Quán bar Tinh Nặc.
“Diệp Dập, cậu mấy ngày nay làm sao vậy? Rốt cuộc là ai lớn gan dám trêu chọc cậu?” Ở tầng hai, Liễu Hoa thương thức ly rượu trong tay, trêu chọc Diệp Dập vẻ mặt hàn băng toàn thân đang tỏa ra áp suất thấp.
Diệp Dập chỉ lạnh lùng nhìn đám người đang điên cuồng nhảy múa ở bên dưới, không rên một tiếng.
“Cậu từ hôm đụng phải Hội trưởng Hội học sinh của chúng ta, đều trưng ra bản mặt này.” Liễu Hoa bất đắc dĩ nói, “Người ta chọc tức cậu thì cậu liền đánh cho một trận a, việc gì phải trưng ra sắc mặt không tốt như thế?”
Nghe thấy năm chữ Hội trưởng Hội học sinh, Diệp Dập hoảng hốt một chút, sau đó thần sắc không khỏi càng thêm lạnh hơn.
“Tình hình hiện tại thực không thích hợp với Diệp thiếu cậu a.” Hoàn toàn không phát hiện ra thần sắc của Diệp Dập biến hóa, Liễu Hoa tiếp tục nói, “Ấn theo tác phong dĩ vãng của cậu, người nào chọc vào cậu chính là sẽ phải nhận sự trả thù gấp bội. Nhưng vài ngày nay, dù cho cậu có tức giận nhưng cũng không hề nảy sinh ý định trả thù a?”
“Cậu như thế nào biết tôi không có ý định trả thù?” Diệp Dập rốt cuộc cũng mở miệng, khuôn mặt không chút thay đổi hỏi.
Liễu Hoa nhướng mày, “Cậu nếu có ý định trả thù, sao còn có thể ngồi đây tản ra áp suất thấp?”
“…”
Diệp Dập ngửa đầu đem rượu bên trong ly một hơi uống cạn, sau đó vẻ mặt phiền muộn đặt ly rượu xuống trên mặt bàn, phát ra một tiếng ‘coong’.
Lăng Mộ Ngôn, Lăng Mộ Ngôn!
Liễu Hoa thử hỏi, “Không bằng cậu đem phiền não nói cho tôi biết đi? Biết đâu tôi có thể trợ giúp gì đó cho cậu.”
Diệp Dập trầm mặc trong chốc lát, ngay tại khi Liễu Hoa tưởng rằng y sẽ không nói, y đột nhiên mở miệng hỏi, “… Nếu có một người không chịu nói cho cậu biết danh tính, thời điểm cậu tức giận đối phương cũng treo lên vẻ mặt lãnh đạm không thèm để ý, vậy chứng minh điều gì?”
Liễu Hoa sửng sốt, thốt ra, “Diệp Dập, cậu yêu đương sao?!”
Diệp Dập sắc mặt nhất thời cứng đờ, yêu… yêu đương?
“Khụ khụ, đừng nóng giận, tôi vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, ha ha.” Liễu Hoa nhìn thấy thần sắc của y, tưởng rằng y tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, người vừa rồi cậu nhắc tới kia là…?”
Diệp Dập đen mặt, “Không liên quan tới cậu.”
“Được được được, không liên quan tới tôi.” Liễu Hoa buông tay, “Chúng ta tới cùng nhau phân tích một chút về người đó đi, ừm, tính cách của cô ấy như thế nào?”
“Anh ấy tính cách… rất lãnh đạm, có chút thuộc về loại hình nghiêm túc.” Diệp Dập suy nghĩ một lúc sau đó đưa ra tổng kết, khóe môi bất tri bất giác cong lên thành một nụ cười mỉm, “Nói chuyện rất nghiêm trang, còn có thỉnh thoảng sẽ ngơ ngác, rất đáng yêu.”
Đây tuyệt đối là tình tiết lâm vào trong bể tình…
Liễu Hoa trong lòng yên lặng phun tào, nhưng trên mặt vẫn treo lên nụ cười thường ngày, “Có lẽ bởi vì bản thân cô ấy chính là người có tính cách lãnh đạm đi, cho nên mới đối với cậu như vậy.”
“Thực sự sao? Vì sao tôi tức giận, anh ấy vẫn tỏ ra không thèm quan tâm?” Diệp Dập bán tín bán nghi, rõ ràng có chút dao động, “Cho dù tôi cùng anh ấy chiến tranh lạnh, anh ấy cũng không chịu tới tìm gặp tôi…”
“Ai nha, cậu không phải đã nói tính cách của cô ấy rất lãnh đạm hay sao? Có lẽ là ngượng ngùng đấy?”
“…” Ngượng ngùng? Diệp Dập trong đầu hiện lên biểu tình lãnh đạm xa cách của thiếu niên kia, khóe miệng yên lặng co rút, “Đó không có khả năng…”
Liễu Hoa không nghe thấy lời nói của y, “Hửm? Diệp Dập, cậu vừa nói cái gì?”
Diệp Dập đỡ trán, “Không có gì, là tôi suy nghĩ nhiều.”
“Vậy cậu rốt cuộc tức giận cái gì?”
Diệp Dập ngẩn ra, thần sắc dần trở nên phức tạp, “… Nói thật tôi cũng không biết bản thân đang tức giận cái gì, chính là trong lòng rất loạn, rất buồn bực.”
Liễu Hoa: “…” Được rồi, người đang trong yêu đương, chỉ số thông minh cũng liền đột nhiên biến thấp, gã hiểu được = =.
Mà ngay tại trong thời điểm Diệp Dập đang trầm mặc, một bóng người quen thuộc chợt lóe qua trong mắt của y.
… Đó là?
Diệp Dập mạnh mẽ đứng lên, trong lòng nhất thời bùng lên ngọn lửa, sắc mặt cũng trở nên khó coi cực điểm.
Liễu Hoa sửng sốt một chút: “… Làm sao thế Diệp Dập?”
Diệp Dập cũng không trả lời, chỉ víu chặt tay lên lan can, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên mặc đồ đen vẻ mặt lãnh đạm đang ngồi ở dưới quầy bar. Trong con ngươi của y, ngọn lửa tựa hồ muốn phun ra.
Chỉ thấy thiếu niên thanh tú mĩ lệ mặc áo sơmi màu đen đang bưng một ly rượu đế cao, cùng nữ nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh trò chuyện. Mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng tư thế của hai người lại rất thân mật. Nữ nhân thỉnh thoảng còn cười ngã vào trong lồng ngực của thiếu niên, mà thiếu niên cũng không đẩy ra, ngược lại còn rất tri kỷ đỡ lấy thắt lưng của nữ nhân, tránh để cho cô bị ngã xuống.
Ở khi thấy được nữ nhân kề sát vào tai của thiếu niên để nói chuyện, tư thế nhìn thoáng qua vô cùng mờ ám, Diệp Dập rốt cuộc cũng nhịn không nổi, một quyền đấm lên trên lan can, sau đó mạnh bạo lao xuống dưới tầng.
“… A, Diệp Dập!” Liễu Hoa tại trước khi đuổi theo liền quay đầu nhìn về phương hướng mà ban nãy Diệp Dập theo dõi gắt gao, nhíu mày thật sâu.
Nữ nhân kia… chính là người mà Diệp Dập thích? Chỉ là thoạt nhìn qua tựa hồ so với Diệp Dập lớn hơn không ít, hơn nữa còn thích chơi trò mờ ám với nam nhân khác… Người như vậy thực sự sẽ thích hợp với Diệp Dập sao?
Phải biết rằng Diệp Dập chính là một lính mới trong chuyện yêu đương a…
…
“A Ngôn, em lại đem cúc áo cài tới nấc cao nhất rồi, cả ngày tỏ vẻ cấm dục như vậy để làm chi a? Khó có được lúc mặc đồ màu đen, mau mau cởi cúc áo ra, để chị gái dưỡng mắt một chút ~”
Lăng Mộ Ngữ vươn tay cởi ra hai cúc áo trên cùng của Lăng Mộ Ngôn, nhướng nhướng mày vui đùa nói.
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhíu mày, có chút không thích ứng rụt cổ lại, nhưng không né tránh bàn tay đang vươn tới của chị gái.
“Xem đi, có bao nhiêu đẹp trai a, A Ngôn nhà chúng ta chính là cuồng bá khốc huyễn duệ a, ha ha ~” Lăng Mộ Ngữ lui về phía sau hai bước, thưởng thức sắc đẹp của em trai nhà mình, một tay chống nạnh cười vô cùng đắc ý.
“Cuồng bá… khốc huyễn duệ?”
“Chính là một từ để hình dung A Ngôn rất tuấn tú mà thôi, không cần phải quá để ý, ha ha, ngoan.” Lăng Mộ Ngữ cười trái cười phải, Lăng Mộ Ngôn vội vàng vươn tay ra đỡ lấy cô.
“Chị, đừng uống nữa, chúng ta về nhà thôi.”
“Về cái gì, chị gái của em tửu lượng rất tốt đó!” Lăng Mộ Ngữ trở mình xem thường, “Em cái đứa nhỏ này, tại sao không thả lỏng thoải mái một chút. Thật vất vả mới lôi được em tới đây, làm sao có thể chưa chơi gì cả đã thả em trở về?”
“Đây là do em lo lắng cho chị.” Lăng Mộ Ngôn nhìn xung quanh, cau mày nói.
