Tựa như cảm nhận được tâm tư của Lăng Mộ Ngôn không ở trên người mình, Bùi Vũ Trần không khỏi không vui cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai của hắn.
Lăng Mộ Ngôn ‘Shhh’ một tiếng, theo bản năng muốn sờ tai nhưng hai tay lại bất hạnh bị khống chế không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cậu, “Cậu lại làm cái gì vậy, A Trần?”
Bùi Vũ Trần đè trên người hắn, “Đã nói là tôi hiện tại đang rất tức giận a, Mộ Ngôn.”
Lăng Mộ Ngôn khó hiểu hỏi, “Vì sao?”
“Vì sao?” Bùi Vũ Trần nhướng mày, mang theo một chút hương vị làm nũng nói, “Rõ ràng người ái mộ ở ngay trước mặt anh, anh lại còn muốn kích thích đối phương, thật sự khiến cho người ta thương tâm a ~”
Lăng Mộ Ngôn vành tai ửng đỏ, có chút xấu hổ dời tầm mắt, “A Trần cậu đừng nói giỡn.”
“Rõ ràng tôi vẫn luôn nói thật nha ~ Mộ Ngôn chẳng lẽ phải đợi đến khi tôi đào móc trái tim ra cho anh nhìn thì anh mới chịu hiểu rõ —–” Bùi Vũ Trần cười, “Tôi ~ thích ~ anh ~ mà ~ anh ~ không ~ biết ~ sao?”
Lăng Mộ Ngôn thân thể theo bản năng căng thẳng, không khỏi nhíu mày trở nên nghiêm túc, “A Trần cậu đừng náo loạn, mau đứng dậy.”
Bùi Vũ Trần nghiêng đầu, ngữ khí mang theo khó hiểu cùng buồn bực nhàn nhạt, “Vì sao Mộ Ngôn vẫn không chịu tin lời của tôi chứ? Như vậy thực sự khiến cho tôi rất buồn nha.”
Lăng Mộ Ngôn hít sâu một hơi, “A Trần!”
“Được rồi, tôi buông ra là được chứ gì.” Bùi Vũ Trần ý cười trong suốt đứng lên, “Chẳng qua, kiên nhẫn của tôi chính là không nhiều lắm nha, thân ái ~”
Lăng Mộ Ngôn mím môi, trầm mặc nghiêng đầu qua, cũng không biết có nghe được những lời kia hay không.
…
“Cậu ta đang ngủ sao?” Lăng Mộ Ngôn lưng đeo balo, nhìn thiếu niên âm nhu vẻ mặt bình tĩnh nằm trên giường nhắm lại hai mắt, hỏi, “Xác định sẽ không tỉnh lại chứ?”
[Ngôn Ngôn, cậu phải tin tưởng nha nha nha ~] quay vòng tròn, [Bất quá cậu cứ như vậy rời đi thật sự ổn chứ? Vạn nhất cậu ta hắc hóa thì phải làm sao bây giờ?]
Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Khoảng thời gian này bởi vì hai người chúng ta ở chung quá lâu mới có thể khiến cho độc chiếm dục của cậu ta càng lúc càng lớn. Nếu không rời đi chỉ sợ cậu ta sẽ làm như lời nói, hận không thể đem ta khóa lại, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.”
Một câu sau đó rõ ràng mang theo ý tứ hàm xúc trêu chọc, tất nhiên cũng hiểu rõ, không khỏi cười nói, [Không sợ a, dù sao có ở đây, sẽ không để cho Bùi Vũ Trần làm ra loại hành động này nha ~]
Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, “Ngươi cảm thấy nếu đến lúc gặp được Quân Diêm Dạ, Bùi Vũ Trần sẽ để cho ta cùng Quân Diêm Dạ tiếp xúc thân cận sao?”
[… Tôi đã hiểu QwQ]
“Nhớ rõ sau khi ta rời đi liền lập tức để cho cậu ta tỉnh lại. Bằng không cho dù có ngươi chú ý, xung quanh khu vực này cũng không quá an toàn.”
