhau, gây chuyện mọi thứ đều rất thành thạo, bất quá thành tích học tập lại vô cùng ưu tú.
Bởi vì Diệp Dập thường xuyên trốn học, mà Tô Hà thân làm lớp trưởng tự nhiên có trách nhiệm phải đi khắp nơi để tìm người. Hai người tất nhiên không tránh được việc thường xuyên phải đấu võ mồm, vì thế Tô Hà luôn lấy vị nam thần học bá đồng thời cũng là Hội trưởng Hội học sinh kiêm nhân vật phong vân trong trường – Lăng Mộ Ngôn ra để cùng Diệp Dập so sánh.
Nam chủ Diệp Dập tự nhiên không phục, cho nên ở khi Tô Hà lại một lần nữa đem bản thân mình ra để so sánh với Lăng Mộ Ngôn kia, y liền đưa ra lời kết giao. Diệp Dập cười nhạo Tô Hà bất quá chỉ là thầm mến Lăng Mộ Ngôn, cho nên mới coi đối phương là ưu tú nhất. Tô Hà nghe thấy nam thần của mình bị đối phương xem thường, không khỏi nhất thời xúc động, liền quật cường đáp ứng lời kết giao.
Nhưng mà không ai ngờ tới, lần đánh cuộc này kết quả lại khiến cho đôi bên đều lưu luyến tình cảm, cuối cùng từ giả thành thật, chiếm được kết cục ngọt ngào viên mãn.
Hai người sau khi trải qua rất nhiều hiểu lầm ngăn cản, Diệp Dập đối với Tô Hà tính cách có trách nhiệm rốt cuộc sinh ra hảo cảm, thái độ cũng từ ban đầu lơ đễnh chuyển biến thành nghiêm túc. Về phần Tô Hà, cô sau khi phát hiện ra một mặt khác của Diệp Dập, cũng dần dần yêu thích đối phương. Hai người sau khi thẳng thắn bày tỏ tâm ý với nhau, liền thuận theo tự nhiên ở chung một chỗ.
Lần này Lăng Mộ Ngôn xuyên thành vị nam thần học bá được nữ chủ Tô Hà thầm mến, cũng được người người ngưỡng mộ, thái độ làm người nghiêm cẩn, bình tĩnh lãnh đạm.
“… Một mặt khác?” Lăng Mộ Ngôn nâng tay lên, có chút không kiên nhẫn kéo ra cổ áo sơmi trắng bên trong, hơi hơi nhướng mày, “Cái gì gọi là một mặt khác yếu ớt của nam chủ?”
[… Ách, có thể lý giải như vậy nè ~] đối với việc nam thần nhà mình không cẩn thận lộ ra xương quai xanh tinh xảo chảy nước miếng, đồng thời mở miệng giải thích, [Cậu phải biết rằng trong lòng mỗi một nữ nhân đều ôm ấp tình mẹ gì đó… đi?]
“A, thật không?” Lăng Mộ Ngôn hiển nhiên đối với lời giải thích này của có chút từ chối cho ý kiến, nhưng lại không tiếp tục truy vấn.
[Là thật đó Ngôn Ngôn, kỳ thực cậu về sau cũng có thể ngẫu nhiên suy nghĩ một chút tới phương thức công lược này nha w]
“…” Lăng Mộ Ngôn lông mày nhướng lên, cũng không biết có hay không đem lời của hệ thống để lọt vào trong tai.
“Mộ Ngôn học trưởng…” Thanh âm sợ hãi của nữ sinh đột nhiên vang lên.
Lăng Mộ Ngôn khựng lại một chút, yên lặng buông xuống cái tay đang nâng cằm của mình, sắc mặt vẫn như trước bảo trì sự nghiêm túc, quay đầu lại.
“Em có vài chỗ không được hiểu lắm, không biết có thể hay không thỉnh giáo Mộ Ngôn học trưởng một chút?” Tô Hà trong mắt lóe lên một tia khát cầu, nhỏ giọng dò hỏi.
Lăng Mộ Ngôn dùng ngón tay đẩy gọng kính trên sống mũi, tự nhiên khép sách lại, nhìn về phía Tô Hà, “Làm sao?”
“Cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng!” Tô Hà kinh hỉ nói cảm ơn, sau đó đem sách đặt xuống trên mặt bàn của thư viện, vươn tay chỉ chỉ vào một chỗ nào đó.
