Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết quả say rượu chính là thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại đầu đau như nứt ra, cùng các loại bệnh trạng đau dạ dày, buồn nôn, khát nước… Lăng Mộ Ngôn nằm úp sấp trên giường bọc chăn đem bản thân cuộn thành một đoàn làm con nhộng, khó chịu nhăn lại hàng lông mày.
Hắn đây là làm sao?
Hắn mơ mơ màng màng muốn hồi tưởng lại sự tình tối hôm qua, hắn nhớ rõ bản thân tựa hồ đi vào nhà Cảnh Mục Lê, sau đó…
Chính mình hình như uống rượu?
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, Lăng Mộ Ngôn rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần, lại không có cách nào mở mắt ra.
“Mộ Ngôn, cậu tỉnh rồi?” Thanh tuyến trong trẻo mà lạnh lùng lại lộ ra thản nhiên nhu hòa, “Có phải hay không khó chịu, trước hết ngồi dậy uống miếng nước nhuận cổ họng.”
Lăng Mộ Ngôn gian nan mở mắt, thanh âm khàn khàn làm cho chính hắn cũng không khỏi cau mày, “Cảnh… Mục Lê?”
“Như thế nào lại gọi tôi là Cảnh Mục Lê?” Cảnh Mục Lê đỡ hắn ngồi dậy, đưa cho hắn cốc nước trêu tức nói, “Tối hôm qua rõ ràng cậu vẫn gọi tôi là Mục Lê mà.”
Cái cốc đưa tới bên môi thoáng ngừng lại một chút, Lăng Mộ Ngôn ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng, ngữ điệu trở nên mỉa mai, “Anh đang chọc tôi đấy hả?”
Cảnh Mục Lê khẽ nhướng mày, ý bảo hắn mau uống đi sau đó mỉm cười: “Cậu nói xem? Cậu thật sự không nhớ rõ sự tình tối hôm qua?”
Nhấp một ngụm nước, Lăng Mộ Ngôn lúc này mới cảm thấy cổ họng tựa hồ thoải mái hơn. Hắn day day thái dương, chậm rãi nói, “Tôi nếu có gọi, cũng phải gọi anh là con hàu mới đúng.”
Cảnh Mục Lê: “…” Hắn thật sự không nhớ rõ sự tình tối hôm qua sao?
“Thời điểm lần đầu tiên nghe thấy tên của anh, tôi đã nghĩ, rốt cuộc là ai đặt cho anh cái tên này, cừu hận lớn như vây.” Lăng Mộ Ngôn con người mang theo trào phúng cười khẽ nói, “Cư nhiên gọi là con hàu, a.”
Cảnh Mục Lê không giận phản cười, “Cho nên, tối hôm qua cậu không phải nhất thời gọi sai cái tên này, mà là nhiều năm trước đã từng nghĩ như vậy?”
Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, ngạo mạn quay đầu sang hướng khác không muốn để ý tới y.
“Cậu thật sự là…” Cảnh Mục Lê trong lúc nhất thời dở khóc dở cười quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt, “Bỏ đi, có muốn uống canh hay không? Tôi đặc biệt nấu canh nấm, hiện tại bưng tới đây cho cậu, thế nào?”
Lăng Mộ Ngôn vừa nghe, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, rõ ràng lại do dự.
Cảnh Mục Lê hiểu rõ cười, “Hiện tại dạ dày có phải hay không khó chịu? Cậu có thể cùng tôi giận dỗi, nhưng không được gây khó dễ cho cơ thể mình, biết không?”
Lăng Mộ Ngôn dùng lực nghiêng đầu qua một bên, phượng mâu bốc lên lửa giận, cười nhạo nói, “Giận dỗi? Tôi chẳng qua đang suy nghĩ xem nên uống bao nhiêu mà thôi, con hàu anh không khỏi quá mức tự mình đa tình đi.”
Cảnh Mục Lê cười tủm tỉm nhìn hắn, dung túng nói, “Vậy cậu muốn uống bao nhiêu?”
Lăng Mộ Ngôn khẽ nâng cằm, hừ lạnh nói, “Anh nấu bao nhiêu tôi có thể uống bấy nhiêu.”
Cảnh Mục Lê không đồng ý lắc lắc đầu, “Không được, canh nấm quả thực tốt cho dạ dày, thế nhưng uống nhiều ngược lại sẽ phản tác dụng.”
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một hồi, đột nhiên quái dị liếc mắt nhìn y một cái, “Anh thật đúng là đủ… hiền thục.”
hiền thục: chỉ người phụ nữ đảm đang, tài năng khéo léo trong công việc nội trợ
Cảnh Mục Lê cũng trầm mặc, y khóe môi hơi hơi run rẩy, dùng ngữ khí khó có thể tin được lập lại một tiếng, “… Hiền thục?”
“A, đau đầu.” Lăng Mộ Ngôn ho khan vài tiếng, sau đó có chút suy yếu thấp giọng nói.
Cảnh Mục Lê gợi lên khóe môi ý cười âm trầm, ôn nhu nhắc nhở nói, “Mộ Ngôn, vị trí cậu đang ôm là dạ dày, không phải đầu.”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Hắn tự hỏi trong chớp mắt, lộ ra gương mặt nghiêm túc lạnh lùng bình tĩnh nói, “Anh vừa rồi nghe nhầm, tôi nói là đau dạ dày.”
