Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tới căn cứ rồi, sau khi trải qua một loạt quá trình kiểm tra, Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc gặp được người nhà nghe được tin tức lập tức chạy đến đây.

“Ngôn Ngôn… trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Lăng Chính vỗ vỗ đầu của Lăng Mộ Ngôn, hốc mắt cư nhiên đỏ lên, tựa như kích động đến mức không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại một câu này.

Mà bên này mẹ Lăng – Thành Nhân không có nhiều băn khoăn như vậy, trực tiếp nhào tới ôm chầm con trai, bà nhỏ giọng nức nở, còn không ngừng thì thào, “Gầy, gầy đi.”

“Con đã trở về, thật sự đã trở về.” Lăng Mộ Ngôn cũng không tự giác có chút nghẹn ngào, hắn dụi dụi đôi mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, “Thực xin lỗi, con để hai người lo lắng…”

Chờ một lúc sau hai vợ chồng Lăng Chính bình tĩnh lại, Lăng Mặc Duệ lẳng lặng đứng ở phía sau bọn họ lúc này mới đi tới.

Mấy tháng không gặp, lệ khí trên người Lăng Mặc Duệ tựa hồ nặng nề hơn, còn tăng thêm khí tức huyết tinh nồng đậm trước đây chưa từng có.

“… Mộ Ngôn.” Y khẽ mở mồm, lại không biết phải nói cái gì.

“Mặc Duệ, đã lâu không gặp.” Lăng Mộ Ngôn ánh mắt nhu hòa nhìn y, trong giọng nói mang theo vui sướng cùng tự hào, “Tớ trên đường đi đã nghe được chuyện cậu được chọn làm gia chủ tiếp theo của Lăng gia, hơn nữa dị năng tinh thần hệ đã thăng lên cấp bốn, Mặc Duệ thật sự càng ngày càng lợi hại nha.”

Lăng Mặc Duệ trên mặt lập tức xuất hiện biểu tình kích động rõ ràng, “Không phải đâu Mộ Ngôn, tớ không có ý tứ tiếp nhận, Lăng gia vẫn thuộc về cậu…”

Lăng Mộ Ngôn ngăn cản lời nói của y, không đồng ý lắc lắc đầu, “Sao có thể như vậy, cha nếu đã đem Lăng gia giao cho cậu, chứng tỏ người tín nhiệm cậu, hơn nữa tớ cũng cảm thấy quyết định này của người rất đúng đắn. Vả lại tớ làm sao có thể quản lý được Lăng gia, vô luận là tính cách hay thực lực đều không thích hợp. Được rồi, không cần nghĩ loạn, kích động như vậy làm cái gì a.”

“Mộ Ngôn, tớ…”

“Được rồi Mặc Duệ, chọn con làm gia chủ tiếp theo là quyết định sau khi chúng ta thương lượng cẩn thận kỹ càng, bởi vì con thích hợp với vị trí này.” Lăng Chính vỗ vỗ bả vai của Lăng Mặc Duệ, “Đừng có đùn đẩy.”

Lăng Mặc Duệ nhìn Lăng Mộ Ngôn vẫn đang mỉm cười, muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau một lúc trầm mặc liền gật gật đầu.

“Đúng rồi, Diêm Dạ.” Lăng Chính giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu đối với Quân Diêm Dạ đứng cách đó không xa nói, “Diêm Hoán cũng đã trở về, cậu còn chưa biết đi?”

Quân Diêm Dạ thoáng nhíu mày, “Lúc nào?”

“Hình như là sau khi cậu rời đi ước chừng một tuần, cậu ấy cùng một cô gái đồng thời trở về.” Lăng Chính vui mừng nói, “Hai anh em các cậu thật sự rất có tiền đồ a, cậu là lôi hệ cấp năm, mà Diêm Hoán hiện tại cũng đã là hỏa hệ cấp bốn.”

Quân Diêm Dạ từ chối cho ý kiến, “Đây là bản lĩnh của em ấy.”

“Diêm Hoán cùng A Cảnh đã tới nơi?” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen đột nhiên sáng ngời, “Bọn họ hiện tại đang ở đâu?”

“Đoán được con muốn gặp bọn họ, bọn họ hiện tại hẳn đang chạy tới đây, ngay ở quân khu phía trước kia.” Thành Nhân lau đi nước mắt, cười nói, “Cô gái kia thật sự rất lợi hại a, không chỉ là song hệ dị năng giả, thậm chí băng hệ dị năng còn đạt tới cấp sáu. Hai người bọn họ tới căn cứ chưa được vài ngày, trong quân khu đã truyền ra tin tức cô gái kia cùng Diêm Hoán đều được phong quân hàm Thiếu tá, cũng không biết làm sao đạt được.”

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, sâu trong con ngươi màu đen hàm chứa ý cười nhàn nhạt cùng sự tự hào, “A Cảnh vẫn luôn lợi hại như vậy.”

“—– Mộ Ngôn!”

Quân Diêm Hoán vừa thấy thân ảnh của Lăng Mộ Ngôn liền lập tức từ trên xe quân đội nhảy xuống, ho to hướng hắn chạy tới.