“Được rồi được rồi, tới tới, cùng chị khiêu vũ nào ~” Lăng Mộ Ngữ cười, muốn đem em trai kéo tới trên sàn nhảy.
Lăng Mộ Ngôn như thế nào nguyện ý, hắn lắc lắc đầu cự tuyệt, “Không được, em không biết khiêu vũ, chuyện này chị không phải là không biết.”
“Không biết thì có thể học a ~”
Ngay tại thời điểm hai người không ai chịu thỏa hiệp, một tiếng hô mang theo lửa giận ngút trời đột nhiên vang lên ở phía sau.
“—– Buông anh ấy ra cho tôi!”
Mà đồng thời theo thanh âm truyền tới, cánh tay đang túm lấy Lăng Mộ Ngữ của Lăng Mộ Ngôn cũng bị một cánh tay khác kéo xuống. Người tới đem Lăng Mộ Ngôn kéo ra phía sau lưng —– vô hình chung lại bày ra một loại tư thái bảo hộ —– trên mặt mang theo nụ cười bất cần, nhưng trong con ngươi lại hiện lên sắc bén, hung hăng trừng về phía Lăng Mộ Ngữ vẫn còn đang sửng sốt chưa kịp phản ứng lại, “Lão bà bà, cô cũng đủ rồi đó, không nhìn thấy nhà tôi mỹ… Mộ Ngôn không muốn hay sao, còn cường ngạnh lôi kéo anh ấy làm gì?”
… Lão, lão bà bà? Chị em Lăng gia trong lúc nhất thời đều có chút kinh ngạc.
Lăng Mộ Ngữ đen mặt, “Cậu nói cái gì?!”
Tên nhóc này dám gọi mình là lão bà bà? A, tốt lắm, cô đã thật lâu chưa từng gặp qua người nào lớn gan như vậy!
Diệp Dập nhướng cao mày, “Như thế nào? Bà chị muốn trâu già gặm cỏ non cũng phải xem đối phương là ai đi, miễn cho nguyệt hắc phong cao, bị người ta ghi hận thì sẽ không tốt lắm đâu.”
nguyệt hắc phong cao: vốn là ‘Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả’. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ
“Đủ!” Lăng Mộ Ngôn cau mày đánh gãy lời nói của y, “Đừng có nói quá đáng như vậy, cậu…”
“Anh mới phải câm miệng cho tôi!” Diệp Dập lửa giận tăng vọt, quay qua hướng Lăng Mộ Ngôn trừng mắt. Nhìn thấy đối phương không có chút ăn năn ân hận nào, y lại càng không khỏi thêm căm tức. Vì thế, Diệp Dập liền dứt khoát kéo Lăng Mộ Ngôn rời khỏi quán bar.
“Ôi chao, Mộ Ngôn! Cậu muốn đem Mộ Ngôn kéo đi nơi nào a, mau thả ra, đó là của tôi…” Em trai!
Lăng Mộ Ngữ bị bỏ rơi liền vội vàng đuổi theo, nhưng mà người xung quanh rất đông, cho nên không bao lâu sau cô liền bị mất dấu. Nhìn bốn hướng xung quanh đã không còn thân ảnh của hai người, cô không khỏi căm giận hung hăng giậm chân, “Đáng giận!”
Mà Liễu Hoa vừa mới đuổi xuống dưới tầng nhìn thấy trò hay, há hốc miệng —–
Diệp Dập như thế nào lại kéo thiếu niên kia đi ra ngoài?
Σ(°Д°|||) Chờ một chút, chẳng lẽ kỳ thực là do gã nghĩ sai rồi, Diệp Dập thích là ‘cậu ta’ chứ không phải ‘cô ta’?!
… Đừng nói giỡn, ha ha, cái bộ dạng lo được lo mất của Diệp Dập kia tuyệt đối là biểu hiện của người đang bị vây trong yêu đương, người kia sao có thể là nam sinh được chứ?
Chung quy Diệp Dập sẽ không phải là thực sự thích nam nhân đi? Liễu Hoa bị ý nghĩ của mình chọc cười, sau đó lập tức sửng sốt —–
Gã… vừa rồi nghĩ cái gì vậy?
Thích… nam nhân?
…
“… Diệp Dập, cậu mau buông tay ra cho tôi!”
Lăng Mộ Ngôn bị Diệp Dập kéo cánh tay, cước bộ có chút nghiêng nghiêng ngả ngả. Thẳng tới khi rời khỏi quán bar, đi tới ngõ nhỏ bên cạnh, Diệp Dập mới chịu dừng lại cước bộ.
Diệp Dập rốt cuộc cũng chịu buông ra cổ tay của hắn, đưa lưng về phía Lăng Mộ Ngôn, trầm mặc không nói lời nào. Bóng đêm bao phủ lên thân ảnh của y, khiến cho người ta không thể đoán được ra y đang suy nghĩ cái gì.
