“Làm sao vậy Quân Duệ, sao sắc mặt âm trầm như vậy?”
Sở Lạc đem tay khoác lên trên vai của Tịch Quân Duệ, vui cười trêu chọc hỏi.
Tịch Quân Duệ gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang thân mật, không trả lời.
Thấy mình bị lơ, Sở Lạc nhướng mày, không khỏi tò mò nhìn theo hướng ánh mắt của y.
“Đó là… Bách Hàm?” Sở Lạc nhất thời hiểu rõ, trêu chọc, “Quân Duệ, cậu không phải đã sớm cùng cậu ta chia tay rồi sao? Sao còn để ý tới cậu ta như vậy, hửm?”
Tịch Quân Duệ lạnh lùng trừng mắt liếc gã một cái, “Con mắt nào của cậu thấy tôi để ý tới cậu ta?”
Sở Lạc vô tội giơ lên hai cánh tay, “Vậy vì sao vừa nhìn thấy Bách Hàm quan hệ thân mật với một nam nhân khác, sắc mặt của cậu lại âm trầm như vậy? Cậu đã cùng cậu ta chia tay, Bách Hàm tự nhiên sẽ đi tìm một bạn trai mới —– A? Đó là…”
“Cậu biết cậu ta?” Tịch Quân Duệ nhíu mày, đột ngột hỏi.
Sở Lạc sửng sốt một chút, “Cậu ta?”
“Chính là người, nam, nhân, đang, ngồi, cạnh, Bách, Hàm.”
“Đương nhiên biết a, cậu ta từng học chung một trường đại học với tôi.” Sở Lạc chậc chậc hai tiếng, cảm khái nói, “Cậu ta học ngành y, khi ấy là một nhân vật phong vân có tiếng trong trường. Nghe nói gia thế, diện mạo, khí chất, phong độ, mọi thứ đều không thiếu; thành tích cùng vận động toàn bộ đều ưu tú; còn biết không ít tài lẻ. À, bất quá nghe nói vài năm trước cậu ta đã đi du học, không ngờ hiện tại lại quay trở về.”
“… Tôi hỏi tên của cậu ta.” Tịch Quân Duệ cắn răng nói ra từng chữ.
“Tên? Khụ khụ, không phải chính là Lăng Mộ Ngôn sao.” Sở Lạc sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ cười cười, “Chẳng qua tôi nhớ rõ cậu ta tính hướng bình thường, không ngờ hiện tại lại ở chung một chỗ với Bách Hàm.”
Chậc chậc, xem ra Bách Hàm này thủ đoạn rất cao, vừa mới chia tay với Quân Duệ không bao lâu liền nhanh chóng ở chung một chỗ với Lăng Mộ Ngôn. Sở Lạc có chút ảo não thầm nghĩ, sớm biết Lăng Mộ Ngôn có khả năng cong, lúc này mình đã xuống tay trước…
“Lăng, Mộ, Ngôn?” Tịch Quân Duệ lại hướng bên kia nhìn qua, thấy Bách Hàm không biết đang nói gì đó khiến cho thanh niên tuấn mỹ cười ha ha, con ngươi màu đen hơi híp lại.
“Ôi chao, Quân Duệ, cậu chẳng lẽ đối với Bách Hàm vẫn nhớ mãi không quên sao?” Sở Lạc lấy khửu tay đụng vào eo của y, thần sắc không có chút không cam lòng nói, “Không bằng dứt khoát đem cậu ta cướp trở lại, thế nào? Về phần Lăng Mộ Ngôn, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ…”
Lời còn lại tự động biến mất dưới ánh mắt lãnh liệt sâu thẳm của Tịch Quân Duệ. Sở Lạc có chút khó hiểu vì sao y đột nhiên lại tức giận, nhưng mà tại thời điểm y lại một lần nữa gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Mộ Ngôn, trong lòng của gã ẩn ẩn xuất hiện một suy đoán, rồi lại không dám tin tưởng.
“Quân… Quân Duệ, cậu sẽ, không, phải, là, xem, trọng Lăng Mộ Ngôn đi?!” Sở Lạc không dám tin kêu lên.