“Diêm Hoán!” Lăng Mộ Ngôn thấy gã, không khỏi nở nụ cười hướng gã vẫy vẫy tay.

Mà vừa mới chạy tới trước mặt Lăng Mộ Ngôn, Quân Diêm Hoán liền ôm lấy hắn.

“… Diêm Hoán?”

“Chết tiệt, không phải đã nói cậu phải luôn đi theo phía sau tôi sao! Vì sao không nghe lời tôi nói?!” Quân Diêm Hoán cắn chặt răng chất vấn, cánh tay ôm chặt lấy hắn tựa hồ khẽ run rẩy, “Cậu có biết sau khi tôi xoay người lại phát hiện ra không thấy cậu có bao nhiêu lo lắng không, ngu ngốc!”

Lăng Mộ Ngôn ban đầu còn có chút chân tay luống cuống, sau khi nghe thấy lời gã nói trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc áy náy có lỗi, thanh âm mềm nhẹ mang theo một chút tự trách, “Thực xin lỗi, Diêm Hoán, tôi cũng không biết vì sao lại cùng mọi người tách ra, tôi…”

“Được rồi Diêm Hoán, đã thấy được Mộ Ngôn, còn giáo huấn cái gì?” Lam Cảnh một thân quân phục màu đen đi tới, vẻ mặt càng thêm thờ ơ lãnh liệt, trên người tựa hồ tỏa ra khí tức người sống chớ gần, khiến cho người ta khó có thể tiếp cận.

“A, lúc này lại giả bộ như không có việc gì, tại khi phát hiện ra không thấy Mộ Ngôn, người tức giận đầu tiên không phải là cô sao?” Nghe vậy Quân Diêm Hoán liền quay đầu qua, không chút lưu tình phản kích, “Đừng nói với tôi người đem toàn bộ tang thi xung quanh giết chết không phải là cô!”

Lam Cảnh lạnh lùng nói: “Giống nhau.”

“Cô!” Quân Diêm Hoán nghẹn họng, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lam Cảnh, nữ nhân này mồm mép thật sự là càng ngày càng lợi hại!

Thời điểm nhìn thấy họng súng hơi hơi lộ ra từ trong cổ tay áo của cô cùng đôi mắt màu đen lãnh liệt ngầm mang theo nguy hiểm, Quân Diêm Hoán vốn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ lập tức xìu xuống, chỉ có thể phẫn nộ hừ một tiếng.

… Lại muốn bạo lực!

—– Nguyên nhân chuyện này là bởi vì, ít nhất trong khoảng thời gian Lăng Mộ Ngôn không có mặt này, Quân Diêm Hoán không ít lần chịu thiệt bởi Lam Cảnh.

[… Ủa? Ngôn Ngôn, vì sao sau khi cậu rời đi, độ hảo cảm của Quân Diêm Hoán lại vùn vụt tăng lên?] đột nhiên kinh ngạc lên tiếng hỏi.

“Ngươi đoán xem?”

[… QwQ]

Lăng Mộ Ngôn cười cười, bình thường hắn ở bên cạnh tự nhiên Quân Diêm Hoán không có cảm giác gì, mà sau khi thất lạc không tìm hắn, gã mới sinh ra lo lắng, sinh ra tưởng niệm, sau đó chậm rãi phát hiện ra tình cảm của bản thân.

“A Cảnh.” Lăng Mộ Ngôn cong cong con ngươi, nhìn cô ôn nhu cười nói, “Trong khoảng thời gian này vẫn ổn chứ?”

“Một thời gian không gặp, cậu như thế nào vẫn yếu ớt như trước? Người ngu ngốc giống như cậu, ngoan ngoãn đi theo phía sau tôi là tốt rồi, vì sao cứ thích chạy loạn như vậy?”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là %, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]

Lam Cảnh vừa nói những lời này, trong lúc nhất thời xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Lời nói của Lam Cảnh thoáng nghe qua giống như đang không chút lưu tình lạnh lùng trào phúng răn dạy, nhưng cẩn thận nghe kĩ cũng không khó để nhận ra ý tứ ẩn giấu trong đó. Ngữ khí của cô mang theo loại cảm giác đương nhiên, tựa hồ còn hơi hơi lộ ra vô cùng thân thiết.

Người hiểu rõ Lam Cảnh đều biết, loại người lạnh lùng đối với bất kỳ sự tình gì cũng thờ ơ không quan tâm giống như cô không có khả năng nói ra loại lời nói bao che khuyết điểm này —– cho dù đứng trước mặt là người có thể mang lại lợi ích cho cô cũng thế.

… Cho nên, Lăng Mộ Ngôn quả nhiên là người có địa vị đặc biệt trong lòng Lam Cảnh sao?

Mộ Ngôn tiến về phía trước từng bước, muốn nói cái gì đó, “A Cảnh, tôi…”

“Mộ Ngôn, chúng ta nên trở về, ông nội bọn họ còn đang chờ cậu.” Lăng Mặc Duệ nheo lại đôi con ngươi âm lãnh, liếc mắt nhìn Lam Cảnh một cái, sau đó thu hồi cảm xúc bình tĩnh nói.