Lăng Mộ Ngôn căn bản không hề phát hiện ra Diệp Dập kỳ quái, hắn xoa xoa cổ tay đau nhức, cũng có chút bực mình, “Diệp Dập, cậu đang phát điên cái gì vậy hả, như vậy là rất không lễ phép cậu có hiểu hay không?” Đem chị gái ném lại trong đó, sẽ không xảy ra việc gì đi?
“Tôi phát điên?” Diệp Dập thanh âm phá lệ bình tĩnh, nhưng lại chẳng khác nào bình tĩnh trước khi cơn bão ập tới, khiến cho lòng người run sợ.
“Nếu cậu không phải đang phát điên, vậy vì sao lại hành động như thế? Cậu có biết đem chị ấy một mình ném lại trong đó…”
Diệp Dập đột nhiên xoay người lại, trong con ngươi đen láy nổi lên gió lốc, “Nói như vậy là anh tự nguyện sao?!”
Lăng Mộ Ngôn đôi lông mày thanh tú nhíu lại, “Cái gì mà tự nguyện? Chị ấy…”
Lời còn chưa nói xong, một cỗ lực đạo mạnh mẽ bỗng đẩy tới, khiến cho lưng của hắn đập vào trên vách tường. Lăng Mộ Ngôn chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, không khỏi mím chặt miệng.
“Anh liền cứ như vậy thích lão bà bà kia? Cô ta so với anh nhiều tuổi hơn như vậy, anh thế nhưng lại không thèm để ý tới? A ha, Lăng Mộ Ngôn, thưởng thức của anh quả thực đúng là thấp kém…”
“Diệp Dập, cậu đừng có mà nói hưu nói vượn!” Lăng Mộ Ngôn giận tái mặt, phượng mâu bên dưới cặp kính lúc này đã hiện lên phẫn nộ, “Chị ấy…”
Lời sau đó của hắn là gì, Diệp Dập đã không còn muốn nghe tiếp, lý trí vẫn luôn cố gắng kìm nén như dã thú phá cửa xông ra ngoài. Diệp Dập hung hăng hôn lên đôi môi đang không ngừng đóng mở của thiếu niên, đôi môi vẫn luôn thời thời khắc khắc hấp dẫn y. Tại thời điểm tiếp xúc với cánh môi mềm mại mát lạnh đó, đáy lòng rốt cuộc cũng phát ra một tiếng than thở trầm thấp.
Diệp Dập nhấn mạnh phía sau gáy của Lăng Mộ Ngôn, ở trên môi của hắn không ngừng ngậm lấy, cắn xé, trằn trọc xâm nhập vào bên trong khoang miệng. Môi cùng lưỡi trao đổi càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Lăng Mộ Ngôn chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm nổ tung, đại não trong lúc nhất thời liền trở nên trống rỗng, không biết phải phản ứng ra sao.
Không biết qua bao lâu, ngay tại khi Diệp Dập rốt cuộc cũng chịu thả lỏng lực đạo, trở nên ôn nhu hơn, đột ngột một trận kình phong hướng về phía mặt của y đánh úp tới. Diệp Dập ngưng lại một chút, nhưng không né tránh.
Ngón tay thon dài của Lăng Mộ Ngôn sửa sang lại cổ áo sơmi đen của bản thân, khẽ nâng cằm, con ngươi liếc về phía Diệp Dập bởi vì trên mặt bị đánh trúng một quyền mà té mạnh xuống mặt đất, “Điên đủ chưa?”
Diệp Dập vươn tay ra khẽ chạm vào khóe môi xanh tím, ra tay đúng là nặng a.
Y ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong, “Tôi cảm thấy bản thân rất thanh tỉnh.”
—– Thậm chí thanh tỉnh tới mức rốt cuộc cũng hiểu được vì sao gần đây bản thân lại thất thường như vậy.
Lăng Mộ Ngôn thần sắc lạnh lùng, lười cùng đối phương nói chuyện tiếp, xoay người chuẩn bị trở về trong quán bar để tìm chị gái.
“Anh còn muốn trở lại tìm lão bà bà kia?” Diệp Dập cao giọng nói, “Tôi thực không hiểu nổi, vì sao anh lại thích một nữ nhân lỗ mãng tới như vậy…”
Nghe thấy thế, Lăng Mộ Ngôn không khỏi xoay người lại, ánh mắt thản nhiên liếc về phía Diệp Dập vẻ mặt đang tràn ngập không cam lòng. Sau đó hắn lạnh lùng phun ra một câu khiến cho Diệp Dập hận không thể khiến cho thời gian đảo ngược lại —–
“Bởi vì đó là chị gái của tôi, lý do này đủ chưa?”
Diệp Dập: … Σ(っ°Д°;)っ