“Chờ một chút, Mộ Ngôn!”
Bên dưới khu nhà, Tô Cảnh Thần vừa mới nhìn thấy thân ảnh của Lăng Mộ Ngôn liền lập tức gọi hắn.
Lăng Mộ Ngôn xoay người, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “… Cảnh Thần?”
“Ừ, là tôi.” Tô Cảnh Thần bước tới, sau khi ổn định thân thể, trầm mặc mang theo một chút do dự nói, “Cái đó, đã lâu không gặp?”
Lăng Mộ Ngôn nhịn không được nở nụ cười nhu hòa, “Ừ, đã lâu không gặp.”
“Tôi, tôi lần này tới tìm cậu…” Tô Cảnh Thần cau mày không biết phải nói sao, ấp úng nửa ngày sau đó đột nhiên phun ra một câu, “Chào, chào buổi sáng!”
Vừa dứt lời y liền lập tức hối hận, nói lung tung cái gì a! Rõ ràng là tới để… không phải sao?
Lăng Mộ Ngôn lúc này ngay cả hai mắt cũng cong cong, “Chào buổi sáng.”
“Mộ Ngôn, tôi…”
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của y, Lăng Mộ Ngôn không khỏi nở nụ cười, săn sóc mở miệng nói, “Gần đây vẫn tốt chứ?”
Tô Cảnh Thần sửng sốt một chút, cuống quýt giải thích nói, “Lâu như vậy tôi không tới tìm cậu là vì có lý do a, Mộ Ngôn. Tôi không phải —–”
“Trước hết theo tôi lên nhà ngồi một chút đi, đứng ở đây không tiện nói chuyện, đúng không?” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu trà hàm chứa ý cười, tựa như ngôi sao tỏa ra ánh sáng long lanh rực rỡ.
Tô Cảnh Thần không còn bộ dạng ngạo mạn ngang ngược trước kia, nhìn thấy cặp trà mâu mông lung trong suốt kia của hắn, ngây ngốc gật đầu.
Hai người đi lên tầng, Lăng Mộ Ngôn dẫn Tô Cảnh Thần tới phòng khách, hướng y cười cười, “Anh ngồi trước, tôi đi pha café cho anh.”
Tô Cảnh Thần thần sắc ấm áp, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ sở thích của mình. Y nghe lời ngồi lên ghế sopha, ngẩng đầu đánh giá bốn phía. Cả căn phòng không tính là lớn, nhưng cũng coi như rộng rãi thoải mái, mà xung quanh màu sắc rõ ràng được phối hợp, thoạt nhìn rất ấm áp.
Tốp năm tốp ba gối ôm tùy ý được đặt trên ghế sopha, vách tường được sơn màu lam nhạt, góc tường còn bày bồn cây cảnh xinh xắn, thoạt nhìn thập phần cảnh đẹp ý vui.
Tô Cảnh Thần thuận tay ôm gối ôm vào trong lồng ngực, yên lặng cười cười. Đích thực là phong cách của Mộ Ngôn, nơi này bố trí quả thực giống y đúc căn nhà kia của y.
“Khoảng thời gian này tựa hồ rất bận rộn?” Lăng Mộ Ngôn đem chén café đặt ở trước mặt y, cười hỏi, “Nhìn anh có cả quầng thâm mắt.”
Tô Cảnh Thần lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói, “Mộ Ngôn cậu trước hết ngồi xuống đã, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống phía đối diện.
Tô Cảnh Thần vuốt ve cái chén, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, thoáng trầm mặc một chút rồi mới mở miệng, “Nhiều ngày như vậy không tới tìm cậu, là bởi vì tôi muốn giải trừ hôn ước giữa tôi cùng Diệp Thiên Tầm… Cô ta nói rất đúng, chỉ khi tôi không có hôn nhân trói buộc, một thân tự do, mới có tư cách tới tìm cậu.”
Lăng Mộ Ngôn giống như đã sớm biết y muốn nói cái gì, trên mặt không có nửa điểm kinh ngạc, chính là dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tô Cảnh Thần.
“Mà từ hôm nay trở đi, tôi nghĩ bản thân hẳn là đã có tư cách.” Tô Cảnh Thần thở hắt ra, chân thành mang theo nghiêm túc hỏi, “Như vậy Mộ Ngôn, cậu hiện tại nguyện ý cho tôi cơ hội sao?”
Lăng Mộ Ngôn cúp mắt trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Cảnh Thần thanh âm có chút khô khốc gọi hắn, “… Mộ Ngôn?”
“Tôi không biết.” Lăng Mộ Ngôn cúi đầu nói, thanh êm mềm nhẹ mông lung, “Cảnh Thần, anh cũng biết, trước khi tôi mất trí nhớ rất có thể từng thích một cô gái. Mà hiện tại tôi vẫn muốn biết cô ấy là ai, muốn tìm lại những ký ức thuộc về cô ấy, cho nên…”
“Nếu tôi không thèm để ý thì sao?”
Lăng Mộ Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, “Cảnh Thần?”
Tô Cảnh Thần yên lặng nhìn hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười bá đạo, “Tôi không quan tâm trước khi cậu mất trí nhớ trong lòng có người hay không, chỉ cần cậu hiện tại thích tôi là đủ rồi!”
“Nhưng mà…” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, “Như vậy đối với anh không công bằng.”
“Tôi cam tâm tình nguyện không được sao?” Tô Cảnh Thần khẽ nâng cằm, khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo dĩ vãng, tự tin tràn đầy nói, “Hơn nữa cho dù sau khi khôi phục lại trí nhớ, tôi cũng có tự tin khiến cho cậu chỉ thích một mình tôi!”
Cho nên Lăng Mộ Ngôn, còn không mau tới yêu thích tôi >▽