Cảnh Mục Lê vừa tức lại vừa buồn cười, “Cậu vẫn chưa tỉnh táo sao? Cư nhiên giở trò vô lại như vậy, hửm?”
Lăng Mộ Ngôn một khuôn mặt than nghiêm nghị, “Đó là cái gì?”
“Tôi đi lấy canh cho cậu, cậu đợi một lát.” Cảnh Mục Lê đỡ trán thở dài, trong con ngươi lại tràn ngập ý cười.
Có lẽ Lăng Mộ Ngôn tự mình còn chưa phát ra, hắn tựa hồ đã bất tri bất giác bắt đầu buông lỏng cảnh giác, đối với bản thân thân cận hơn.
“… Hiện tại mấy giờ rồi?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên cau mày, lên tiếng hỏi.
Cảnh Mục Lê ngẩn ra, “Hẳn là giờ rưỡi, làm sao vậy?”
Lăng Mộ Ngôn thoáng chần chờ, nhàn nhạt nói, “Tôi hẹn Tiểu Tuyết gặp nhau ở quán café lúc giờ.”
Cảnh Mục Lê con người trầm xuống, “Cho nên?”
“Một lát nữa tôi sẽ rời đi, không làm phiền anh.” Lăng Mộ Ngôn xốc chăn lên, vừa mới đứng lên đột nhiên đầu một trận hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Cảnh Mục Lê đúng lúc đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của hắn, nhíu mày khiển trách, “Cậu gấp gì chứ? Không thoải mái thì nằm yên trên giường chứ chạy loạn cái gì, tưởng rằng thân thể của mình rất tốt đúng không!”
Bất luận là bảy năm trước hay là hiện tại, thời điểm đối mặt với hắn, Cảnh Mục Lê tính khí dường như đều đặc biệt tốt, đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Mộ Ngôn nhìn thấy bộ dạng này của y, nhất thời không khỏi có chút giật mình ngây ngốc.
Y…
Cảnh Mục Lê vẻ mặt lãnh đạm, “Đưa cho tôi số điện thoại của cái gì Tuyết kia.”
“Tôi vì sao phải cho anh?” Lăng Mộ Ngôn bị áp chế bắt ngồi xuống trên giường, nhất thời vẻ mặt không vui phản bác nói.
“Cậu hiện tại ở nhà của tôi, tối hôm qua ngủ trên giường của tôi, đem nhà của tôi biến thành chướng khí mù mịt chính là cậu.” Cảnh Mục Lê từ trên cao nhìn xuống hắn, cơ hồ phun ra từng chữ một, “Cậu nên bồi thường tôi như thế nào?”
Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, cằm khẽ nâng lên lạnh lùng cao ngạo hỏi, “Anh muốn bồi thường như thế nào?”
Cảnh Mục Lê hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc nói, “Uống canh xong trước tiên giúp tôi đem nhà cửa thu dọn sạch sẽ, sau đó để tôi nghĩ thêm đã.”
Lăng Mộ Ngôn ánh mắt trào phúng, tự cho là đúng đồng ý.
Nhưng mà, chờ sau khi Lăng Mộ Ngôn ra khỏi phòng, khuôn mặt vốn vô cảm xúc không khỏi càng thêm cứng ngắc.
Những đồ vật trên bàn trà bị tùy ý lộn ngược, mấy lon bia vẫn còn vứt lăn lóc bên cạnh TV, gối ôm bị ném khắp nơi. Phóng mắt nhìn lại trên sàn nhà tất cả đều là chai bia trống rỗng cùng rác rưởi, áo bành tô đầy nếp nhăn nằm ở trên sopha, đèn bàn bị tùy ý quẳng ở trên sopha, đệm lót ghế sopha cũng bị xô lên… Toàn bộ phòng khách tựa như bị kẻ trộm ghé thăm cướp sạch, hỗn loạn bẩn thỉu khiến người ta không có cách nào đặt chân.
—– Cảnh Mục Lê, anh dám vô sỉ hơn nữa sao?
[Ngôn Ngôn, bình tĩnh, bình tĩnh.] vội ho một tiếng, [Cái đó, anh ta hiện tại đem phòng ốc biến thành như vậy chẳng phải là vì không để cho cậu đi ra ngoài sao? Tức giận đối với thân thể không tốt, ngàn vạn lần đừng nóng giận a, Ngôn Ngôn.]
“Vậy ngươi tới quét dọn nhé?” Lăng Mộ Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.
[…] quyết đoạn ẩn câm miệng.
“Đây là kiệt tác của cậu tối hôm qua sau khi uống rượu, phiền cậu thu dọn sạch sẽ.” Cảnh Mục Lệ tựa lưng vào tường như cười như không nhìn Lăng Mộ Ngôn trên mặt vô cảm xúc, trong con ngươi lại rõ ràng dấy lên thần sắc giận dữ, thở dài bất đắc dĩ nói.
Lăng Mộ Ngôn hít sâu một hơi, cắn răng hỏi, “Anh nói, đây là do tôi làm ra?”
Cảnh Mục Lê kinh ngạc, “Làm sao, cậu thật sự không nhớ rõ sự tình phát sinh tối hôm qua? Cậu cho rằng bản thân là đồng loại của tôi, luôn mồm nói mình đang ở trong biển, sau đó bởi vì sợ nước mà bắt đầu náo loạn đạp nước, tôi đã phải tốn rất nhiều sức lực để áp chế giữ chặt cậu.”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
~ ~ ~ ~ ~
đệm lót sopha: