“Hai người đây là… hòa hảo sao?”
Thanh âm mang theo có chút ủ rũ đột ngột vang lên, tựa hồ còn bao hàm một tia do dự.
“—– Mộ Ngôn?” Nghe thấy thanh âm của Lăng Mộ Ngôn, Tịch Quân Duệ theo bản năng dùng sức đẩy Bách Hàm ra, ngay cả Bách Hàm bị ngã mạnh xuống trên mặt đất cũng không quản. Y bước nhanh hai bước hướng về vị trí hắn đang đứng, sau đó muốn giải thích nói, “Vừa rồi tôi chỉ…”
“Tiểu Bách Thụ, em không sao chứ?” Lăng Mộ Ngôn cũng không để ý lời của y, nhìn thấy Bách Hàm bị đẩy ngã xuống mặt đất, vội vàng đi tới nâng cậu dậy, lo lắng hỏi han, “Có bị thương không?”
Bách Hàm ánh mắt nhu hòa lắc lắc đầu, đột nhiên nâng mắt mất mác nhìn về phía Tịch Quân Duệ đang vô cùng buồn bực, “Quân Duệ, em biết anh không thích em, mà em cũng đã quyết định buông tay… Vẫn luôn quấn quýt lấy anh, thực xin lỗi, thực xin lỗi Quân Duệ.”
Tịch Quân Duệ nhíu mày, rõ ràng có chút ngây ngẩn. Phát hiện Lăng Mộ Ngôn dùng ánh mắt không vui nhìn về phía mình, đột nhiên hiểu ra, y cười lạnh một tiếng: “Bách Hàm, cậu đúng là càng ngày càng biết giả bộ a, ngay cả ngoài loại thủ đoạn này cũng dám lôi ra, trước kia tôi quả thực đã quá khinh thường cậu.”
Bách Hàm bi ai nhìn thoáng qua Lăng Mộ Ngôn, sau đó cắn môi dưới, yên lặng rơi lệ.
“Đủ rồi, Tịch Quân Duệ!” Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng đánh gãy lời nói của y, “Tiểu Bách Thụ đã nói như vậy, sao anh còn đối với em ấy quá quắt như thế, có thể có chút nhân tính được hay không?!”
Tịch Quân Duệ ngạc nhiên, “Mộ Ngôn, rõ ràng…”
“Anh biết rõ Tiểu Bách Thụ thích anh, còn đùa giỡn tình cảm của em ấy như vậy là có ý gì? Tôi ban nãy đều đã thấy hết rồi, mệt tôi còn tưởng rằng hai người các người đã hòa hảo, không ngờ anh chỉ lừa Tiểu Bách Thụ mà thôi!”
Tịch Quân Duệ nhìn thấy ánh mắt không chút nào tín nhiệm của Lăng Mộ Ngôn, trong lòng đột nhiên không hiểu vì sao có chút nhoi nhói. Tịch tổng tài từ trước đến nay vẫn luôn mắt cao hơn đỉnh đầu khó có được thời điểm bị tổn thương. Y rút lui từng bước, không khỏi có chút mờ mịt, phải làm sao đây?
[Đinh, Tịch Quân Duệ đã mở ra giá trị ngược tâm, trước mắt giá trị ngược tâm đã đạt tới điểm, thỉnh người chơi chú ý.]
“Lăng học trưởng đừng nói nữa, chúng ta đi thôi…” Bách Hàm giật nhẹ tay áo của Lăng Mộ Ngôn, khẩn cầu nói.
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn Bách Hàm, cuối cùng không có biện pháp, tại trong ánh mắt kiên định xen lẫn cầu xin của cậu, mềm lòng gật đầu. Hắn thở dài, “Tiểu Bách Thụ, em thật là… Quên đi, chúng ta đi thôi.”
Bách Hàm miễn cưỡng cười cười, “Cảm ơn anh, Lăng học trưởng.”
“Tịch Quân Duệ, lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, không được lại gần trêu chọc Tiểu Bách Thụ nữa.” Trước khi rời đi, Lăng Mộ Ngôn trầm giọng cảnh cáo, “Nếu không đừng trách tôi không khách khí. Tiểu Bách Thụ đối với anh mềm lòng không nghĩa có tôi sẽ mềm lòng, anh tốt nhất nhớ kỹ đấy.”
Tịch Quân Duệ nhìn theo bóng lưng của hai người, biểu tình cường ngạnh cố giữ biểu tình kiêu căng, con ngươi lại xẹt qua một tia bi thương.
Dương quang loang lổ rơi xuống trên thân thể của y, xa xa nhìn lại, thân ảnh cô đơn có vẻ vô cùng tịch liêu hiu quạnh.
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm, trước mắt đã đạt đến điểm, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng.]
…
“Mộ Ngôn, hôm nay cậu có rảnh không?”
Từ trong điện thoại truyền ra thanh âm rõ ràng không mang theo chút cảm xúc nào nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy có một tia đáng thương.
Lăng Một Ngôn bàn tay đang cầm bút khựng lại, không cẩn thận để lại trên tờ lịch khám một đường mực kéo dài. Hắn đẩy đẩy mắt kính, chậm rì rì nói, “Ngượng ngùng, hôm nay tôi không rảnh.”
“Vậy ngày mai…”
“Ngày mai ngày một thậm chí một tuần sau đều không có thời gian rảnh.” Lăng Mộ Ngôn không chút lưu tình cự tuyệt.
Bên kia tựa hồ dừng lại một chút, lại truyền tới thanh âm, “Vậy tuần kế tiếp.”
Lăng Mộ Ngôn không kiên nhẫn đem tờ lịch khám ném qua một bên, “Đối với anh, tôi vĩnh viễn không có thời gian rảnh, nói như vậy anh đã hiểu chưa?”
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm, trước mắt đã đạt tới điểm, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng.] sờ sờ cằm, [Ngôn Ngôn, chiêu cự tuyệt gặp mặt này có phải hay không dần dần mất đi hiệu lực? Rõ ràng lần đầu tiên dùng còn tăng lên điểm, hiện tại chỉ tăng lên điểm.]
Lăng Mộ Ngôn lãnh đạm nói, “Câm miệng.”
[… Được QwQ]
“… Tôi chỉ muốn mời cậu đi ăn một bữa cơm, như vậy cũng không được sao?”
Nghe thanh âm ảm đạm của y, Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gõ lên trên mặt bàn.
Tịch Quân Duệ ngữ khí rốt cuộc cũng mềm xuống, “Tôi biết sai rồi, Mộ Ngôn, tôi đã cùng Bách Hàm nói rõ ràng… Ngày đó tôi thật sự không có ý tứ muốn đùa giỡn cậu ta, cậu tha thứ cho tôi có được hay không?”
Ở sau vô số lần đụng phải vách tường, Tịch Quân Duệ rõ ràng trong chuyện này bản thân càng dây dưa tuyệt đối không có kết cục tốt, đành yên lặng cong lưng chịu oan uổng, tự cho rằng đây là một chút trở ngại nho nhỏ trên con đường theo đuổi Lăng Mộ Ngôn.
[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyên tăng lên .]
“… Người anh cần sự tha thứ hình như không phải là tôi.”
Nghe ngữ khí của Lăng Mộ Ngôn không còn đông cứng như trước, Tịch Quân Duệ trong lòng không khỏi dâng lên vui sướng. Y cố gắng ép xuống khóe môi đang cong lên, nghiêm túc nói, “Tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để cùng Bách Hàm nói chuyện, Mộ Ngôn, cậu phải tin tưởng tôi thêm một lần nữa.”
[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi độ hảo cảm tăng lên .]
Lăng Mộ Ngôn ‘ừ’ một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi, “Giữa trưa muốn đi đâu ăn cơm?”
Bên kia nghe thấy câu này, Tịch Quân Duệ có chút khẩn trương không khỏi sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng nhịn không nổi cong lên. Vẻ mặt luôn luôn kiêu căng lãnh liệt lúc này cũng trở nên nhu hòa hơn không ít, “Nhà hàng cơm tây nằm gần bệnh viện của cậu, thế nào?”
Lăng Mộ Ngôn lười biếng gõ mặt bàn, “Ừm, cứ như vậy đi.”
[Đinh, Tịch Quân Duệ đối với người chơi giá trị trung khuyên tăng lên .]
…
Lúc này, trong gian phòng trang nhã bên trong nhà hàng cơm tây, chỉ có một mình Tịch Quân Duệ cô đơn ngồi đó.
Chỉ thấy y thỉnh thoảng nâng lên cổ tay nhìn thời gian, biểu cảm trên mặt cũng theo thời gian yên lặng trôi qua mà dần dần từ vui mừng chuyển thành lo lắng.
Mộ Ngôn đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là lâm thời có chuyện không thể tới? Nhưng… vì sao không gọi điện thoại cho y?
:, :, :, :…
Y nhìn kim phút từng chút từng chút một nhích về phía trước, nội tâm đột nhiên dâng lên hư không cùng mất mát khó có thể che giấu.
Mộ Ngôn cậu ấy… hiện tại đang ở đâu?
Tịch Quân Duệ mặt ngoài mặc dù còn cố chống đỡ, trong lòng lại loáng thoáng hiểu được… Lăng Mộ Ngôn sẽ không tới đây.
Đúng vậy, Mộ Ngôn rõ ràng chán ghét mình như vậy… y không phải đã sớm biết rồi sao? Nghĩ đến đây, Tịch Quân Duệ chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời như bị xé rách, trái tim đau đớn vô cùng, toàn bộ khí lực mất đi, trong đầu trống rỗng.
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm]
…
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm trước mắt đã đạt tới , thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng.]
Tịch Quân Duệ cương cứng ngồi tại chỗ hồi lâu, hiểu rõ bản thân thật sự không thể đợi được Lăng Mộ Ngôn, y rốt cuộc buông tha ý định tiếp tục chờ đợi, động tác cứng ngắc lấy ra di động —–
“… Cậu đừng có lộn xộn, chờ một chút, để tôi nghe điện thoại đã.” Lăng Mộ Ngôn thanh âm mang theo ý cười từ trong di động vang lên, “Alo? Xin chào, tôi là Lăng Mộ Ngôn, xin hỏi ngài là?”
Tịch Quân Duệ hít một hơi, có chút khẩn trương mở miệng, “Mộ Ngôn, là tôi…”
Tịch Quân Duệ từ đầu dây bên kia ẩn ẩn nghe được tiếng con gái truyền tới, bàn tay cầm di động lập tức xiết chặt.
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm.]
Thật lâu sau, y rõ ràng nghe thấy bản thân gian nan mở miệng, “Mộ Ngôn, tôi là Tịch Quân Duệ.”
“À? A, là anh a.” Lăng Mộ Ngôn giật mình, sau đó tự nhiên nói, “Ngượng ngùng, quên báo lại cho anh một tiếng, tôi lâm thời có chút việc không qua được. Chẳng lẽ anh vẫn còn ngồi chờ?”
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm.]
Tịch Quân Duệ âm thầm tự giễu kéo ra một nụ cười, sau đó con ngươi cụp xuống, bình tĩnh phủ nhận, “Không có, tôi đã quay về công ty… chỉ là có chút lo lắng cho cậu mà thôi.”
Lăng Mộ Ngôn cười nói, “Ừm, tôi không sao, chỉ là lâm thời có chuyện không thể đi tới chỗ ăn trưa mà thôi, thật sự ngượng ngùng.”
“Cậu không có việc gì thì tốt… Tôi cúp máy đây.”
“A, tạm biệt.”
“… Tạm biệt.”
Tịch Quân Duệ cường ngạnh dập điện thoại, yên lặng ngây ngốc nhìn mặt bàn một hồi lâu. Tại khi nhân viên phục vụ muốn chạy tới thử hỏi, chỉ thấy y đột nhiên hất văng cái bàn —–
“Lăng, Mộ, Ngôn —–!”
Tịch Quân Duệ nổi giận gầm nhẹ, hắn làm sao dám! Làm sao dám đối xử với y như vậy!!
—– Lăng Mộ Ngôn!!
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm tăng thêm điểm.]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị ngược tâm trước mắt đã đạt tới , thỉnh người chơi cố gắng.]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm điểm.]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm điểm.]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm điểm.]
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa tăng thêm điểm.]
…
[Đinh, Tịch Quân Duệ giá trị hắc hóa trước mắt đạt tới , thỉnh người chơi chú ý.]
“Mộ Ngôn, là ai vậy?” Lạc Thiên Nhã chọc chọc hắn, tò mò hỏi.
Lăng Mộ Ngôn thu hồi di động, không chút nào để ý lắc đầu, “Không có gì, chỉ là một người không quá quen thuộc mà thôi.”
“A, phải không? Ôi chao, cậu nhìn xem cái này thế nào?” Lạc Thiên Nhã quơ quơ đồng hồ trong tay, “Tôi cảm thấy so với cái đồng hồ cậu vừa chỉ còn đẹp hơn!”
“Vậy cậu còn bắt tôi đi làm tham mưu cho cậu làm gì?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ liếc cô một cái, “Nếu không phải vì cậu, tôi cũng không lỡ hẹn với người ta.”
Lạc Thiên Nhã vô tội chớp chớp mắt vài cái, “Chính là, khi đó cậu nói cậu rảnh mà.”
“Bởi vì cậu nói có chuyện rất quan trọng cần hỗ trợ.”
“Chuyện này không quan trọng sao? Chọn quà mà không quan trọng sao, a!” Lạc Thiên Nhã kích động tới thiếu chút nữa đứng bật dậy, “Mỗi năm cứ đến khi phải đi chọn quà là tôi đều rụng mất một đống tóc, cậu có biết! Thật sự không hiểu nỗi sầu muộn trong lòng người ta!”
“Được được được, rất quan trọng.” Lăng Mộ Ngôn xoa xoa lỗ tai, “Tôi cảm thấy kỳ thực cậu nên hạ nhỏ âm thanh lại một chút, Lạc đại tiểu thư.”
Lạc Thiên Nhã nâng cằm lên, hừ một tiếng, “Biết quan trọng còn không mau giúp tôi chọn lựa, rốt cuộc là cái này hay cái kia?”
“Tôi cảm thấy cái kia không tồi.”
Lạc Thiên Nhã có chút dao động, “Thật sự? Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy cái này đẹp hơn một chút?”
“… Vậy cái này.”
“Chính là cái kia bề ngoài cũng không tệ…”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
“Mộ Ngôn?”
Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười gõ gõ đầu của cô, “Tôi rốt cuộc vì sao cậu lại sầu não mỗi lần đi chọn quà rồi, Lạc đại tiểu thư… Cậu có chứng khó lựa chọn đi?”
Lạc Thiên Nhã hô đau một tiếng, không khỏi che đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Cậu mới là người có chứng khó lựa chọn ấy, hừ!”
“Vậy cậu thấy cái nào đẹp?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, buồn cười hỏi.
Lạc Thiên Nhã ấp ủng nửa ngày, cuối cùng rõ ràng cam chịu nói, “Cùng lắm thì mua cả hai, hừ!”
Lăng Mộ Ngôn: “…”