—– Gã nhớ rõ ràng đây không phải là kiểu người mà Quân Duệ thích a!
Tịch Quân Duệ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy.
…
“Rất… rất chật, Lăng học trưởng!” Bách Hàm cả khuôn mặt căng cứng vì khẩn trương, nói, “Anh ngồi xuống bên cạnh đi, bằng không hai người cùng chen chúc sẽ rất chật, không thể cử động được.”
“Ôi chao, thực sự chật sao, Tiểu Bách Thụ?” Lăng Mộ Ngôn chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, nghiêng đầu mặt đầy nghi hoặc, “Vì sao anh lại cảm thấy em là đang khẩn trương nhỉ?”
“Lăng học trưởng!”
“Được rồi được rồi, không đùa em nữa ~” Lăng Mộ Ngôn cười ngồi xuống bên cạnh, “Anh ngồi đây là được rồi, Tiểu Bách Thụ em vẫn dễ thẹn thùng giống như trước a.”
Bách Hàm hơi hơi sửng sốt, biểu tình trên khuôn mặt trở nên chua xót, cho nên Quân Duệ mới không cần mình sao? Nếu cậu giống như Lăng học trưởng… có phải hay không Quân Duệ sẽ hồi tâm chuyển ý?
“Tiểu Bách Thụ, em làm sao thế, cùng học trưởng anh đấy nói chuyện liền nhàm chán như vậy sao?” Lăng Mộ Ngôn có chút buồn bực cào cào mái tóc, sau đó một đầu tóc đen rối bù u oán nhìn cậu, “Động một chút liền đi vào trong cõi thần tiên, thực sự khiến cho học trưởng cảm thấy bi thương a ~”
Bách Hàm hốc mắt không khỏi hơi hơi đỏ lên, “Thực xin lỗi Lăng học trưởng, em chỉ là mới vừa rồi nghĩ đến một việc…”
“Đoạn thời gian trước chẳng phải vẫn còn tốt đẹp sao?” Lăng Mộ Ngôn xoa xoa đầu của cậu, quan tâm nói, “Là phương diện công việc có vấn đề?”
“Không phải…” Bách Hàm rầu rĩ lắc lắc đầu, đột nhiên do dự một chút, lại cẩn thận mở miệng nhỏ giọng hỏi, “Lăng học trưởng, lần trước em có cùng anh nhắc đến… Quân Duệ, anh còn nhớ rõ không?”
Lăng Mộ Ngôn sắc mặt nhất thời trở nên lãnh đạm, ngữ khí thờ ơ nói, “À, chính là nam nhân trước kia em từng thích?”
“Không phải từng!” Bách Hàm đột nhiên lớn tiếng phản bác, thần sắc lộ ra kích động, “Lăng học trưởng, chưa bao giờ là từng, em hiện tại vẫn thích anh ấy!”
“…”
“Em chưa từng bao giờ thích một người đến thế, chỉ là vì sao anh ấy lại đối xử với em như vậy?” Bách Hàm đột nhiên ôm mặt khóc rống lên, tựa như trời đất đều sụp đổ, “Rõ ràng thời điểm anh ấy ở bên ngoài tìm người khác, em cũng chưa từng nói gì a, vì sao vẫn muốn nói lời chia tay? Không phải bọn em đang yêu nhau sao, vì cái gì nói không yêu liền không yêu? Rốt cuộc là vì cái gì a?!”
Lăng Mộ Ngôn nháy mắt vài cái, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Vì sao người này nói khóc liền khóc, khiến cho hắn hiện tại không khỏi lúng túng không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Cái đó… Tiểu Bách Thụ?” Lăng Mộ Ngôn ngồi ở bên cạnh thử vỗ vỗ bả vai của cậu, “Đừng… đừng khóc a, nếu em thật sự khổ sở, hay là để anh giúp em đi tìm tên kia đánh cho một trận?”
“Không, không được!” Nghe vậy, Bách Hàm không không khỏi sốt ruột vội vàng buông tay xuống, lắc đầu bướng bỉnh trừng mắt nhìn hắn, “Học trưởng, anh không thể đi tìm Quân Duệ để gây phiền toái!”
Lăng Mộ Ngôn: “…” Nên khen đối phương trở mặt hơn lật sách hay là nên trách bản thân công phu giữ bình tĩnh vẫn còn chưa rèn luyện tốt đây?
Rõ ràng trước đó mặc dù có chút quá mức ngại ngùng, nhưng tổng thể mà nói vẫn là một người săn sóc ôn nhu hiểu chuyện, thấy thế nào cũng là một thanh niên rất bình thường (?) a. Vì cái gì vừa nhắc đến Tịch Quân Duệ liền biến thành… như vậy?
… Kỳ thực đối phương có vấn đề về tinh thần đi?
đồng tình nói, [Ngôn Ngôn, cậu phải hiểu cho người mới trải qua đả kích vẫn còn đang trong thời kỳ mẫn cảm, tố chất tinh thần biến thành như vậy cũng rất bình thường.]
“… Không phải chỉ là chia tay thôi sao?”
[Nếu cậu cẩn thận nghiên cứu nội dung nguyên bản, tin tưởng cậu sẽ hiểu được.]
Lăng Mộ Ngôn lơ đễnh nói, “… Ta sợ xem kỹ rồi sẽ hối hận vì không chọn lựa thế giới khác, cho nên chỉ cần đọc lướt qua hiểu đại khái thôi.”
: […] Cứ như vậy không chút hối hận vì từng buông tha nhiệm vụ. Ngôn Ngôn, cậu thật sự không cứu nổi!
“Nhưng mà một kẻ cặn bã giống như vậy, căn bản không đáng để cho Tiểu Bách Thụ em yêu thích a. Đá hắn ta đi rồi vẫn còn rất nhiều nam nhân tốt đang chờ em, có phải hay không?” Lăng Mộ Ngôn an ủi.
… Nói những lời này chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
“Anh không hiểu, Lăng học trưởng. Anh không biết được anh ấy có bao nhiêu tốt.” Bách Hàm ánh mắt ngập lệ dùng sức lắc lắc đầu, vẻ mặt quật cường, “Em vô cùng thích anh ấy a! Vô luận trả giá đại giới gì cũng được, chỉ cần anh ấy có thể trở lại bên cạnh em, em đều nguyện ý!”
Lăng Mộ Ngôn: “…” Đây là tăng cao ý chí tinh thần sao?
Hắn nhíu mày vẻ mặt không vui, “Anh nhớ rõ trước kia em không giống như vậy a, Bách Hàm. Vì sao vài năm không gặp… em liền trở nên không có tiền đồ như thế?”
“Đó là vì Lăng học trưởng chưa từng hiểu rõ em!” Lăng Mộ Ngôn vừa dứt lời, ngược lại càng khiến cho Bách Hàm thêm thương tâm. Cậu trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn Lăng Mộ Ngôn, gần như cuồng loạn hô lên, “Em trước kia là người thế nào, học trưởng anh thực sự hiểu rõ sao? Cho nên anh căn bản không có tư cách gì để nói em như vậy!”
Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn lạnh mặt xuống, thanh âm lãnh liệt khiển trách, “Đàn ông con trai khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì, đem nước mắt lau khô đi cho anh.”
Bách Hàm nghẹn một hơi, cũng không dám kêu lên nữa. Cậu trộm liếc nhìn Lăng Mộ Ngôn, thấy trong đôi con ngươi của hắn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nghẹn ngào khóc thút thít xoa xoa khóe mắt. Bị giáo huấn một câu như vậy, đầu óc cũng thanh tỉnh lại. Nhớ đến bộ dạng thất thố vừa rồi của mình, Bách Hàm không khỏi cắn môi xấu hổ cúi đầu.
“Bình tĩnh rồi?” Nhìn cậu cúi đầu im lặng, Lăng Mộ Ngôn lạnh giọng hỏi.
“Đúng, thực xin lỗi, Lăng học trưởng. Em không phải cố ý…” Bách Hàm hơi ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn hắn, “Em cũng không muốn như vậy, chỉ là vừa nhắc tới anh ấy, liền không khống chế nổi… Học trưởng, anh tha thứ cho em có được không?”
Lăng Mộ Ngôn sắc mặt lúc này mới dịu đi, “Em khóc nháo như vậy hữu dụng sao? … Không được khóc!”
Thấy Bách Hàm hốc mắt lại có xu thế phiếm hồng, Lăng Mộ Ngôn vội vàng quát đối phương.
“Em, em cũng không muốn khóc a, Lăng học trưởng…”
“Em cho rằng làm như vậy thì cái tên cặn bã kia sẽ quay trở lại? Cho dù có trở lại thì đã làm sao, chẳng lẽ có thể biến hắn ta trở nên toàn tâm toàn ý đối với em hay sao?!” Lăng Mộ Ngôn ngữ khí có chút hổn hển, kêu lên, “Còn khóc, nhìn bộ dạng của em bây giờ, nếu là anh thì anh cũng sẽ không yêu thích!”
Bách Hàm ngây ngốc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lăng Mộ Ngôn lúc này mới phát hiện ra bản thân nói cái gì, không khỏi nắm tay đặt lên môi khẽ ho nhẹ, có chút xấu hổ. Hắn hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình buồn bực của mình, hơi hơi quay đầu qua nơi khác, có chút không được tự nhiên nói, “Những lời vừa rồi em đừng để ý, Tiểu Bách Thụ.”
“Quân… Quân Duệ mới không phải cặn bã…” Bách Hàm yên lặng một lúc lâu, rốt cuộc nhỏ giọng phản bác một câu.
“… Bách Hàm, em thật sự không cứu nổi.”
“Tóm lại em tin tưởng Quân Duệ vẫn yêu thích em, anh ấy hiện tại chỉ là tạm thời bị người khác mê hoặc mà thôi!” Bách Hàm không dám hướng hắn quát to, chỉ có thể nổi giận đùng đùng đứng lên, nghẹn khuất phản bác vài câu như vậy. Sau đó nháy mắt liền biến sắc, che miệng khóc, xoay người chạy đi, “Quân Duệ anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ hiểu rõ chỉ có em là yêu anh ấy nhất, sớm muộn gì cũng sẽ trở về bên cạnh em! Lăng học trưởng, anh không cần khuyên em nữa, em… em có chút không thoải mái, đi trước.”
Lăng Mộ Ngôn: “… Cái đệch!”
Dại ra suốt năm phút đồng hồ nhìn về phương hướng Bách Hàm chạy đi, Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc nhịn không nổi, phun ra một câu thô tục. Hắn vẻ mặt phiền toái đem rượu bên trong ly một ngụm uống cạn, sau đó sắc mặt không thay đổi đem ly rượu đặt mạnh tới trên bàn, phát ra một tiếng ‘cạch’.
“Cậu thật có kiên nhẫn, đối phó với bộ dạng nhu nhược ai oán kia của cậu ta, cũng có thể khuyên lâu đến như vậy.” Thanh âm kiêu căng lãnh khốc mang theo ngữ khí lơ đễnh vang lên, khiến cho Lăng Mộ Ngôn lập tức biết được người đang đứng sau mình là ai.
Hắn khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói, “Liên quan gì tới anh.”
Tịch Quân Duệ nhìn Lăng Mộ Ngôn không thèm quay đầu lại, bộ dáng ngạo kiều không được tự nhiên cúp mắt xuống thưởng thức ly rượu trong tay, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngứa ngáy. Y mỉm cười, dùng bộ dạng ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, “Ai cho anh ngồi ở đây?”
Tịch Quân Duệ nhướng mày, ngữ điệu không nhanh không chậm nói, “Chúng ta trước kia tốt xấu gì cũng đã từng có quan hệ thân mật, chẳng lẽ một chút mặt mũi như vậy cậu cũng không nguyện cho?”
Lăng Mộ Ngôn lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Ai cùng anh từng có quan hệ thân mật! Không biết xấu hổ hay sao?”
“Tôi nhớ rõ đêm đó cậu…”
“Câm miệng!” Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc không duy trì nổi bình tĩnh ngoài mặt, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn y, “Tôi đêm đó say rượu! Mà anh cư nhiên ngay cả một người say không biết gì cũng không buông tha, quả thực chính là… chính là một tên cặn bã trong cặn bã!”
Tịch Quân Duệ: “…”