Lăng Mộ Ngôn chỉ nhìn lướt qua đề mục kia, trong đầu liền lập tức hình thành phương pháp giải tương ứng. Hắn tổng kết lại ngôn ngữ, cầm lấy cái bút ở bên cạnh, nghiêm túc nhẹ giọng giải đáp cho Tô Hà hiểu.
Thanh âm của hắn thanh lãnh lại êm tai, tựa như một dòng suối mát giữa ngày hè nóng nực, trong sạch tới mức không chứa một chút tạp chất nào.
… A, Mộ Ngôn học trưởng bộ dáng nghiêm túc như vậy thực sự là rất tuấn tú a. Tô Hà vốn ban đầu còn nghiêm túc nghe Lăng Mộ Ngôn giảng bài, nhưng mà sau khi lơ đãng nhìn thoáng qua sườn mặt đạm mạc của thiếu niên tuấn mỹ, trong con ngươi không khỏi nhiễm lên một tia si mê.
Cô cứ như vậy nhìn hắn, nâng má ngây ngốc xuất thần.
“Nghe hiểu sao… vì bạn học này?” Thanh âm xa cách lãnh đạm lại vang lên, bút trong tay của Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, hơi hơi nhíu mày.
Tô Hà chính là si mê nhìn nam thần, bị đột nhiên gọi tỉnh lại không khỏi sửng sốt, theo bản năng sờ sờ lên khóe môi của mình, phát hiện không có nước miếng mới an tâm. Chỉ là thời điểm sau khi âm thầm cảm thấy may mắn, khuôn mặt của cô cứng đờ lại, dường như nhớ ra cái gì đó liền mạnh ngẩng đầu lên, sau đó thấy được ánh mắt thủy chung trầm tĩnh của thiếu niên, sắc mặt nhất thời lại đỏ bừng lên —–
Bị, bị phát hiện! Cô bộ dáng si hán như vậy cứ thế bị nam thần phát hiện ra Q 口 Q!
Tô Hà khóc không ra nước mắt, quả thực xấu hổ tới mức muốn đào hầm đem bản thân chôn đi —– Ừm, tốt nhất ở bên trên nên đắp thêm thật nhiều đất.
“Nếu không thoải mái, không bằng tới phòng y tế kiểm tra một chút đi.” Lăng Mộ Ngôn cũng không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ囧 xấu hổ của nữ sinh, nhìn thấy sắc mặt của đối phương đỏ bừng như vậy, tưởng rằng đối phương không thoải mái, không khỏi trầm giọng nhắc nhở.
Tô Hà vội vàng hàm hồ gật đầu, “Dạ, dạ, em lập tức đi!”
“Như vậy vừa rồi nghe đều hiểu sao?” Lăng Mộ Ngôn lại hỏi lại câu hỏi vừa nãy.
Tô Hà chớp chớp mắt, lại hoảng hốt gật đầu, “Cũng, cũng hiểu…”
Kỳ thực ở phía sau cô hoàn toàn không nghe được chút nào a 〒_〒
Hu hu, cô giống như đã hiểu được sắc đẹp hại người (…?) mà mọi người hay nói tới là như thế nào… QAQ thực muốn đẩy ngã Mộ Ngôn học trưởng, phải làm sao đây [mặt si hán]
→_→ Không, không, Tô Hà, mày phải rụt rè, rụt rè một chút a, thu hồi cái gương mặt si hán kia của mày mau lên, phải nghĩ tới cuộc thi cuối kỳ sắp đến a _(:)∠)_
… Cuộc thi cuối kỳ?
Tô Hà: Σ(っ°Д°;)っ
“Mộ, Mộ Ngôn học trưởng, em còn có việc, em phải đi trước đây. Thực… thực sự rất xin lỗi!” Tô Hà giống như một con thỏ bị chấn kinh nhảy dựng dậy, ôm sách hướng Lăng Mộ Ngôn cúi người chào, sau đó vội vàng chạy đi.
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Hắn nâng mắt, có chút không kịp phản ứng nhìn theo bóng dáng của nữ sinh đang kích động chạy đi, ngưng một hồi lâu mới chậm rãi ‘a’ một tiếng.
Cái đó… cô gái kia mới vừa nói gì cơ?
: […]