[Được nha, Ngôn Ngôn nhà tôi chính là người thiện lương moa moa đa ╭(╯╰)╮]
…
“Quân thiếu, phía trước có tình huống!”
Dị năng tinh thần hệ trong đội ngũ đột nhiên dừng lại cước bộ, vẻ mặt nghiêm túc hướng về nam tử dẫn đầu lớn tiếng kêu.
Nam tử cước bộ dừng lại, thanh âm trầm thấp lãnh ngạnh nói, “Toàn bộ đội ngũ dừng lại, làm tốt chuẩn bị tác chiến.”
“Phía trước tựa hồ là…” Dị năng tinh thần hệ nhíu mày, “Một đám người đang cướp bóc hai người?”
Nghe vậy Quân Diêm Dạ không khỏi nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói, “Tiếp tục bảo trì cảnh giác, chuẩn bị cứu người.”
“Dạ!”
…
“Các người không cần quá phận!” Lăng Mộ Ngôn bảo vệ cô gái đứng phía sau, nghiêm túc quát lớn.
“Ai nha, mày thử nói xem bọn tao quá phận như thế nào? Mày hỏi tiểu mỹ nhân đứng sau mày một chút xem, có phải hay không cha của nó đem nó tặng cho bọn tao? Còn lấy đi nhiều túi lương thực của lão tử như vậy!” Đại hán thân hình cao lớn hùng hùng hổ hổ nói.
“Tôi, tôi…” Cô gái tướng mạo thanh tú đang túm lấy ống tay áo của Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút run rẩy, cô cầu xin nhìn Lăng Mộ Ngôn, “Cứu cứu tôi, van cầu anh, cứu cứu tôi…”
“Đừng khẩn trương, an tâm, tôi sẽ không đem cô giao cho bọn họ.” Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại, khẽ mỉm cười trấn an.
Cô gái cảm kích nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng buông lỏng ống tay áo của hắn.
“An tâm?” Nam nhân cảm thấy vô cùng buồn cười, chỉ tay vào hắn, nghiêng đầu đối với đồng bạn đứng ở phía sau cười lớn nói, “Chúng mày nghe thấy không, tiểu tử này còn nói an tâm? Ha ha ha!”
Cười xong gã mạnh mẽ quay đầu lại khinh miệt quét mắt liếc hắn một cái, vươn tay phát động thủy hệ dị năng, “Chỉ bằng mày? Về nhà uống sữa thêm vài năm nữa rồi hãng tới đây cùng chung tao nói giỡn!”
Tựa hồ chỉ muốn dọa sợ Lăng Mộ Ngôn một chút, tiễn nước đại hán kia ngưng kết ra bắn tới trên mặt đất trước mặt hai người.
Lăng Mộ Ngôn đối với phía sau đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai cố kiềm nén ngoảnh mặt làm ngơ, chính là bất động thanh sắc quan sát mặt đất một chút, sau đó cho ra kết luận lực sát thương cũng không có gì đặc sắc.
Mà không ngờ, đúng tại thời điểm hắn bước tới từng bước chuẩn bị phát động dị năng, phía sau đột ngột truyền đến một cỗ lực đạo đẩy hắn lảo đảo. Lăng Mộ Ngôn quay đầu lại, liền thấy cô gái vừa rồi còn trốn phía sau mình đã chạy lên xe của hắn, mọi người còn không kịp phản ứng, cô ta đã khởi động xe nghênh ngang rời đi.
“…”
“Hừ, mới vừa rồi mày còn che chở nó, không ngờ hiện tại nó lại bỏ mày lại chạy trối chết đi? Ngay cả xe của mày cũng bị nó cướp mất.” Đại hán cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, “Vừa nhìn liền biết mày là loại người kinh nghiệm từng trải không sâu, trong lòng vẫn còn ôm thứ thối nát gọi là lòng tốt. Nói cho mày nghe, thế đạo hiện tại, người giống như mày chỉ càng chết nhanh hơn!”
Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh vỗ vỗ bả vai, tao nhã cười, “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, bất quá tôi chỉ làm những việc mà bản thân cảm thấy nên làm. Dù sao nếu cô gái kia thật sự rơi vào trong tay các người, có lẽ liền…”
Đại hán lạnh lùng trào phúng, “Cho nên xe của mày đã bị cướp mất rồi.”
Lăng Mộ Ngôn không chút ảnh hưởng nói, “Đúng vậy, lần này cũng coi như là một lần giáo huấn, về sau tôi sẽ nhớ rõ ở trước khi cứu người sẽ đem xe của mình giấu kỹ.”
Mọi người: “…”
“Phốc, Quân thiếu, người này tính tình quả thực rất tốt a, ha ha!” Cách đó không xa, một binh sĩ nhìn bọn họ thấp giọng bật cười, “Bất quá hành động của cô gái kia quả thực khiến cho người ta trong lòng nguội lạnh.”
Quân Diêm Dạ cũng không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Lăng Mộ Ngôn, con ngươi màu đen âm u trầm thấp.
“Hơn nữa, cô gái kia cướp xe của tôi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.” Lăng Mộ Ngôn vừa chuyển đề tài, nhìn thấy mọi người kinh ngạc, bất đắc dĩ thở dài, “Trước đó tôi vừa mới không cẩn thận đắc tội với một đám dị năng giả, mà đem xe dừng ở phụ cận vốn muốn đổi một chiếc xe khác, lại không ngờ tới gặp phải các người. Hơn nữa phương hướng cô gái kia lái xe rời đi vừa vặn chính là vị trí đám người kia tạm nghỉ chân, cho nên…”
“…” Hắn thật sự không phải cố ý sao? Mọe nó, đột nhiên rất muốn châm nến cho cô gái kia là có chuyện gì?
Nhìn thấy mọi người trên mặt lộ ra thần sắc hoài nghi, Lăng Mộ Ngôn ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, “Tôi thực sự không phải cố ý… chẳng qua cô gái kia hành động nhanh quá, tôi không kịp phản ứng…”
Đại hán kia thần sắc thoáng hòa hoãn một chút, “Được rồi, mày hiện tại cái gì cũng không có, không bằng trước hết đi cùng bọn tao đi.”
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, do dự một hồi vẫn lắc lắc đầu, “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà không cần đâu.”
Đại hán ngữ khí nhất thời trở nên không tốt, “Như thế nào? Mày còn ghét bỏ bọn tao?”
Lăng Mộ Ngôn xua tay, trên mặt ôn nhã mang theo nụ cười khổ, “Không phải, chỉ là mục tiêu của chúng ta không giống nhau, các người không phải muốn tới căn cứ Y sao? Tôi lại muốn tới căn cứ L, phương hướng hoàn toàn không giống nhau a.”
“Quân thiếu, cậu ta cũng muốn tới căn cứ L, dù sao vừa lúc chúng ta cũng đang muốn trở lại căn cứ, không bằng để cho cậu ta đi cùng đi?” Binh sĩ không biết vì sao đối với thanh niên kia thập phần có cảm tình quay đầu có chút chần chờ dò hỏi Quân Diêm Dạ.
Quân Diêm Dạ trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.
“Này!” Lăng Mộ Ngôn đang cùng đại hán kia giải thích, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, không khỏi theo bản năng nghiêng đầu qua. Sau đó hắn liền thấy một binh sĩ mặc quân trang đang hướng về phía mình vẫy tay, “Chúng tôi cũng đi tới căn cứ L, có muốn đi cùng chúng tôi hay không?”
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, chỉ chỉ chính mình, “Tôi?”
“Đúng, chính là cậu!” Binh sĩ nở nụ cười, trên khuôn mặt sạch sẽ mang theo hai lúm đồng tiền nho nhỏ, vừa nhìn liền thập phần có cảm tình, “Muốn đi cùng không?”
“Vậy cảm ơn anh.” Lăng Mộ Ngôn cũng cong lên khóe môi, sau đó đối với đại hán cười nói, “Sự thật chứng minh người tốt vẫn còn rất nhiều không phải sao? Ừm, rất cảm ơn ý tốt của ông, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió,”
Đại hán nghiêng đầu qua một bên, hừ lạnh một tiếng: “Tao chẳng qua thấy mày quá ngốc nên không nhịn được mà thôi, có cái gì mà cảm ơn đi cảm ơn lại, mau mau cút đi.”
Lăng Mộ Ngôn cũng không tức giận, chính là lại hướng bọn họ nói lời cảm ơn, sau đó đi về phía binh sĩ.
…
“Rất cảm ơn anh, bằng không kế tiếp tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ?” Lăng Mộ Ngôn đi đến trước mặt binh sĩ, mỉm cười nói lời cảm ơn.
“Không cần không cần, kỳ thực cũng là Quân thiếu của chúng tôi đồng ý, tôi mới dám gọi cậu.” Binh sĩ vội vàng xua tay, lại ra hiệu hắn nhìn sang bên cạnh, “Nếu muốn nói lời cảm ơn, liền nói với Quân thiếu ấy.”
Lăng Mộ Ngôn lúc này mới phát hiện ra hóa ra bên cạnh còn có người. Mỉm cười hướng về nhóm binh sĩ đứng thẳng tắp ở phía sau gật gật đầu, sau đó hắn mới tự nhiên nhìn về phía nam nhân thủ lĩnh khuôn mặt lãnh ngạnh, khí thế sắc bén.
“Anh chính là Quân thiếu?” Lăng Mộ Ngôn đi đến trước mặt anh, cười vươn tay ra, “Tôi là Lăng Mộ Ngôn, cảm ơn anh.”
Quân Diêm Dạ ánh mắt sắc bén nhìn hắn một hồi lâu, tầm mắt dừng ở lúm má đồng tiền như ẩn như hiện trên má của hắn, rốt cuộc cũng vươn tay, “Quân Diêm Dạ.”
“Quân… Diêm Dạ?” Lăng Mộ Ngôn sửng sốt, “Anh là…?” Là vị đại thiếu gia kia của Quân gia, anh cả của Quân Diêm Hoán?
Quân Diêm Dạ tựa như biết được Lăng Mộ Ngôn đang suy nghĩ cái gì, khẽ gật đầu thản nhiên nói, “Lăng gia vẫn luôn tìm kiếm cậu.”
“Tôi đã khiến cho bọn họ lo lắng…” Lăng Mộ Ngôn lập tức lộ ra biểu tình áy náy tự trách, sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nói, “Cái đó, các anh đã gặp được Diêm Hoán chưa?”
Quân Diêm Dạ khựng lại một chút, nhíu mày lạnh giọng hỏi, “Em ấy ở nơi nào?”
“Chúng tôi trước đó đi cùng nhau, nhưng nửa đường bị phân tán.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra biểu tình bất đắc dĩ xen lẫn lo lắng, “Cũng không biết bọn họ hiện tại như thế nào, có phải hay không đã tới căn cứ L.”
“Hai người như thế nào lại đi cùng nhau.” Quân Diêm Dạ khẽ nâng cằm, ý bảo hắn đi cùng mình.
Lăng Mộ Ngôn híp lại con ngươi màu đen, “Chúng tôi gặp nhau trong một khu nhà cao tầng, bởi vì đều muốn tới căn cứ L, cho nên kết bạn cùng đi.”
Quân Diêm Dạ thản nhiên gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, anh lại hỏi, “Em ấy… hiện tại thế nào rồi?”
“Hiện tại thì tôi không biết, nhưng mà lúc trước rất tốt a. Hơn nữa Diêm Hoán đã thức tỉnh dị năng, ừm, còn là hỏa hệ.”-
“Thật không…” Quân Diêm Dạ vốn vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng thoáng trở nên nhu hòa, thấp giọng nói, “Vậy thì tốt rồi.”