“A?” Lăng Mộ Ngôn nhất thời dừng bước, chần chờ.

“Đúng vậy, Lăng gia gia nhìn thấy cậu nhất định sẽ cao hứng. Mộ Ngôn, mau đi đi.” Quân Diêm Hoán cùng Lăng Mặc Duệ hiểu rõ lòng nhau, không dấu vết liếc nhau một cái, cũng không biết đạt thành hiệp nghị gì, lười biếng xen vào một câu khuyên nhủ.

“Lăng gia gia vẫn luôn lo lắng cho cậu.” Không hiểu vì sao, Quân Diêm Dạ vẫn luôn trầm mặc cũng đột nhiên hộc ra một câu như vậy, sau đó lạnh lùng nhìn Quân Diêm Hoán, “Theo anh quay về Quân gia, tốt nhất giải thích rõ ràng vì sao trên đường đi em lại cùng đội ngũ tách ra.”

“… Anh cả?” Quân Diêm Hoán lúc này mới phát hiện ra anh cả nhà mình cũng đang ở nơi này, theo bản năng co rút khóe môi.

Bị mấy người khuyên nhủ như vậy, Lăng Mộ Ngôn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lưu luyến cùng Lam Cảnh tạm biệt, sau đó đi theo cha mẹ trở về Lăng gia.

Lam Cảnh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn như vô tình quay trở về quân khu.

“Mộ Ngôn, tôi đưa cậu đi dạo, thế nào?” Quân Diêm Hoán ghé vào trên vai của Lăng Mộ Ngôn, mang theo ý cười thân thiết nói.

“A? Được…”

“Anh chừng nào có thời gian rảnh để ra ngoài đi dạo?” Lam Cảnh sải bước đi tới, túm lấy cổ áo của Quân Diêm Hoán, không chút lưu tình trực tiếp đem gã kéo lê trên mặt đất, “Tôi nói rồi, hôm nay anh phải tới phòng nghiên cứu.”

“Lam Cảnh, cô có dám hay không nữ tính hơn một chút?” Quân Diêm Hoán túm lấy cổ áo của chính mình, bất đắc dĩ nói, “Bạo lực như vậy, cô vẫn là con gái sao!”

“Tôi có nữ tính hay không liên quan gì đến anh?” Lam Cảnh khóe môi gợi lên độ cong lãnh khốc, “Hôm nay anh liền phối hợp với nhân viên nghiên cứu, ngoan ngoãn nằm trên giường làm vật thí nghiệm đi.”

“… Lam Cảnh, cô đừng tưởng rằng có Mộ Ngôn ở đây thì tôi sợ cô! Nói cho cô biết, cho dù Mộ Ngôn có cầu tình, tôi cũng nhất định phải —–”

Lam Cảnh hờ hững nói, “Chỉ bằng anh?”

“…”

“A Cảnh, hai người đây là…” Lăng Mộ Ngôn đứng lên, có chút do dự hỏi.

“Về phần cậu, gần nhất ngoan ngoãn chờ ở Lăng gia cho tôi, không được đi ra ngoài.” Lam Cảnh nhướng mày, ẩn giấu uy hiếp nói, “Nhớ rõ chưa?”

Lăng Mộ Ngôn theo bản năng gật gật đầu.

“Nếu để cho tôi biết được cậu trộm chạy ra ngoài, cho dù cùng người khác tổ đội làm nhiệm vụ —– hậu quả hẳn là cậu cũng biết?”

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, lại ngoan ngoãn gật đầu.

Quân Diêm Hoán cũng rất bất mãn nói, “Lam Cảnh đồ bạo quân này, đối với Mộ Ngôn dùng loại ngữ khí như vậy là có ý gì! Vạn nhất Mộ Ngôn bị dọa tới thì phải làm sao bây giờ, không thể ôn hòa một chút sao a?”

Lăng Mộ Ngôn: “… Tôi cũng đâu yếu ớt như vậy, Diêm Hoán.”

“Nơi này có phần cho anh nói chuyện sao?” Lam Cảnh nheo lại con ngươi, làm như khinh thường liếc mắt nhìn Quân Diêm Hoán một cái, sau đó mặt không chút thay đổi lại hung hăng lôi kéo cổ áo của gã, thấy gã bị túm tới khoa chân múa tay (…) mới hừ nhẹ một tiếng, thả lỏng lực đạo.

“Vậy các người đi đi, Mộ Ngôn có tôi trông coi.” Lăng Mặc Duệ mặt than nghiêm nghị ngồi xuống bên cạnh Lăng Mộ Ngôn, nghiêm túc nói, “Hai người có thể yên tâm.”

“Ừ, đúng vậy.” Lăng Mộ Ngôn cười rộ lên, “Có Mặc Duệ trông coi tôi nha, như vậy hai người an tâm rồi đi?”

Quân Diêm Hoán: “…” Cái đệch! Chính bởi vì là tên này cho nên tôi mới càng không yên tâm a ==

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio